Gió đêm hè, thổi trên mắt, trên tim, thổi không tan chút hoảng loạn và sợ hãi ấy.
— Nhật kí An Viên
Thẩm Hành Xuân đúng là không nỡ, không nỡ làm An Viên đau, cũng không nỡ thấy cậu khóc.
Còn có một điều nữa, chuyện này phải bắt đầu từ lúc Tết anh hỏi Tề Vân Phong phim.
Sau khi Thẩm Hành Xuân về Bắc Kinh, cuối tuần Tề Vân Phong gọi anh qua nhà ăn cơm, ăn cơm xong thì ném cho anh một cái túi nặng trịch.
Trong túi đó đều là phim anh hỏi Tề Vân Phong lúc trước, Thẩm Hành Xuân xem một mình mấy bộ, nhưng lần nào cũng chỉ xem phần đầu, còn chưa bắt đầu anh đã không xem tiếp nổi nữa rồi, nhìn hai người đàn ông trong phim vừa thở dốc vừa hôn, anh không có chút hứng thú nào.
Nhưng Thẩm Hành Xuân hoàn toàn chắc chắn, Tiểu Viên nhi cũng là đàn ông, anh thích Tiểu Viên nhi, đương nhiên thích cả cơ thể của Tiểu Viên nhi, phản ứng của anh mỗi lần đối diện với cơ thể của Tiểu Viên nhi chắc có thể chứng minh tất cả.
Chuyện xem phim cứ thế xếp xó, cho đến một tháng sau khi anh lục đồ lại lục ra mấy đĩa phim.
Thẩm Hành Xuân tính thời gian An Viên nghỉ hè, lại thử lựa một bộ xem, nhưng sau khi anh xem xong, cảnh tượng ấy lờ vờ trong đầu anh rất lâu, anh không chắc có phải có người đặc biệt thích hình thức biến thái máu me ấy không, hay chỉ vì không chuẩn bị kĩ trước khi làm.
Bởi vì bộ phim “phổ cập” đồng tính thất bại ấy, Thẩm Hành Xuân mơ ác mộng mấy lần liền, trong mơ anh làm An Viên đến mức bị thương, chảy rất nhiều máu.
An Viên khóc lóc kêu dừng, dưới thân toàn là máu, dính lên tay anh.
Thẩm Hành Xuân không cách nào kể với An Viên về ác mộng của mình, anh không nỡ làm An Viên đau.
Đêm ấy họ vẫn không làm, hôm sau Thẩm Hành Xuân còn sợ An Viên khó chịu, nhưng chút không vui đêm qua cứ như chưa hề xảy ra vậy.
An Viên vẫn như thường, sau khi tỉnh giấc thì chui vào lòng anh, ôm cổ anh rì rầm hai tiếng, hôn cằm anh, nói:
“Anh Xuân, râu anh lại dài ra rồi, lát em cạo cho anh.”
Khi ăn cơm họ vẫn ngồi sát nhau, sau bữa sáng, An Viên tiễn anh đến tận trường mới về ngủ bù, buổi tối tắm xong còn bảo anh thoa sữa dưỡng thể giúp.
“Anh.” An Viên để chân trần bước ra khỏi phòng tắm, tay cầm một chai sữa dưỡng thể màu trắng, ngồi trên mép giường rồi đưa sữa dưỡng thể cho Thẩm Hành Xuân. “Gần đây da hơi khô, anh, anh thoa giúp em đi, sau lưng ấy.”
An Viên nói xong liền cởi phăng áo ngủ, quay lưng vào anh, vươn tay ra sau lưng, cố gắng với chỗ xương bả vai mình.
“Anh Xuân, chỗ này bôi nhiều cho em một chút nhé.”
An Viên cúi đầu, gáy cong nhẹ, Thẩm Hành Xuân nhìn làn da trắng nõn trên lưng An Viên, xương bả vai hai bên hơi nhô lên.
An Viên chỉ cởi áo, vẫn đang mặc quần ngủ, quần ngủ của cậu rất ngắn, khi khoanh chân ngồi trên giường, mép quần đã xô tới bẹn, có thể thấy được lờ mờ một chút màu sắc bên trong, hai bên vai cứ thu hẹp xuống dưới, dừng ở mép quần.
Thẩm Hành Xuân nhìn một cái đã có phản ứng, Tiểu Viên nhi như vậy trước mặt anh, nếu anh còn không có phản ứng thì anh không bình thường rồi.
Nhưng từ đêm ấy trở đi, ngoại trừ hôn, họ không làm gì thêm nữa.
Lần nào An Viên hôn Thẩm Hành Xuân xong, hai tay đều ôm cổ anh, nhắm mắt dựa lên vai anh, ngáp kêu buồn ngủ.
Hễ cậu kêu buồn ngủ, Thẩm Hành Xuân sẽ không tiếp tục nữa, ngoan ngoãn nằm xuống, ôm An Viên tắt đèn ngủ.
Mấy hôm nay ban ngày An Viên đều đi cùng Cảnh Bạch, bây giờ Cảnh Bạch đã thành lập một ban nhạc với bạn học, cậu là một trong những ca sĩ chính, hai năm nay phát hành hai album, bây giờ đã có chút tiếng tăm rồi.
Sắp nghỉ hè, ban nhạc của Cảnh Bạch nhận không ít hoạt động biểu diễn thương mại, ban ngày Thẩm Hành Xuân vừa đi, An Viên ăn cơm xong sẽ đi tìm Cảnh Bạch, theo ban nhạc của cậu đi tham gia hoạt động, giúp họ công tác hậu cần.
Tối nào cậu cũng về muộn hơn Thẩm Hành Xuân một chút, nhưng cũng chỉ muộn hơn một chút thôi, như đã ngắm chuẩn thời gian vậy, khi vào nhà miệng ngâm nga hát, là bài ban nhạc Cảnh Bạch sáng tác.
Tuy Thẩm Hành Xuân khá thân với Cảnh Bạch, nhưng anh chưa nghe nhạc của ban nhạc cậu bao giờ thật, lại thấy bài hát An Viên ngâm nga rất quen, nhưng không nhớ ra là từng nghe ở đâu.
Thẩm Hành Xuân cứ lo sau đêm ấy An Viên sẽ không vui, nhưng xem dáng vẻ hiện tại của cậu cũng không giống không vui, nhưng có thể nhìn ra cậu hơi mệt.
An Viên về đến nhà thì đi tắm, tắm xong ngồi trên sofa, đung đưa cẳng chân và vai, kể với anh hôm nay thật mệt, sau đó ôm cánh tay anh, kể một vài chuyện vui ban ngày.
Thẩm Hành Xuân không rõ An Viên rốt cuộc vui hay không vui.
Anh cầm chai sữa dưỡng thể mãi, nghe thấy An Viên giục anh mới hoàn hồn, mở nắp chai ra, khi mở sẽ ngửi thấy chút hương sữa và hương thanh thanh nhàn nhạt, giống như mùi trên người An Viên.
Thẩm Hành Xuân cầm chai, cúi đầu ngửi ở miệng chai, hỏi:
“Viên nhi, sữa dưỡng thể này của em là mùi gì thế?”
An Viên đã nằm ra giường, nghiêng mặt nằm trên gối, nhắm mắt hỏi:
“Anh, thơm không?”
“Thơm, thơm lắm, cùng một mùi với mùi trên người em.”
“Sữa dưỡng thể thơm hay em thơm?” An Viên lại hỏi, trong giọng mang theo chút ý cười mềm mại.
Thẩm Hành Xuân nghe cậu hỏi mà cổ họng phát căng, nắm chai, nói:
“Em thơm.”
An Viên cong môi cười, cựa cựa cổ, quay đầu sang bên kia, gáy hướng vào Thẩm hành Xuân.
“Là hương hoa tường vi, mùi sữa dưỡng thể này không dễ tìm lắm, con gái dùng rất nhiều, mùi nồng quá, không phù hợp với em lắm, em đã tìm cái này rất lâu đó, cùng một mùi với hoa tường vi ngoài sân nhà bà mùa hè.”
