"Yên Nhi, nàng có cảm thấy ta thật vô dụng không?" Lục Viễn vừa cùng Nhược Yên trở về Hiền vương phủ vừa rầu rĩ hỏi.
Nhược Yên không đáp lại, kéo lấy tay nam nhân bên cạnh, dùng hành động thay cho câu trả lời:
"Chàng không cần làm gì cả, đối với ta, đã rất hữu dụng rồi."
"Mẫu phi của ta khi còn sống đã từng nói là một nam nhân thực thụ không phải nắm trong tay cả thiên hạ, mà chính là bảo vệ được người mình yêu."
Nhược Yên lắng nghe hắn nói, mẫu phi của hắn chính là vị từng được Lục Nhân Tư sủng ái nhất trong hậu cung, nhưng bà không kiêu ngạo cũng không tranh không đoạt, bà đã mất do lâm bệnh cách đây vài năm.
Những người khác nói Lục Viễn trẻ con, nàng cũng không cảm thấy có vấn đề, nam nhân của Nhược Yên, có như vậy thì đã làm sao? Nàng không bài xích tính tình của Lục Viên, cũng chưa bao giờ cảm thấy hắn vô dụng.
"Ta sẽ cố gắng, cho dù phụ hoàng vì lí do gì mà phản đối, ta sẽ thuyết phục ông, nương tử cả đời về sau của ta chỉ có thể là nàng, Nhược Yên, ta không hứa hẹn, ta sẽ dùng thời gian để chứng minh."
Nhược Yên cười cười, kể từ ngày hôm đó, nàng đã nguyện ý đánh cược một lần nữa,chọn tin tưởng một người khi đã trải qua sóng gió đúng thật là không dễ.
"Được, ta tin tưởng, nhưng Lục Viễn, hãy cam đoan tự bảo toàn bản thân mình, nhỡ ta không ở bên cạnh..."
"Sao nàng lại không bên cạnh ta?" "Ta chỉ nói nếu lỡ thôi, chàng như vậy không căn dặn trước thì làm sao yên tâm." Còn không biết tình hình ở Hoàn Tuyên ra sao, gần đây diễn ra nhiều chuyện nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán của Nhược Yên, có thể thời gian tới nàng sẽ trở về Hoàn Tuyên một chuyến...
"Ta có phải hài tử đâu." Lục Viễn lầm bầm.
"Được rồi được rồi, có ai nói chàng phải đâu, ta chỉ nhất thời lo lắng."
Lục Viễn ngước mắt nhìn nữ nhân trước mặt, nàng vẫn là vẻ mặt âm trầm lạnh lùng đó, nhưng hắn lại nhìn ra chút dịu dàng hiếm khi xuất hiện.
"Nhìn ta như vậy làm gì?"
"Ta phát hiện bản thân vẫn chưa thật sự hiểu nàng, Nhược Yên." Hắn gọi tên Nhược Yên, tuy không nói ra, nhưng hắn thật sự cảm thấy giữa bọn họ vẫn còn khoảng cách, cảm giác không an toàn trỗi dậy trong tâm trí.
Nhược Yên đầu tiên sững sờ với cách gọi của hắn, có chút xa lạ, nhưng nàng cũng khẽ mỉm cười, không phải nụ cười âm trầm giễu cợt vẫn thường xuất hiện trêи gương mặt nàng. Dừng bước chân, nàng choàng tay ôm lấy Lục Viễn trong ánh mắt sững sờ của hắn.
Dáng người Nhược Yên gói trọn trong lòng Lục Viễn, một cảm giác chưa từng được cảm nhận dậy lên, tim của hắn gia tốc như đang vừa vui vẻ nhảy múa vừa hét lớn.
Nàng vừa ôm ngươi đấy, ôm thật chặt, mau mau đáp lại đi.
Tay của hắn ngập ngừng nhưng rồi cũng ôm lấy nàng, trong lòng tự cam đoan một trận, cho dù tương lai thế nào, đây là nữ nhân hắn cần bảo vệ, là người hắn yêu, là nương tử của hắn sau này.
...
"Tiểu thư không có ở đây, nhưng chắc cũng sắp trở lại." Thạc Ý thấy Hắc Thượng đi vào Ngũ Tuyệt lâu thì nói với y.
"Ta không đến tìm Yên." Hắc Thượng vừa nói vừa đi đến trước mặt Thạc Ý.
"Sao thế?"
Gương mặt nam nhân tiến lại gần, hắc khí tản ra biến mất trong không khí, nàng hơi sững sờ nhìn từng đường nét trêи gương mặt y.
"Lâu quá không gặp, ngươi nhớ ta không?" Y nghiêm túc hỏi.
"Cái gì mà nhớ hay không, ngươi chỉ mới đi khỏi ngày." Lão yêu tinh hôm nay ăn trúng gì không thích hợp à?
"Một ngày không gặp như cách thu đó, sao ngươi lại tàn nhẫn với ta thế hả?"
Đầu Thạc Ý hiện lên một vạch đen, không giữ nổi nét dịu dàng bình thản như thường ngày nữa, nàng lảng tránh tránh mắt tỏ vẻ tội nghiệp của y, bước ra khỏi Ngũ Tuyệt lâu, Hắc Thượng thấy vậy thì liền bám theo.
"Ấy Thạc Ý, ngươi đi đâu vậy?"
"Ta đi hóng gió, có được không?"
"A?" Chính nàng còn có cái sở thích nhàm chán này à? Ở Ngũ Tuyệt cùng y uống trà tâm sự nhân sinh không thoải mái hơn sao?
Thạc Ý khẽ cười, ở góc độ Hắc Thượng không nhìn thấy, nàng quay qua nhìn y đang ngó xung quanh, sao cứ như đứa trