Không phải lỗi của em.
Năm chữ này đã tới trễ tám năm, nó giống như một câu ma chú, rạch ra một khe hở trong đáy lòng lạnh lẽo cứng rắn của Liễu Chanh, tiếp đó trời rung đất lở, băng nguyên hòa tan, mầm non cành mới từ dưới đất chui lên.
Mãi đến thật lâu sau đó, Lục Tầm nhìn Liễu Chanh an tĩnh ngủ, vẫn cảm thấy vừa vui mừng lại đau lòng, hắn vui vì bản thân trong thời điểm mấu chốt đã phá vỡ nút thắt cuối cùng của Liễu Chanh, lại nhịn không được nghĩ, vì sao mình không xuất hiện sớm một chút? Hắn thật sự rất muốn, có thể trở lại lúc đứa bé kia còn khóc thút thít, ngồi xổm xuống kéo tay cậu, nhìn thẳng đôi mắt đó, nói với cậu một câu "Không phải lỗi của em", mặc dù làm như vậy, Liễu Chanh sẽ ở một nơi hắn không biết bình an vui sướng lớn lên, không biết đến hắn, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Tối hôm đó Liễu Chanh trở về nhà Lục Tầm, trên tàu điện ngầm cậu đứng dựa gần cửa xe, trong tay nắm chặt xấp giấy dày đặc chữ. Liễu Chanh nhìn cảnh vật tối đen lướt qua cửa sổ, nhìn mặt mình mơ hồ hiện lên trên cửa kính thủy tinh, người trên tàu vội vội vã vã, bên tai là tiếng nói chuyện ồn ào, cậu đột nhiên cực kỳ nhớ Lục Tầm, muốn đến gặp hắn, một giây cũng không chờ nổi.
Nhưng khi thực sự đứng trước cửa nhà, Liễu Chanh lại do dự, tay giơ lên muốn ấn chuông cửa vài lần lại buông xuống, cách một cánh cửa là người cậu tâm tâm niệm niệm, người kia sẽ tha thứ cậu cố tình gây sự, sẽ tỉ mỉ chu đáo, không màng an nguy kéo cậu ra từ trong biển lửa...
Nhưng hắn có thể tha thứ mình lừa dối hắn không? Sau khi đã biết chân tướng, còn có thể tâm bình khí hòa không?
Liễu Chanh còn đang lưỡng lự, Lục Tầm lại phát hiện ra cậu đến rồi, mở cửa ra: "Liễu Chanh, về rồi? Vào nhà ăn cơm đi." Hắn cười cười, giọng điệu như ngày thường, giống như ngày nào giờ này Liễu Chanh cũng sẽ về nhà vậy.
Liễu Chanh rốt cuộc không thể nhẫn nại, cậu nhào vào trong ngực Lục Tầm, chỉ nói một câu "cảm ơn", liền không nói tiếp được nữa.
Hai người cứ ôm nhau như vậy thật lâu, Lục Tầm dùng cằm cọ cọ tóc Liễu Chanh, nhẹ giọng nói: "Chỉ cảm ơn, thì xong rồi?"
Liễu Chanh vùi đầu trong ngực hắn, thấp giọng nói: "Em nghĩ nghĩ, tạm thời thực sự không có chỗ nào đi, anh có thể thu lưu em không?" Cậu dừng một chút, lại giống như làm nũng nói: "Em sẽ nấu cơm, còn biết làm ấm giường."
Liễu Chanh nhắm mắt lại, lưu luyến hơi thở ấm áp và an tâm trên người Lục Tầm, do dự cùng băn khoăn trong lòng giờ khắc này bị ôn nhu quyến luyến đánh đuổi chạy sạch sẽ, cậu nghĩ, mặc kệ hết, cảm giác yêu và được yêu như vậy, quả thực không muốn tiếp tục bỏ lỡ một giây một phút nào nữa.
Sự thật thực rất nhanh chứng minh, Liễu Chanh đúng là lo xa quá rồi.
Ngày sinh nhật hai mươi tuổi, Liễu Chanh dậy rất sớm, cậu lặng lẽ chuẩn bị đồ đi tế bái cha. Lúc mặc xong quần áo, nhẹ tay nhẹ chân đi ra cửa, Lục Tầm trở mình trên giường, theo thói quen sờ sang bên cạnh, ngay sau đó liền tỉnh lại.
"Liễu Chanh? Em định ra ngoài à?" Lục Tầm ngồi dậy, mở hai tay ra với cậu.
Liễu Chanh hết cách, quay lại ôm hắn: "Em ra ngoài mua chút đồ."
Lục Tầm cắn cắn lỗ tai cậu: "Gạt người. Anh biết em định đi đâu, chờ anh."
Xe một đường chạy về phía nam, Liễu Chanh lúc đầu còn thấp thỏm bất an, đến khi cách nghĩa địa công cộng này ngày càng gần, trái tim cậu dần dần bình tĩnh lại.
Chờ đến khi hai người đứng trước khối mộ bia kia, mọi chuyện không nói tự rõ.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Liễu Chanh rốt cuộc hỏi: "Anh biết từ khi nào?"
Lục Tầm nói: "Sau khi Triệu Đình tìm em, anh đã biết." Hắn đặt một bó hoa trắng và một cái bánh sinh nhật trước bia mộ.
Liễu Chanh môi hơi run, đuôi mắt đỏ lên, cậu gian nan mở miệng, mỗi một chữ thốt ra như mang theo cả tia máu: "Cho nên anh đã biết em từ đầu đã lừa anh, em tiếp cận anh là có mục đích riêng......"
Lục Tầm xua xua tay ngắt lời cậu, khom người nghiêm túc lạy ba cái về phía mộ bia, trịnh trọng nói: "Viên tiên sinh, mấy năm nay thỉnh thoảng con cũng tới thăm ngài, nói xin lỗi rất nhiều lần, hôm nay con sẽ nói với ngài chuyện khác, Liễu Chanh là một đứa nhỏ rất ngoan, con rất thích cậu ấy, chuyện ngài tiếc nuối nhất, hẳn chính là không thể tự mình chăm sóc cậu ấy đúng không, bây giờ con thỉnh ngài một chút lợi nhỏ, để sau này con thay ngài chăm sóc cậu ấy, ngài xem như vậy được không?"
Cả mộ viên im ắng, đêm qua một cơn mưa nhỏ khiến bùn đất tỏa ra hơi ẩm trong lành, một tiếng chim hót tình cờ lanh lảnh dễ nghe, người đàn ông trong ảnh trên bia mộ gương mặt hiền từ, tươi cười ấm áp.
Liễu Chanh dùng mu bàn tay chặn miệng, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời có chút âm u, nước mắt chảy dọc theo tóc mai.
Lục Tầm tới gần ôm Liễu Chanh vào trong ngực, bàn tay to ấn sau đầu cậu: "Anh nghe thấy cha em nói được, ông đồng ý rồi. Em nói đi? Em không phải muốn báo thù sao? Muốn trừng phạt anh? Vậy ở cạnh anh, phạt anh cả đời đi."
Mọi hiểu lầm, oán hận, lừa dối và do dự rốt cục trong một giây này như rẽ mây thấy mặt trời, tiêu tan không dấu vết. Liễu Chanh ôm chặt Lục Tầm, ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, đôi mắt trong suốt như được tắm qua nước suối, cậu liên tục gật đầu, nức nở: "Anh nói, anh cũng đừng hối hận......"
Lục Tầm cười, hắn kéo tay Liễu Chanh, cùng cậu ngồi trên bậc thềm trước mộ bia, mở bánh kem ra, sau đó lấy ra chín ngọn nến, tỉ mỉ xếp quanh bánh kem, tạo thành một vòng tròn, chín ngọn nến từ đến , xếp quanh một hàng chữ nhỏ ở giữa: Liễu Chanh, cha yêu con, và Lục tiên sinh cũng yêu em.
"Liễu Chanh, chúng ta cùng cha ăn bánh đi, cha chắc chắn cũng rất tiếc hôm đó không được ăn bánh cùng em." Lục Tầm châm lửa các ngọn nến, ý bảo Liễu Chanh thổi thổi: "Liễu Chanh, tuổi đến tuổi, sinh nhật vui vẻ." Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Liễu Chanh, từ nay về sau mỗi sinh nhật của em, anh sẽ không bỏ lỡ nữa.
......
Nghỉ hè năm đó, Lục Tầm mang Liễu Chanh nghỉ phép gần bờ biển, hai người xây lâu đài, đào cua trên bờ cát, buổi tối ngủ trong lều trại.
Trên đệm trải thảm rất dày, Lục Tầm đặt Liễu Chanh trong đám chăn lộn xộn, hôn lên thân thể trần trụi của cậu, trong khoảng thời gian này, Liễu Chanh được nuôi rất tốt, còn mỗi ngày chạy bộ rèn luyện với Lục Tầm, thân thể gầy gò mảnh khảnh ban đầu đã có một tầng cơ bắp dẻo dai căng mịn, làn da cũng thêm chút màu tiểu mạch khỏe mạnh, mơ hồ bỏ đi cảm giác thiếu niên gầy gò, càng ngày càng giống một người đàn ông.
Tinh lực Liễu Chanh cũng trở nên rất dồi dào, nếu không đủ liền quấn quít lấy Lục Tầm, hại Lục Tầm phải trộm tìm bác sĩ đòi thuốc bổ thận, hắn sầu lo nghĩ, mình hơn Liễu Chanh nhiều tuổi như vậy, thật sự chút sợ đến lúc Liễu Chanh như lang như hổ, bản thân đã không chịu nổi.
"Em còn muốn, em còn muốn...... Lục tiên sinh?" Liễu Chanh nằm nhoài trên người Lục Tầm làm nũng, nắm tiểu đệ đệ của hắn không buông: "Anh muốn ngủ à? Không được ngủ......" Cậu xấu xa liếm vành tai Lục Tầm, dùng đầu lưỡi với vào lỗ tai hắn quấy loạn, lại dùng đầu ngón tay gãi gãi trên đùi Lục Tầm, tự chơi tự vui một lát, nhất thời hứng khởi, lôi một con cua nhỏ đào ban ngày trong thùng nhựa ra ngoài, đặt trên bụng Lục Tầm, để nó bò tới bò lui.
Lục Tầm bị Liễu Chanh và cua nhỏ trêu chọc đến tâm ngứa khó nhịn, cả người khô nóng, được một lát lại cứng, hắn xoay người, cánh tay xuyên qua nách Liễu Chanh, đẩy cậu trở mình, đè dưới người hắn, hắn với ngón tay vào trong miệng Liễu Chanh, rốt cuộc làm tiểu yêu tinh này ngậm miệng.
"Còn muốn đúng không? Vậy chốc em cũng đừng có mà xin tha!"
......
Liễu Chanh thở dốc rên rỉ, trong cơn sóng khoái cảm quên hết tất cả, cậu cầm lấy tay Lục Tầm đang đỡ ở thắt lưng mình.
Cao trào đồng thời quét qua hai người, Liễu Chanh tinh thần tan rã, hơn nửa ngày sau mới khôi phục thần trí, mở to mắt.
Một con cua nhỏ đang lung tung bò ngang, lúc đi qua trước mặt cậu, động tác chậm nửa nhịp, tựa hồ đang ngơ ngác nhìn cậu.
Liễu Chanh: "......" Mày nhìn cái gì?
Cua nhỏ: "......" Tui chưa nhìn thấy gì đâu nha.
Hai người ôm nhau ngủ say, nửa đêm bắt đầu mưa, hạt mưa đập vào vải bạt kêu lộp độp, gió biển rít gào, sóng ồn ào hò hét, như thiên quân vạn mã lao đến bờ biển.
Lục Tầm tỉnh lại, duỗi tay che kín lỗ tai Liễu Chanh, bảo bối của hắn hơi động động, nhăn mày, Lục Tầm nhẹ nhàng hôn lên ấn đường Liễu Chanh, mãi cho tới khi nơi đó giãn ra một lần nữa.
Trước đây Lục Tầm không thích ngày mưa, trời mưa hắn sẽ đau đầu, nhưng đêm hiện giờ, hắn vậy mà hoàn toàn không thấy một chút gì không thoải mái, hắn nhìn Liễu Chanh đang ngủ say trong bóng tối, nhìn cậu hơi thở phập phồng khiến hàng mi rung động, cảm thấy chưa có khi nào an tâm hạnh phúc như thế này.
Sáng sớm, hết mưa rồi, Liễu Chanh và Lục Tầm ngồi ngoài lều ngắm mặt trời mọc, Liễu Chanh nhìn cảnh "Mưa đánh bãi cát vạn điểm khanh"() trước mắt, ngạc nhiên: "Tối hôm qua trời mưa? Em chẳng nghe thấy gì cả?"
() Phong xuy thủy diện thiên tằng lãng / Vũ đả sa than vạn điểm khanh (Gió thổi mặt nước ngàn cơn sóng / Mưa đánh bãi cát vạn điểm khanh - điểm khanh là hố, lỗ nhỏ): Là một liên cú (một trong những hình thức làm thơ thời xưa, gồm hai hay nhiều người, mỗi người làm một câu rồi ghép thành bài thơ) trong tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
Lục Tầm lắc lắc cánh tay tê mỏi, đắc ý nghĩ em đương nhiên không biết, ngủ hệt con heo nhỏ cơ mà.
Đường chân trời phía đông dần ửng lên ánh kim hồng, ánh mặt trời từ trong mây chậm rãi dâng lên, gió biển mang theo vị tanh mặn lướt nhẹ trên mặt, khiến góc áo bị thổi bay của hai người miệt mài dây dưa lẫn nhau.
Liễu Chanh nheo mắt, vươn tay trái, che trước mặt, ánh sáng rực rỡ tràn qua khe bàn tay, sáng rọi khuôn mặt đầy phấn chấn và ý cười.
"Liễu Chanh," Lục Tầm thuận thế nắm tay phải của cậu đặt bên môi hôn: "Mặt trời lên rồi."
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn hoàn ~