Thẩm Hành Xuân một tay cầm chai, tay kia nắm tay An Viên, ngửi mặt trong cánh tay cậu.
“Mùi này không nồng, rất thơm.”
An Viên lắc lắc tay với anh, nói:
“Anh, mau bôi cho em đi.”
Thẩm Hành Xuân bỏ cánh tay An Viên xuống, “ừ” một tiếng, cầm chai lên bóp ra lòng bàn tay kia.
Sữa dưỡng thể còn nửa chai, mới đầu anh bóp hai phát không ra, sau đó dùng sức một cái, phun ra cả một đống.
Sữa dưỡng thể lỏng, Thẩm Hành Xuân bóp nhiều quá, sữa chảy từ lòng bàn tay anh ra ngoài, anh vội đổi sang đựng bằng hai tay, đổ lên lưng An Viên.
Chất lỏng màu trắng lại bắt đầu chảy sang hai bên lưng An Viên, Thảm Hành Xuân bèn vội xòe bàn tay ra nghiêm túc bôi cho An Viên, đợi đến khi sữa dưỡng thể thấm hết thì nghe hướng dẫn của An Viên, bắt đầu mát xa theo vòng tròn từ gáy xuống.
Đầu vai, lưng, cuối cùng là hõm lưng, và hai cánh tay.
Quá trình này đối với Thẩm Hành Xuân mà nói hơi vật vã, càng xoa miệng càng khô.
An Viên thấy đã tạm được, lại lật người, lần này cậu không bảo Thẩm Hành Xuân thoa trước ngực cho mình, tự bôi xong thì vén quần ngủ lên, cong ngón chân chọt eo Thẩm Hành Xuân.
“Anh, anh bôi chân cho em với, bôi cả cẳng chân lẫn đùi nhé, vừa rồi anh mát xa lưng cho em dễ chịu quá, hôm nay đứng cả ngày, mỏi chân.”
Thẩm Hành Xuân đáp một tiếng qua mũi, An Viên mặc áo ngủ vào, tìm một tư thế nằm thoải mái, hai chân cong lên gác trên đầu gối Thẩm Hành Xuân.
“Anh, bắt đầu đi.”
Mới đầu Thẩm Hành Xuân bất động, cầm hai cổ chân An Viên, cúi đầu nhìn mình, thấy như này thật sự tra tấn quá.
Anh lại nhìn An Viên, An Viên không có phản ứng, nhắm mắt như là đã ngủ rồi.
Thẩm Hành Xuân thầm nghĩ, chắc là mệt rã rời thật.
An Viên chưa ngủ, chỉ nằm nhắm mắt, đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, lại dùng ngón chân chạm lên đùi Thẩm Hành Xuân.
“Anh, anh còn không bôi nữa là em ngủ gật đấy.”
Thẩm Hành Xuân nắm lấy ngón chân quơ quào của An Viên, đặt trong lòng bàn tay xoa xoa, không cho cậu đụng chạm lung tung nữa.
Tự mình lặng lẽ cầm chai sữa dưỡng thể lên, bắt đầu bôi chân cho An Viên.
An Viên rất trắng, trắng từ nhỏ đến lớn, kiểu trắng mà phơi thế nào cũng không đen, không chỉ thân trên trắng, thân dưới cũng vậy, đến ngón chân cũng trắng.
Là màu trắng hơi lóa mắt.
Thẩm Hành Xuân thoa qua quýt cho cậu, kéo ống quần bị xắn tới bẹn của cậu xuống.
Anh hỏi dò:
“Ban ngày đi chơi cũng mệt thế à.”
Lần này An Viên đúng là sắp ngủ gật thật, nghe thấy tiếng Thẩm Hành Xuân, dịch người sang chỗ anh.
“Đúng thế, lúc ban nhạc của đám anh Bạch biểu diễn có nhiều việc thật, thật ra em cũng không giúp gì mấy, chỉ giúp rót nước, chỉnh phục trang, dọn ít đồ gì đó thôi, hơi vụn vặt, chạy tới chạy lui, cơ mà cũng thú vị lắm, các anh trong ban nhạc đều rất tốt.”
Thẩm Hành Xuân nghe An Viên nói vậy, lại hỏi:
“Ban nhạc của họ có những ai thế?”
An Viên ngân dài một âm mũi, giơ tay lên đếm cho Thẩm Hành Xuân.
“Tất cả năm người, ngoài anh Bạch ra thì còn bốn người nữa, có anh Tiểu Lí này, anh Tiểu Lê, còn có một người mới quen nữa, nhưng nhỏ tuổi hơn cả em, cậu ấy phải gọi em là anh…”
An Viên còn đang đếm, Thẩm Hành Xuân đã cắt ngang lời cậu.
“Em gượm đã, anh Tiểu Lí? Sao nghe quen tai thế nhỉ?”
Lần này An Viên mở mắt ra, một tay chống trán, nhìn anh nói:
“Cái năm anh bảo em đến Bắc Kinh chơi với anh đấy, em theo anh Bạch sang trường họ, anh Tiểu Lí là bạn học của anh Bạch, mấy bài hát em mới học đều là anh ấy viết đấy, rất hay đúng không?”
An Viên nói xong, lại nhắm mắt mơ màng ngâm nga mấy câu, ngâm xong còn cười cười với Thẩm Hành Xuân, hỏi:
“Anh, rất hay đúng không, anh Tiểu Lí còn nói, thứ sáu các anh ấy không phải biểu diễn, muốn dạy em đánh guitar…”
An Viên nói xong, chưa đợi Thẩm Hành Xuân nói gì đã buồn ngủ đến mức nhắm tịt mắt, một tay gác trên eo Thẩm Hành Xuân, cuộn mình ngủ.
Thẩm Hành Xuân đợi đến khi An Viên ngủ say mới lèn một cái gối dưới gáy cậu, rồi lấy chăn bên cạnh đắp lên bụng cậu, nằm xuống cạnh An Viên, đưa tay vuốt đôi lông mày đi ngủ còn chau của An Viên.
…
Tối thứ sáu, Thẩm Hành Xuân làm xong việc, không nán lại dù chỉ một khắc, ra khỏi trường là gọi cho An Viên, nhưng đầu bên kia mãi không bắt máy.
Anh lại gọi cho Cảnh Bạch, Cảnh Bạch bắt máy rất nhanh, Thẩm Hành Xuân hỏi địa điểm biểu diễn của ban nhạc bọn họ qua điện thoại.
Thẩm Cảnh Xuân không gọi cho Cảnh Bạch, Cảnh Bạch cũng sẽ gọi anh, bởi vì An Viên uống say rồi.
“Sao lại uống say?” Thẩm Hành Xuân hỏi.
“Buổi tối ban nhạc bọn tôi tụ tập, uống ít rượu, An Viên uống hơi nhiều.” Cảnh Bạch nói xong lại hỏi: “Gần đây có phải hai người cãi nhau không?”
“Không cãi nhau, sao thế? Ngày nào về em ấy cũng hớn hở mà, nói là chơi với các cậu vui lắm.”
“Vui cái rắm ấy.” Cảnh Bạch cảm giác như bọn họ không phải đang nói về cùng một người vậy. “Tiểu Viên nhi dạo gần đây bất thường lắm, cứ như người mất hồn, mặt ủ mày chau, hôm nay suýt nữa bị giá sắt ở chỗ biểu diễn đập vào vai, cũng may bên cạnh có người kéo nó một cái, tôi tưởng hai người cãi nhau.”
Khi Thẩm Hành Xuân đến nơi, trong phòng bao riêng đã chẳng còn mấy người, anh Tiểu Lí An Viên kể còn đang xem điện thoại với người yêu mình, anh chào hỏi lần lượt từng người rồi chạy thẳng tới chỗ An Viên.
An Viên ngồi trên chiếc sofa một người trong cùng phòng, mắt đỏ, mặt đỏ, cổ cũng đỏ, đầu ngả ra đằng sau, cổ hơi đưa lên, yết hầu nho nhỏ tròn tròn động đậy.
“Tiểu Viên nhi…” Thẩm Hành Xuân đi đến bên cậu, khom lưng áp sát vào, gọi cậu một tiếng.
An Viên không ngờ Thẩm Hành Xuân sẽ đến, nghe thấy tiếng Thẩm Hành Xuân gọi mình, một lúc sau mới thẳng người lên, đợi tới khi cậu chắc chắn đúng là Thẩm Hành Xuân cũng không màng còn có người khác ở đó, dang tay ôm cổ Thẩm Hành Xuân, dựa vào ngực anh cười.
“Anh, sao anh lại đến?”
Thẩm Hành Xuân vừa rồi rõ ràng nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt An Viên nhìn anh, mới đầu là chút không tin, theo sau chút không tin là chút hoài nghi, chút không vui cuối cùng đó không phải giả vờ, nhưng vẫn không đủ để che giấu chút buồn bã nơi đáy mắt.
Bấy giờ Thẩm Hành Xuân mới ý thức được, giữa họ dường như thật sự đã xảy ra vấn đề, anh thấy cần phải trò chuyện với An Viên mới được, nhưng bây giờ An Viên uống say, cứ ôm cổ anh không chịu buông.
Anh vỗ lên lưng An Viên.
“Đến đón em về.”
An Viên dựa lên ngực anh gật đầu, nhắm mắt khịt mũi.
Thẩm Hành Xuân cũng chẳng quan tâm người khác đang bàn tán xì xào về họ, bế ngửa An Viên lên, chào Cảnh Bạch một tiếng rồi ra khỏi phòng.
Nơi tụ tập không gần nơi họ ở lắm, sau khi ra ngoài An Viên không cho Thẩm Hành Xuân bế nữa, xuống khỏi người anh, khoác cánh tay anh, nói muốn đi bộ cho tỉnh rượu, không muốn bắt xe.
Thẩm Hành Xuân dắt cậu chầm chậm đi về, An Viên đi mệt rồi thì đứng tại chỗ nghỉ một lát, thật sự không muốn đi nữa thì ngồi xổm ở bên đường bảo Thẩm Hành Xuân cõng.
An Viên muốn nắm tay đi, Thẩm Hành Xuân sẽ nắm tay cậu đi, An Viên muốn anh cõng, anh sẽ ngồi xuống cõng cậu về nhà.
An Viên thích Thẩm Hành Xuân cõng cậu, cậu có thể nhắm mắt nằm trên lưng anh, hồi nhỏ cậu uống say, cũng là Thẩm Hành Xuân cõng cậu về nhà.
Mùi rượu trên người An Viên hơi nặng, Thẩm Hành Xuân hỏi cậu:
“Hôm nay chơi vui không?”
An Viên cười cười, cong mắt nói:
“Vui ạ.”
“Vui thì sao còn uống nhiều thế?”
Gió đêm đầu hạ không khô nóng như ban ngày, thổi lên người và mặt, mang đến sự thư thái rất mát mẻ.
An Viên nhắm mắt, ngửi mùi hương trên người của Thẩm Hành Xuân trong đêm hè, rất lâu sau mới chậm rãi lên tiếng.
“Anh, dường như bao nhiêu năm qua, em đã quen với sự từ chối của anh, bây giờ ở bên nhau rồi, có lúc em vẫn sợ, cực kì cực kì sợ, sợ một ngày anh nói với em, Tiểu Viên nhi, anh hình như vẫn không thích đàn ông.”
Cậu ngưng lại rồi nói tiếp:
“Em có thể hiểu được đại khái vì sao anh không muốn làm với em, có lẽ, anh cảm thấy, anh nên chừa một đường lui cho cả hai chúng ta, nhưng cho dù anh có chừa cho em một con đường, em cũng không muốn đi.”
An Viên nói xong lại ôm cổ Thẩm Hành Xuân chặt hơn, giọng nói run rẩy trong gió đêm nhẹ nhàng.
“Nhưng anh này, anh có thể hối hận bất cứ lúc nào, anh có thể nói dừng bất cứ lúc nào…”