Viên Xuân

chương 53

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuyết đã ngừng, gió vẫn đang thổi.

— Nhật kí An Viên

An Viên cúp máy, vừa hay thấy Văn Nhạc lấy cơm về, Văn Nhạc đang rụt cổ cong lưng, còn ôm ba hộp cơm trong lòng, sau khi qua cổng kí túc xá thì giẫm lên thảm chống trơn, vỗ tuyết trên đầu và người.

“Anh Nhạc.” An Viên đi qua. “Em cầm hộp cơm giúp anh nhé.”

“Tiểu Viên nhi, sao em ở dưới này, không biết cơm trong hộp có nguội không.” Văn Nhạc đưa hộp cơm của Thẩm Hành Xuân cho cậu. “Đúng là lạnh quá.”

“Em xuống gọi điện cho bà.” An Viên đón lấy hộp cơm, cầm bằng hai tay. “Nguội rồi cũng không sao, có hai người bạn sang đưa cơm rồi.”

“Thân thiết ghê, ăn chực theo hai người vậy.” Văn Nhạc cười nói, lại hỏi: “Chiều nay em đi đâu đấy? Anh em nhoài ra cửa sổ ngó xuống dưới lâu lắm đó.”

“Buổi chiều ra ngoài đi loanh quanh, anh em nhoài ra cửa sổ ngó em à?”

“Ngó đấy.” Văn Nhạc đi lên cùng An Viên, anh bị cóng không nhẹ, bậc thang bị giẫm lên kêu răng rắc. “Anh tan lớp quay về phòng nửa tiếng, anh em chống nạng xuống giường ngó mấy lần liền.”

An Viên lặng lẽ cười, ngón tay không ngừng ve vuốt hộp cơm.

“Chiều nay đúng là em đi khá lâu thật.”

“Lại chả, anh em nói mới chiều em đã ra ngoài rồi.”

“Mai không đi nữa.” An Viên nói.

Văn Nhạc trước giờ dễ gần, sau khi về phòng nói với Tề Vân Phong và Cảnh Bạch hai câu là thân.

Thẩm Hành Xuân hỏi An Viên bà tìm cậu có việc gì, An Viên nói với anh, Thẩm Hành Xuân đoán chắc là họ hàng ở quê An Viên.

An Viên lại nói với Cảnh Bạch, bảo cậu để ý giúp điện thoại của một người phụ nữ tên Linda.

Cảnh Bạch nghe tên liền hỏi cậu:

“Linda, tên này sao nghe giống người nước ngoài thế? Tiểu Viên nhi, trong nhà mi có họ hàng ở nước ngoài cơ à?”

An Viên lắc đầu.

“Em cũng không biết, hồi nhỏ em chưa nghe bố nhắc bao giờ.”

“h sáng gọi điện sang, chắc là ở nước ngoài, chênh lệch thời gian với mình.” Văn Nhạc cũng đang ở một bên phân tích.

An Viên không để tâm, thật lòng cậu nghĩ cuộc điện thoại này không liên quan lắm đến mình, cho dù là họ hàng, chẳng qua chỉ là gọi điện hỏi thăm cậu mấy câu thôi.

Tề Vân Phong và Cảnh Bạch lấy cơm canh mang sang từ hộp giữ nhiệt ra, ghép hai cái bàn dài lại, bày đầy đồ ăn.

“Nhiều thế cơ à.” Thẩm Hành Xuân nhìn một cái, nói.

“Không biết chân cậu gãy.” Cảnh Bạch lấy mấy đôi đũa ra. “Có mấy món cay liền, cậu không được ăn, nhưng có mang canh xương hầm, cậu uống nhiều vào.”

“Chưa gãy mà.” Thẩm Hành Xuân cười nhắc lại. “Chỉ rạn xương thôi.”

“Vậy cũng phải kiêng.” An Viên nói.

An Viên dứt lời, đỡ Thẩm Hành Xuân ngồi ở mép giường, mở hộp cơm của anh ra, đặt nắp hộp ở trước mặt anh coi như bát, gắp cho anh món không cay, để hết lên nắp hộp cơm, cuối cùng nắp hộp đầy ú ụ đồ, đến khi Thẩm Hành Xuân cười nói đủ rồi, An Viên mới dừng, lại múc cho anh một bát canh xương hầm, sau đó mới đưa một đôi đũa cho anh.

“Anh, anh ăn đi.” An Viên nói.

Văn Nhạc ở cạnh ngây ra nhìn, tự mình lấy ghế, tự mình mở hộp cơm, tự mình lấy đũa, ngân dài giọng, nói:

“Đại Xuân, đãi ngộ nhường này, chỉ thiếu điều bón cho mày nữa thôi đấy.”

Thẩm Hành Xuân cầm đũa gắp một miếng thức ăn vào mồm, nuốt xong mới đáp:

“Tao thấy mày đang ghen tị thì có.”

“Tao ghen tị quá ấy chứ.” Văn Nhạc nói.

Tề Vân Phong và Cảnh Bạch đã quen, không thấy sao, hai người tự tìm ghế ngồi ăn.

Cảnh Bạch nhớ đến cuộc thi ca hát mấy hôm sau, trước đây An Viên đã nói sẽ đi cùng cậu, nghĩ tới tình trạng chân cẳng hiện tại của Thẩm Hành Xuân, xác nhận lại với cậu một lần.

“Tiểu Viên nhi, thứ bảy này anh với đám anh Tiểu Lí thi hát, mi vẫn đi với bọn anh chứ? Hay là ở đây chăm sóc anh mi.”

An Viên vẫn chưa lên tiếng, Văn Nhạc đã bỏ đũa xuống.

“Tiểu Viên nhi, em đi chơi đi, cứ ở trong kí túc xá mãi, lâu quá chắc chắn sẽ chán, em không cần lo về anh em, thứ bảy anh không có lớp, sẽ ở trong phòng suốt, anh có thể chăm sóc anh em.”

Thẩm Hành Xuân ăn thêm hai miếng, cúi đầu hỏi Văn Nhạc:

“Thứ bảy mày không đi thư viện à?”

“Tao có thể đọc sách trong phòng mà, như nhau cả.” Văn Nhạc đáp.

“Không bận đề tài à?”

“Vẫn ổn, theo kịp tiến độ.”

“Thứ bảy mày…” Thẩm Hành Xuân ngừng một lúc, nghĩ không ra thứ bảy Văn Nhạc còn có thể có chuyện gì khác để làm, không nói tiếp, lại cúi đầu ăn hai miếng, húp mấy ngụm canh.

An Viên ở một bên nói:

“Anh Bạch, thôi em không đi đâu, anh và anh Tiểu Miêu, anh Tiểu Lê với anh Tiểu Lí cố lên nha.”

“Được, anh sẽ bảo anh Tiểu Lí của mi.” Cảnh Bạch miệng thì nói với An Viên, mắt thì liếc sang góc nghiêng của Thẩm Hành Xuân đang cúi đầu ăn cơm, cũng không nhìn ra anh đang có vẻ mặt gì.

“Nói cả với anh Tiểu Miêu và anh Tiểu Lê nữa.” An Viên bổ sung.

Cảnh Bạch vẫn nhìn mặt bên của Thẩm Hành xuân, cười cười nói:

“Sẽ thay mi nói hết, anh Tiểu Lí cố lên, anh Tiểu Miêu cố lên, anh Tiểu Lê cố lên.”

“Anh Tiểu Bạch cũng cố lên.” An Viên lại cười nói thêm một câu.

Trước khi về, Tề Vân Phong và Cảnh Bạch hỏi thời gian tái khám của Thẩm Hành Xuân, nói đợi Thẩm Hành Xuân đi viện tái khám họ sang tiếp, An Viên tiễn họ, lúc ra cửa giữ Cảnh Bạch lại.

“Sao thế?” Cảnh Bạch hỏi.

“Anh Bạch, anh biết chỗ nào bán bút ghi âm không?”

“Mi cần bút ghi âm làm gì?”

An Viên không kể họ chuyện Ngô Thiến, vụ xui xẻo loạn cào cào này cũng không nói rõ trong một hai câu được, chỉ nói là mua cho mình, Cảnh Bạch cũng không hỏi nhiều, hỏi cậu cần dùng lúc nào.

An Viên bảo cậu càng sớm càng tốt, Cảnh Bạch đáp hai hôm sau sẽ đưa cho cậu.

Sáng hôm sau Cảnh Bạch đã tới, tuyết đã ngừng, gió vẫn rất to.

Trong phòng chỉ có An Viên, hôm nay Thẩm Hành Xuân đi học trở lại, sáng sớm An Viên đưa đi, Văn Nhạc nói với cậu buổi trưa không cần đến đón, anh và bạn học đưa Thẩm Hành Xuân về là được.

An Viên không ngờ Cảnh Bạch đến nhanh như vậy, đưa bút ghi âm cho cậu, còn nói với cậu sáng sớm nay Linda đã gọi tới.

“Linda đang ở Washington, ba hôm sau sẽ đến Bắc Kinh, nói muốn gặp mi một lần, hỏi anh địa chỉ.” Cảnh Bạch đứng ở cửa phòng nói.

An Viên tưởng rằng Linda này cùng lắm sẽ chỉ gọi điện hỏi han cậu, quan tâm cậu một chút thôi, không ngờ cô ấy lại muốn đến Bắc Kinh, nhưng nếu đối phương đã muốn đến, cậu càng không có lí do để không gặp, nhận lời luôn.

“Được, đến lúc ấy em sẽ đi cùng anh em.”

Cảnh Bạch vẫn đang đứng ở cửa, An Viên bảo cậu vào trong cho ấm.

Cảnh Bạch không vào, cậu còn chuyện khác, nói với An Viên hai câu rồi đi.

An Viên ở trong phòng thử bút ghi âm, làm quen với cách sử dụng, dùng rất đơn giản, khi ghi âm bật nút là được, chất lượng âm thanh rất sắc nét, đặt trong túi áo cũng có thể ghi âm rõ ràng.

Cậu ở trong phòng nghịch bút ghi âm cả buổi sáng, đến trưa tính toán thời gian, vẫn ra khỏi phòng đi đón Thẩm Hành Xuân, còn để bút ghi âm Cảnh Bạch đưa cho trong túi, muốn đưa cho Thẩm Hành Xuân xem.

Khi cậu đến phòng học của Thẩm Hành Xuân, trong đó đã không còn mấy người, An Viên hỏi bạn học của Thẩm Hành Xuân, họ nói Thẩm Hành Xuân đã đi cùng Văn Nhạc.

An Viên đành quay người về kí túc xá, thật khéo làm sao, khi định đi đường tắt về kí túc xá thì nhìn thấy Ngô Thiến trong góc khuất ở bồn hoa nhỏ đằng sau tòa nhà dạy học.

Bên cạnh Ngô Thiến còn có một người đàn ông, người đàn ông đó mặc áo khoác quân đội, trông rất to cao, miệng ngậm thuốc, rất bặm trợn, hai người đang nói gì đó, vừa nói còn vừa xô đẩy.

Ngô Thiến trông rất mất kiên nhẫn, người đàn ông hút thuốc rất kinh, một hơi hết non nửa điếu.

An Viên dõi theo từ xa, sờ bút ghi âm trong túi, nghiêng người ngó đường về kí túc xá nam một cái, do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy bút trong túi ra, bật nút, cậu che mặt mình lại, trốn trong ngã rẽ.

“Cát Xuyên, anh có thể đừng đi theo tôi nữa không? Nơi đây là trường học, anh cứ phải quậy đến mức tất cả mọi người đều biết mới chịu à?” Người nói là Ngô Thiến, trong giọng nói rõ ràng kèm theo nức nở.

“Hôm nay tôi cứ đi theo cô đấy, hôm nay cô nhất định phải đi gặp giáo viên.” Giọng Cát Xuyên ám khói, nghe rất thô và nặng.

“Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, chuyện này không liên quan đến Thẩm Hành Xuân.”

Cát Xuyên hút thuốc xong, nhổ đầu thuốc sang bên cạnh, tóm lấy cổ tay Ngô Thiến, kéo mạnh chị đến trước mặt mình.

“Không liên quan? Lừa ma chắc? Coi tôi là thằng ngu à? Không liên quan mà cô đi viết thư tình cho nó à? Không liên quan mà nó đưa cô đi bệnh viện à? Ngô Thiến, năm mười tám cô đã kết hôn với tôi rồi, cô học cấp ba là nhà tôi trả tiền cho cô, học phí đại học của cô, còn có phí sinh hoạt, là tôi nai lưng làm từ sáng đến tối kiếm cho cô, tiền của tôi đều cho cô cả rồi, bây giờ cô ở thành phố lớn được hai năm đã muốn đá văng tôi đi à? Tôi nói cho cô hay, không có cửa… Nếu cô không nghĩ cách để nhà trường đuổi học cái thằng Thẩm Hành Xuân kia, tôi sẽ sang chỗ giáo viên cô phá, tôi cho cô không còn lớp để học nữa, đến lúc ấy bạn học cô đều sẽ biết cô là người thế nào, tôi xem cô còn ở được trong trường nữa không…”

Ngô Thiến hất cổ tay, sức lực hai người quá chênh lệch, chị không hất nổi Cát Xuyên, khóc nói:

“Cát Xuyên, tôi và Thẩm Hành Xuân thật sự không có quan hệ gì cả, thư tình là tôi đơn phương viết cho cậu ấy, cậu ấy chưa bao giờ hồi âm tôi, lần đó ở bệnh viện thật sự là tình cờ, tôi sẽ nói rõ với giáo viên, là trước đó tôi đã đổ oan cho cậu ấy, tiền nhà anh trả cho tôi, về sau tôi sẽ trả cho các người được không? Trả gấp đôi, không, gấp ba, gấp năm được không? Trả anh gấp năm được không?”

Cát Xuyên hừ lạnh một tiếng.

“Ngô Thiến, tôi nói rõ cho cô hay, tôi không cần cô trả tiền, tôi lãng phí tình cảm với cô bao nhiêu năm trời, không thể cứ thế được, cô và Thẩm Hành Xuân, bắt buộc phải có một đứa đi.”

“Cát Xuyên, anh có thể đừng ép tôi nữa không?” Ngô Thiến vẫn nghẹn ngào rưng rức. “Anh có phải, có phải muốn ép chết tôi bằng được mới vừa không?”

An Viên không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy, dựa lưng vào tường, tim đập thình thịch, cậu dè dặt cầm bút ghi âm lên, vặn âm lượng xuống nấc nhỏ nhất, đặt bên tai nghe, tuy trong đó có tạp âm, nhưng ghi rất rõ cuộc nói chuyện và tên họ của Cát Xuyên cùng Ngô Thiến, bao gồm việc Ngô Thiến tự mình thừa nhận tất cả những chuyện này đều không liên quan đến Thẩm Hành Xuân.

An Viên quay người muốn đi, nhưng tuyết đọng trên đất quá dày, cậu đạp trúng chai nhựa dưới tuyết, phát ra tiếng động không nhỏ.

Ngô Thiến và Cát Xuyên đồng thời nhìn về phía An Viên, An Viên nắm chặt bút ghi âm trong tay, đút vào trong túi.

“Mày là ai?” Cát Xuyên hung hãn nhìn An Viên. “Vừa nãy mày cầm cái gì trên tay đấy?”

Cát Xuyên nói rồi bỏ cổ tay Ngô Thiến ra, nhấc chân muốn đi qua.

Ngô Thiến nhận ra là An Viên, chị giữ áo khoác Cát Xuyên, không cho Cát Xuyên đi qua, đánh mắt với An Viên, bảo cậu đi mau.

An Viên không có thời gian nghĩ nhiều, quay người chạy về kí túc xá nam.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio