Cách nhau mười nghìn cây số, gió thổi cỏ lay đều là tra tấn.
— Nhật kí An Viên
“Anh Xuân, anh gọi bố thật à?” Cuộc gọi vừa thông, An Viên lật tay đóng chặt cửa phòng, tựa lưng lên cửa, hỏi Thẩm Hành Xuân đầu bên kia.
“Gọi rồi.” Thẩm Hành Xuân mới ra khỏi thư viện, mưa bên ngoài đã tạnh, anh vừa đi về kí túc xá vừa nói chuyện điện thoại với An Viên.
“Nhưng anh mới gọi bố xong, chưa bao lâu sau chú đã cúp máy rồi, anh cũng không biết phản ứng của chú thế nào, cũng không dám gọi lại cho chú, em về nhà chưa? Phản ứng của bố như nào?”
“Sao anh gọi bố thuận mồm thế?” An Viên cười đi đến bên giường, ngồi xuống, nửa tì nửa dựa lên đầu giường, tay nghịch cúc áo đằng trước.
“Hồi trước em nói vậy mà, chia sẻ bố với anh, em gọi bố, anh đương nhiên cũng phải gọi bố chứ.” Thẩm Hành Xuân đáp rất tất lẽ dĩ ngẫu, lại nói: “Thật ra anh gọi xong cũng thấy mình hơi bồng bột, nhưng gọi ra miệng mất rồi, muốn rút chắc chắn cũng không rút về được, em còn chưa trả lời anh, phản ứng của bố như nào?”
“Bố không có phản ứng gì lớn lắm.” An Viên đáp. “Nhưng cũng chưa lên tiếng.”
Buổi tối lúc An Viên về đến nhà đã thấy bố cậu một tay xoắn eo, một tay vò tóc, mặt ủ mày chau đi đi lại lại trước sofa.
Ban đầu cậu còn tưởng bố mẹ cãi nhau, nhưng Giang Lam đang nấu cơm trong bếp, dáng vẻ rất bình tĩnh, không giống cãi nhau.
An Quốc Khánh thấy An Viên đã về, vẫy tay với cậu.
“Tiểu Viên nhi, con lại đây.”
Chú nói xong, đang định ngồi xuống, cuối cùng lại đứng lên, đi tới khoác vai An Viên, kéo cậu ngồi xuống sofa.
Hai bố con ngồi một lúc, An Quốc Khánh hỏi thẳng:
“Vừa rồi gọi điện Đại Xuân gọi bố là bố, nó gọi bố là bố, nó còn nói hai đứa bây giờ ở bên nhau rồi…”
Lúc ấy An Viên còn tưởng mình nghe lầm, nhưng nhìn phản ứng của bố cậu thì biết là thật.
Cậu bình tĩnh rất nhanh, cậu vẫn khá hiểu bố mình, nếu giận thật, hoặc là bị đả kích thì sẽ không thế này, có lẽ là hơi chấn kinh, cũng có lẽ là vẫn chưa hoàn hồn thôi.
An Viên nghĩ nghĩ, sau đó vẫn gật đầu, nói:
“Bố, con và anh Xuân ở bên nhau rồi, là con theo đuổi anh, từ năm mười bốn tuổi rưỡi con đã bắt đầu theo đuổi anh rồi, năm nay anh mới đồng ý.”
An Quốc Khánh nghe xong, “chậc” một tiếng, nhìn An Viên rồi nói:
“Con trai bố theo đuổi trước, mà còn theo đuổi đến tận sáu bảy năm mới được à?”
“Lại chả.” An Viên khoác tay An Quốc Khánh, thở dài một tiếng. “Bố, con vất vả lắm đấy.”
Hai người tiếp tục câu được câu chăng, An Quốc Khánh đột nhiên thấy cuộc đối thoại hiện tại của họ đã trôi xa tít mù khơi hướng ban đầu, chú thõng vai, “haiz” một tiếng, nói tiếp:
“Khoan khoan, bây giờ cái này không phải trọng điểm…”
An Viên lại ôm chặt cánh tay An Quốc Khánh, bắt đầu làm nũng.
“Bố, con thật lòng thích anh Xuân, cái kiểu mà không có anh thì không được ấy, tuy có lẽ nhất thời bố chưa chấp nhận nổi, nhưng con thật sự không cách nào yêu con gái, chắc trời sinh con đã khác người, anh Xuân không phải, anh bị con dạy hư đấy, con biết bố là tốt nhất mà, hồi nhỏ, con muốn gì bố cũng cho con, bây giờ chắc chắn bố cũng sẽ không phản đối bọn con đâu, đúng không?”
“Nếu việc bố phản đối có tác dụng.” An Quốc Khánh nói. “Vậy thì bố phản đối.”
“Bố phản đối có tác dụng mà.” An Viên vội đáp. “Bố là bố con, bố phản đối đương nhiên có tác dụng, nhưng con sẽ buồn đó, bởi vì con không xa anh Xuân nổi, nên bố đừng phản đối được không?”
An Quốc Khánh đúng là vẫn hơi chưa hoàn hồn, bây giờ đã đi theo suy nghĩ của An Viên rồi, chú chẳng nói được câu nào mình muốn nữa.
Chú lại hỏi:
“Ông bà biết không?”
An Viên có gì trả lời nấy, gật đầu.
“Bà biết ạ, chắc ông vẫn chưa biết, bà nói cứ để bọn con yêu.”
An Quốc Khánh hơi bất ngờ.
“Bà không phản đối á?”
An Viên sắp xếp câu từ một chút, thuật lại chuyện Sơn Bảo cho bố cậu nghe, An Quốc Khánh nghe xong im lặng rất lâu, đưa tay xoa mặt.
Chuyện này chú cũng không phải chưa từng thấy, con trai với con trai, không có mấy bậc phụ huynh sẽ đồng ý, rất nhiều bậc cha mẹ đều sẽ như bố mẹ Sơn Bảo.
Việc lấy cái chết ra đe dọa chú không làm được, một bên là con trai chú, một bên làm người chăm sóc con trai chú trưởng thành.
Nhân phẩm và tính nết hai đứa nhỏ ra sao chú biết, đều là trẻ ngoan, nhưng chúng nó không giống người khác.
An Viên thấy bố cậu im lặng không nói, dè dặt gọi chú một tiếng:
“Bố ơi?”
“Chuyện này bố vẫn chưa nghĩ xong.” An Quốc Khánh bỏ tay An Viên ra, dựa vào sofa, nhắm mắt, đầu cũng bắt đầu đau. “Bây giờ con có làm nũng cũng vô dụng.”
An Quốc Khánh chưa lên tiếng, nhưng đã đưa lì xì trước rồi, mùng một tháng năm chú và Giang Lam đi Bắc Kinh đàm phán một dự án.
Chú đặc biệt sang trường tìm Thẩm Hành Xuân, hai chú cháu uống một bữa, nói chuyện tử tế một buổi.
Trước khi đi An Quốc Khánh lấy ra một bao lì xì từ trong túi, không nói với Thẩm Hành Xuân là lì xì gì, ném xuống rồi đi, bóng lưng vội vã, xem ra còn hơi giận.
Sau đó An Viên và Thẩm Hành Xuân phân tích nửa ngày, cuối cùng đều kết luận, bố cậu làm vậy là tương đương với ngầm đồng ý rồi.
Sau đó Thẩm Hành Xuân gọi bố càng ngày càng thuận mồm hơn, càng ngày càng thân thiết.
Sang tháng năm Thẩm Hành Xuân còn bận hơn trước, anh học thẳng tiến sĩ, dự án trước kết thúc lại xin tham gia một dự án nữa, luôn bận đến mức không thấy đêm cũng chẳng thấy ngày.
Sang tháng sáu, cuối cùng cũng có ít thời gian rảnh, ngủ mê muội đầu óc trong phòng, kết quả khi tỉnh lại đã ở bệnh viện.
Thẩm Hành Xuân vừa mở mắt thì thấy trên đầu có một người đang nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt đỏ quạch, làm anh sợ đến mức ngồi bật dậy, suýt rơi khỏi giường.
“Vãi lờ, cái quái gì thế?”
Văn Nhạc cũng bị phản ứng của Thẩm Hành Xuân dọa phải lùi hai bước, mắt anh hơi viêm, bây giờ ở đáy mắt toàn là tia máu.
“Đại Xuân, mày phản ứng kiểu gì đây, tao túc trực cả ngày trước giường bệnh mày chăm sóc mày đấy nhé, phản ứng của mày làm tao tổn thương quá.” Văn Nhạc nói rồi lấy tay ôm ngực, ra vẻ buồn bã.
Y tá đang thay thuốc ở giường bên cạnh quay đầu nhìn họ một cái, thấy Thẩm Hành Xuân đã tỉnh, chỉ vào tay anh.
“Cẩn thận kim trên mu bàn tay cậu, còn đang truyền kia kìa, cứ cử động lung tung lát nó tuột ra lại phải cắm lại.”
Thẩm Hành Xuân nhìn mu bàn tay mình theo lời y tá, mu bàn tay đúng là có cắm kim tiêm, ngón tay lạnh như băng, cựa thử thì phát hiện tay đã hơi tê, không linh hoạt lắm, anh nhìn ngó xung quanh mới biết mình đang trong bệnh viện.
“Sao tao lại vào viện thế?” Khi Thẩm Hành Xuân cất tiếng lần nữa mới phát hiện giọng mình thều thào, còn hơi hổn hển, hễ nói là lồng ngực căng tức, cổ họng ngứa, anh cúi đầu ho mấy tiếng, kết quả ho không dừng được, càng ho càng muốn ho thêm.
“Mày bảo sao mày lại vào viện á?” Văn Nhạc đi qua vỗ lưng anh. “Buổi trưa gọi mày mà mày không dậy, tao tưởng mày không muốn dậy, tao đã ăn xong cả cơm tối rồi, về gọi mày mày vẫn không dậy, sau đó tao sờ đầu mày, mày đã sốt li bì rồi, bác sĩ bảo là viêm phổi virus cấp tính.”
Thẩm Hành Xuân lại ho hai tiếng, muốn nói chuyện, nhưng khi mở miệng thì chỉ có hơi chứ không có tiếng.
Anh gật đầu tỏ ý đã biết, lại dùng tay không cắm kim sờ sờ trên giường, không thấy điện thoại mình, lại sờ vào trong túi mình, vẫn không thấy.
Văn Nhạc lấy điện thoại Thẩm Hành Xuân trong túi ra đưa anh.
“Đã ho thành thế này rồi còn tìm điện thoại à, yên tâm đi, Tiểu Viên nhi có gọi tao, bảo mày nhắn tin không trả lời, gọi điện cũng không nghe, nhưng lúc ấy tao còn chưa biết mày sốt, tao nói với thằng bé là mày đang ngủ trong phòng.”
Thẩm Hành Xuân lại quay đầu ho hai tiếng, cầm lấy điện thoại nhìn, điện thoại chỉ còn một vạch pin.
Có mấy tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ, tin nhắn đầu tiên An Viên gửi cho anh vào tối hôm kia, mấy cuộc gọi nhỡ, có của An Viên, cũng có của An Quốc Khánh và Giang Lam, anh đoán chắc đều là An Viên gọi cho anh.
Anh gọi lại cho An Viên, mới ấn nút gọi đã tắt, chuyển sang nhắn tin.
Anh không nói với An Viên là mình ốm, trong tin nhắn chỉ bảo cậu mình vừa ngủ dậy, mới nhìn điện thoại.
An Viên không trả lời tin nhắn, gọi thẳng sang, Thẩm Hành Xuân cố gắng ôm ngực vuốt, bắt máy, nhịn ho “alo” một tiếng.
Giọng Thẩm Hành Xuân rất khàn, thở cũng rất nặng.
An Viên chau mày, hỏi:
“Anh, họng anh sao thế?”
Thẩm Hành Xuân đáp:
“Anh mới tỉnh, còn đang ở trong phòng, chưa dậy.”
An Viên còn định nói gì nữa, Thẩm Hành Xuân đưa mắt nhìn Văn Nhạc, lại nói:
“Tiểu Viên nhi, anh không nói với em nữa nhé, Văn Nhạc đang gọi anh, mình nói chuyện qua tin nhắn đi.”
An Viên nói một tiếng “vâng”, Thẩm Hành Xuân cúp máy rồi ho mấy tiếng.
Văn Nhạc ở cạnh hỏi:
“Sao mày không nói với Tiểu Viên nhi? Trông mày đã sắp thành Lâm Đại Ngọc đến nơi rồi, mặt trắng bệch.”
Thẩm Hành Xuân cầm điện thoại cúi đầu nhắn tin với An Viên, vừa ho vừa nói:
“Tiểu Viên nhi sắp được nghỉ rồi, vé về cũng đặt xong rồi, nếu còn nghe tao ốm nằm viện, tao sợ em đi đường sốt ruột vội vã không an toàn, lần này em về một mình, không về cùng bố mẹ em.”
Văn Nhạc khoanh tay ngồi dưới cuối giường anh, nằm ra sau, đè lên chân Thẩm Hành Xuân qua lớp chăn.
Thẩm Hành Xuân đạp một cái không hề khách sáo.
“Đang ốm đây này, đừng đè lên chân tao.”
Văn Nhạc lại dịch sang cạnh.
“Bây giờ tao cũng đang ốm, viêm giác mạc.”
Thẩm Hành Xuân vỗ vỗ bên cạnh mình.
“Mày lên đây, cho mày một nửa giường.”
“Tao chả nằm cùng giường với mày đâu.” Văn Nhạc cười rồi ngồi dậy, lại hỏi: “Mày không muốn Tiểu Viên nhi quan tâm mày mấy câu à?”
Thẩm Hành Xuân nghĩ, nếu An Viên ở trong nước, bây giờ cậu chắc chắn đã nằm nói chuyện ríu rít với anh rồi.
Nhưng bây giờ không được, bây giờ họ ở quá xa nhau, tuy không phải bệnh nặng, nhưng chính là như vậy, nghe thấy, nhưng nhìn không thấy sờ cũng không tới, chỉ có thể khiến đối phương sốt ruột lo lắng.
Điều này đối với cặp đôi yêu xa mà nói là tra tấn.
Thẩm Hành Xuân rất muốn nhịn ho, nhưng đây thật sự không phải chuyện anh có thể khống chế, càng muốn nhịn càng ho dữ dội hơn, cuối cùng ho đến mức đau ngực, đầu xoay mòng mòng, cả người mất sạch sức, anh vốn đang ngồi nhắn tin cho An Viên, về sau lại nằm xuống.
Kim tiêm cắm tay phải, anh gõ chữ chỉ bằng tay trái hơi chậm, từ từ gửi từng tin nhắn cho cậu, Văn Nhạc lấy điện thoại cho anh nhưng không lấy cục sạc cho anh, cũng may pin điện thoại anh tương đối bền.
Ngày hôm sau An Viên lại gọi cho Thẩm Hành Xuân mấy cuộc, Thẩm Hành Xuân chỉ nghe một cuộc, cũng chỉ nói hai câu đã tắt, giọng Thẩm Hành Xuân vẫn như trước, nếu nghe kĩ có thể nghe ra tiếng ồm ồm không giấu nổi trong họng anh.
An Viên hỏi Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân vẫn nói là mình mới ngủ dậy, nói gần đây anh ngủ bù, hầu hết mọi lúc đều nằm trên giường, lâu rồi giọng sẽ thành như thế.
Lời này nói một lần còn có người tin, hai lần thì không ai tin nữa.
An Viên gọi thẳng cho bà, bà còn biết Thẩm Hành Xuân ốm thật.
Giữa chừng Thẩm Hành Xuân nghe một cuộc gọi của bà, bà bảo anh đã gửi xuống Bắc Kinh ít đồ, dặn anh đến lúc ấy để ý nhận.
Thẩm Hành Xuân không thể ngắt máy bà giữa chừng, nói hai câu là bắt đầu ho, bà bèn hỏi, Thẩm Hành Xuân cũng không giấu.
Thẩm Hành Xuân nằm viện hai ngày, hai ngày đầu cứ sốt liên hồi, sau đó không nghiêm trọng vậy nữa, nhưng vẫn sốt nhẹ, bác sĩ khuyên nằm viện thêm hai ngày.
Sau đó Tề Vân Phong và Cảnh Bạch biết Thẩm Hành Xuân nằm viện, hai người họ và Văn Nhạc thay phiên nhau túc trực ở bệnh viện.
Lúc Văn Nhạc về trường, Tề Vân Phong và Cảnh Bạch sẽ đến cùng nhau, Tề Vân Phong cầm máy game chơi game bên cạnh, Cảnh Bạch ngồi bên cắn hạt dưa xem tin tức, hai người chốc chốc lại đầu sát đầu nói chuyện với nhau.
Hễ Thẩm Hành Xuân mở mắt là sẽ thấy hai người đang liếc mắt đưa tình tán tỉnh ve vãn, sau đó dứt khoát quay lưng vào họ.
Nhưng khi anh ho trong lòng vẫn sẽ cảm thấy khá quạnh hiu, người khác có đôi có cặp, anh nằm một mình trên giường bệnh, nhắn tin qua điện thoại.
Anh càng nghĩ càng quạnh hiu, càng ho càng quạnh hiu.
Khi An Viên đẩy cửa phòng bệnh theo địa chỉ Văn Nhạc đưa, Thẩm Hành Xuân đang nhắm mắt nằm đó thở than, trên mu bàn tay còn cắm kim tiêm.
Tề Vân Phong quay sang cười anh một câu:
“Thở than gì thế?”
Thẩm Hành Xuân chỉ ho một cái, không đáp.
An Viên đóng cửa lại rồi đi vào trong.
Thẩm Hành Xuân đang nhắm mắt, nhưng tai lại rất thính, gần như ngay lập tức đã nghe ra tiếng bước chân của An Viên, anh mở bừng mắt.
An Viên cầm một cái túi trong tay, đứng cách đầu giường anh hai bước, rũ mắt mày, đang nhìn anh.
Tháng sáu tuy chưa đến lúc nóng bức nhất, nhưng trưa nắng nhiệt độ không hề thấp, má An Viên đỏ hây hây, môi hơi hé ra, ngực phập phồng, nhìn cái là biết đã chạy tới.Thẩm Hành Xuân biết An Viên giận rồi, anh quay vào An Viên giật giật khóe miệng, cố ý ho nặng hơn một tiếng, giơ bàn tay cắm kim lên, hổn hển nói:
“Tiểu Viên nhi, ôm cái nào…”