Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 85: Thổi bong bóng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thổi bong bóng

Viên Thụy nói với Bách Đồ muốn giới thiệu Ảnh đế đại ca cho hắn làm quen, ba người đúng lúc hai buổi tối tuần này không có việc gì làm, Viên Thụy liền hẹn mọi người cùng nhau ăn cơm, gọi điện nói cho Trịnh Thu Dương, hỏi anh: “Anh có muốn đi cùng không?”

Trịnh Thu Dương lại hỏi: “Lương Tỳ cũng đi?”

Viên Thụy nói: “Lương ca không đi, anh ấy có lịch trình, anh muốn gặp?”

Trịnh Thu Dương “Xùy~~” một cái nói: “Không đi thì tốt, nếu như hai người mà cùng nhau ăn cơm, bị đám fan Lương Duyên tào tao kia gặp…chắc chắn sẽ lại đốt pháo ăn mừng.”

Viên Thụy: “Ha ha ha.”

Trịnh Thu Dương cả giận nói: “Còn dám cười?”

Viên Thụy vẫn cười ha hả nói: “Anh đúng là cái vại giấm chua, thật sự không đi?”

Vại giấm chua nói: “Không thể đi, hôm nay phải tăng ca.”

Viên Thụy đành phải nói: “Vậy em gọi Tiểu Triệu đưa em đi, vừa vặn cho hắn cọ cơm.”

Hiện tại cậu không bận lắm, Triệu Chính Nghĩa cũng trở nên nhàn hạ theo, dạo này lại đang yêu, cả người bốn phía cứ quanh quẩn khí hồng.

Đối tượng của hắn là cô gái quen trên mạng khi đi công tác tại Thượng Hải, hai người sau khi gặp mặt cũng cảm mến nhau, làm anh nuôi em gái được vài ngày, đã nhanh chóng thăng cấp thành người yêu đầu nhập bể tình, dính nhau như keo sơn, Triệu Chính Nghĩa trong lúc làm việc cũng mất hồn mất vía, tập trung toàn bộ tinh thần vào yêu đương, ngay cả đợi đèn đỏ hai phút cũng phải tranh thủ thời gian lấy điện thoại ra trò chuyện với người ta hai ba câu.

“Đèn xanh rồi.” Viên Thụy thấy hắn mất hồn mất vía như vậy, thật sự chịu không nỗi nữa, nói, “Nếu không để tôi lái cho?”

Triệu Chính Nghĩa vội vứt di động đi, giẫm chân ga, nói: “Không cần không cần, không nói nữa.”

Viên Thụy không nói gì nữa, ngồi ở phía sau ngẩn người, trong lòng tính toán bữa cơm này là cậu mời, phải gọi món gì vừa ngon lại vừa có thể tiết kiệm tiền đây.

“Viên ca, anh xem, đây là khẩu trang người yêu mua cho tôi đó.” Triệu Chính Nghĩa lại nhịn không được khoe bạn gái, nói, “Cô ấy vô cùng cẩn thận, còn biết quan tâm, hắc hắc.”

Viên Thụy nhìn nhìn, cười nói: “Tôi cũng mua cho bạn trai, cùng nhãn hiệu với cái đó đó. Ai nha, tôi luôn nhắc ảnh ra ngoài phải đeo lên, mà ảnh cứ ngại phiền không chịu đeo.”

Cậu lập tức lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn voice qua: “Động yêu động yêu, tui là động ngoặt, anh nhất định phải nhớ đeo khẩu trang a.” (Đ: Cái gì động yêu động ngoặt…Đậu còn đang search tìm, QT nói là cái động, là khúc cua)

Bên kia cũng rất nhanh trả lời tin nhắn voice lại: “Động ngoặt động ngoặt, anh là ông xã em…”

Viên Thụy lập tức vô cùng xấu hổ, vội đem điện thoại dán lên tai, tự động đổi thành chế độ ống nghe: “Động ngoặt động ngoặt, anh là ông xã em, đã nhớ, sẽ đeo khẩu trang.”

Viên Thụy cảm thấy Triệu Chính Nghĩa nhất định đã nghe được, cũng không phải không biết ngượng gửi voice đi tiếp, bèn gõ chữ nói với Trịnh Thu Dương: “Không còn chuyện gì khác, sắp tới quán ăn rồi, anh tăng ca đi, moah moah~”

Nhưng mà Triệu Chính Nghĩa từ kính chiếu hậu thấy cậu vừa đánh chữ vừa mở miệng nhép theo, viết cái gì nhẩm cái đó, ngay cả chữ “moah moah~” cuối cùng còn chu môi “chụt chụt” hai tiếng.

Thật sự xem hắn là không khí mà.

Đáng thương cho Triệu Chính Nghĩa thật vất vả mới có thể show ân ái, show không thành công thì thôi đi, tại sao còn bị hung hăng phản kích.

Nhân sinh thật đúng là gian nan ah.

Bữa cơm này tuy nói là giới thiệu Bách Đồ cho Ảnh đế đại ca quen biết, nhưng kỳ thật hai người đều là cấp đại thần trong nước, sao có thể không biết đối phương, chẳng qua là biết nhưng không có cơ hội gặp mặt thôi.

Bách Đồ thiên phú hơn người, thành danh từ thuở thiếu niên, Ảnh đế đại ca thì hậu tích bạc phát [1], có tài nhưng thành đạt muộn, hai người từ tuổi tác cho tới ngoại hình, từ kinh nghiệm cho tới hướng đi cũng rất khác nhau, chưa bao giờ là đối thủ cạnh tranh, lúc trước chỉ có một cơ hội có khả năng được hợp tác cùng nhau lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà vuột mất. Ảnh đế tính cách rộng rãi không câu nệ tiểu tiết, Bách Đồ hơi hướng nội một chút, hiếm khi biểu hiện tình cảm với bạn bè, tính cách hai người cũng rất bù trừ bổ sung cho nhau. Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, Viên Thụy cảm thấy hai vị này rất thưởng thức lẫn nhau, lần này có cơ hội gặp mặt, nhất định có thể trở thành bạn tốt.

[1] Hậu tích: để dành nhiều nhiều, bạc phát: từ từ phát ra. Có nghĩa: Chuẩn bị đầy đủ thì mọi việc mới được giải quyết thành công.

Sự thật không khác những gì cậu đã tính, Bách Đồ tuy lúc đầu có hơi khẩn trương, nhưng Ảnh đế rất hài hước hóm hỉnh, rất biết cách tạo không khí, Bách Đồ rất nhanh liền buông xuống gánh nặng, hai người tán gẫu về tác phẩm của nhau, bàn về diễn kỹ, chia sẻ kinh nghiệm mỗi người, trò chuyện rất vui vẻ, thật sự là mới gặp lần đầu mà như đã quen thân.

Những đề tài đó, Viên Thụy không chen vào được câu nào, chỉ ngoan ngoãn ở một bên làm thính giả, nhưng cậu thấy rất vui, cái tổ hợp này, vốn chính là vì mục đích này ah.

《 Đại Thám Tử 》 quay liên tiếp ba ngày từ thứ tư tới thứ sáu, tối thứ năm lại đúng ngay đêm Giáng sinh.

Trịnh Thu Dương 4 giờ tan tầm sớm, nhưng cũng bị kẹt đến 6 giờ mới về đến nhà, vừa đến nhà đã gọi cho Viên Thụy, hỏi: “Anh về nhà rồi, em khi nào thì xong việc?”

Viên Thụy nói: “Đang trên đường về, anh sao về nhanh vậy? Không kẹt xe sao?”

Trịnh Thu Dương ở bên kia phì một cái nói: “Nhanh? 4 giờ tan tầm, không tới 6 km, kẹt tới 2 tiếng mới về được tới nhà. Em tới đâu rồi? Anh xem xem có phải đợi đến nửa đêm về sáng không.”

Viên Thụy nói: “Tối đa 40′ là về nhà rồi.”

Trịnh Thu Dương dặn dò: “Em nói Tiểu Triệu lái xe chậm một chút, đừng có gấp.”

Viên Thụy nói: “Được.”

Trước khi cúp điện thoại, Trịnh Thu Dương nghe tiếng thông báo tàu điện ngầm, nhưng không rõ lắm, còn cho là mình nghe lầm.

Thế nhưng Viên Thụy thật sự đang ở bên trong tàu điện ngầm.

Hiện tại là giờ tan tầm cao điểm, lại còn là ngày lễ, bên trong trạm xe người người tấp nập.

Cậu đội một cái mũ len màu đen, còn đeo khẩu trang, mặt và đầu đều được bọc kín, người trong tàu điện ngầm rất nhiều, cũng không có ai chú ý tới cậu.

Vừa rồi quay xong chương trình, lúc kiểm tra tình hình giao thông, cậu quyết đoán quyết định sẽ đi phương tiện công cộng về nhà.

Triệu Chính Nghĩa mới đầu còn không chịu, sợ Lý Linh Linh biết sẽ mắng hắn, nhưng sau khi bạn gái gọi một cú điện thoại, tình yêu chiến thắng Lý Linh Linh.

Viên Thụy dáng cao, nắm lấy thanh cán trên đầu, bên cạnh có một cô gái đứng hai vai vác hai cái túi xách, mới đầu đang nắm thanh sắt bên hông, lúc sau có một khách nam trẻ tuổi lách tới, cả người dựa lên thanh vịn, cô gái đành phải buông tay, bị đẩy sang một bên, may mà không ngã sấp xuống, nhưng lúc tàu dừng, bởi vì quán tính cô liền ngã vào trong lòng Viên Thụy. Viên Thụy tuy cảm thấy có hơi xấu hổ, nhưng cũng không nói gì. Cô gái kia da mặt mỏng, nói xin lỗi tới mấy lần, thật sự ngại ngùng, nhưng lại không chuyển động được, muốn nắm cái thanh sắt kia nhưng người nọ dựa vào không còn chỗ để nắm.

Viên Thụy nhìn nhìn, cảm thấy người này quá không có đạo đức công cộng, nhịn không được nói: “Anh đẹp trai, đừng dựa vào thanh cán.”

Thanh niên dựa vào thanh cán cái kia đang lướt điện thoại đọc tiểu thuyết, không nghe thấy, Viên Thụy lại nói một lần: “Anh đẹp trai, phiền anh đừng dựa vào thanh cán.”

Hắn mới xoay đầu lại, kỳ quái liếc nhìn Viên Thụy, người vẫn không nhúc nhích.

Viên Thụy nghĩ thầm người này thật đáng ghét, lại nhẫn nhịn, nói: “Anh như vậy rất ảnh hưởng tới người khác.”

Người nọ giở thói bắt bẻ nói: “Tôi ảnh hưởng ai hả? Đồ nhiều chuyện.”

Viên Thụy có chút bực mình, nói: “Sao anh một chút phép lịch sự cũng không có?”

Người nọ tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt hung dữ, không nhịn được nói: “Mày có thôi đi không? Muốn ra mặt dùm mỹ nữ chứ gì? Vậy lát nữa xuống tàu đánh một trận đi.”

Viên Thụy: “…”

Người nọ xem cậu không nói gì, hơi đắc chí nói: “Chưa gì đã sợ, nếu thật sự nghẹt thở quá, sao không tìm chỗ thoải mái mà ngồi.”

Viên Thụy cau mày nói: “Tôi ngồi hay không là chuyện của tôi, nhưng ngồi rồi cũng không thể chỉ biết chính mình thoải mái.”

Một vòng người bên cạnh nhìn gã, ánh mắt lộ vẻ khiển trách.

Người nọ biết mình không chiếm được tình lý, nhưng lại cực kỳ sĩ diện, ỷ mình cường tráng hơn Viên Thụy, giở thói ngang ngược: “Tàu điện ngầm cũng không phải nhà của mày, mày quản làm gì, muốn đánh nhau thì nói, đừng có giống như đàn bà suốt ngày lải nhải.”

Viên Thụy nhìn chằm chằm hắn vài giây, nói: “Tôi không đánh nhau với anh.”

Người nọ đắc ý nói: “Ha, biết sợ nhanh vậy sao?”

Viên Thụy cũng không nổi giận, chỉ nói: “Dựa vào thanh cán là không đúng, đánh nhau lại càng không đúng, tôi là người tốt, không làm chuyện không đúng.”

Gã nam hung dữ: “…”

Hai người nhìn nhau một lúc, Viên Thụy chính có hơi lo, ai ngờ người nọ đứng thẳng thân thể, đi ra khỏi chỗ thanh cán.

Tiếp theo người đó đi xuống xe, trước khi xuống xe còn nhìn về phía Viên Thụy nói một câu: “Ai, tôi cũng là người tốt.”

Viên Thụy: “…”

Cô gái vác hai cái túi kia nhỏ giọng nói: “Anh vừa rồi quá đẹp trai.”

Viên Thụy ngại ngùng nói: “Kỳ thật tôi sợ muốn chết, tưởng anh ta muốn đánh nhau thật.”

Cô gái vẫn cười, nói: “Anh vẫn rất đẹp trai.”

Viên Thụy có chút vui vẻ, cảm giác trước ngực được đeo khăn quàng đỏ.

Đến trạm cậu và cô gái tạm biệt xuống tàu, còn chưa đi được mấy bước, đã bị người kéo lại, quay đầu lại nhìn, thấy đối phương khiêng một cái camera, lại càng hoảng sợ muốn chạy, nhưng bị nữ MC phỏng vấn kéo lại, nói: “Đài truyền hình chúng tôi quay chương trình đặc biệt đêm Giáng sinh, cậu đừng khẩn trương, chỉ là một trò chơi nhỏ.”

Viên Thụy né đầu không muốn bị quay trúng, nói: “Tôi đang gấp!!.”

Nữ MC nói: “Đang vội gặp bạn gái sao?”

Viên Thụy nói: “Không không.”

Nữ MC càng đương nhiên nói: “Vậy là được rồi, dù sao cũng đang gấp. Nhờ cậu vài phút thôi, giúp đỡ chút nha anh chàng đẹp trai.”

Viên Thụy không hất cô ra được, nghĩ thầm dù sao cũng không cần tháo khẩu trang ra, chơi một lần cũng không sao, lúc hậu kỳ biên tập thấy không tốt, nhất định sẽ cắt toàn bộ, liền nói: “Được rồi, cô nhanh một chút.”

Nữ MC vui vẻ nói: “Cám ơn cậu! Đây, trước tiên cậu thổi cái bong bóng này lên.”

Viên Thụy: “…”

Nữ MC chỉ vào camera nói: “Đừng lưỡng lự, chương trình chúng tôi quay trực tiếp.”

Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Viên Thụy: “…”

Trong thời gian Trịnh Thu Dương đợi Viên Thụy về nhà, kích động dọn dẹp bố trí lại nhà cửa, đặt hoa tươi, lại bày bàn ăn ra chính giữa rồi cắm nến, chuẩn bị xong giai đoạn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, còn trộn salad, sau đó thấy không còn việc gì làm, bèn lấy điện thoại ra, mở trang web chính thức của cuộc thì thiết kế trang sức, thấy không có tin gì mới liền đóng web bắt đầu lướt weibo.

Xế chiều hôm nay Viên Thụy đăng một tấm hình chụp chung với các khách mời khác trong《 Đại Thám Tử 》, coi như là tuyên truyền chương trình, bình luận phía toàn là fans la hét chói tai chờ mong show mới.

Trịnh Thu Dương chăm chú gõ gõ, sau đó đăng “Cố gắng lên ”.

Hắn lại xem một vài chương trình ngắn, đồng nghiệp đột nhiên gọi điện thoại tới, hắn tưởng là về chuyện mở rộng sản phẩm, rất không muốn tiếp, không ngờ vừa nhấn nghe, đối phương liền vô cùng hưng phấn nói: “Anh mau mở TV!!! Viên Thụy nhà anh ở trạm tàu điện ngầm thổi bong bóng kìa!!”

Trong trạm tàu điện ngầm, Viên Thụy thổi đến sắp khóc, sao cậu lại xui xẻo như vậy? Hiếm khi ngồi tàu điện ngầm lại, vậy mà cũng đụng trúng chương trình trực tiếp.

Nữ MC đứng bên cạnh cười tươi như hoa, vốn tưởng là một người bình thường, ai ngờ vận khí cô tốt như vậy, tùy tùy tiện tiện kéo một người qua đường cũng nhắm trúng Viên Thụy!

Quần chúng vây xem còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết người đang phồng má cố gắng thổi bong bóng chính là Viên Thụy, liền lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh đăng weibo cho đồng bọn xem.

Chỉ chốc lát sau, “Viên Thụy thổi bong bóng ở tàu điện ngầm” HOT phừng phực, nhảy tót lên đầu bảng.

Kẹt xe trên đường không gặp được bạn gái Triệu Chính Nghĩa cũng trợn mắt há hốc mồm, nơm nớp lo sợ gọi điện cho Lý Linh Linh chủ động nhận sai, thầm nghĩ trên đời này mình là thằng có số nhọ nhất rồi.

.:.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio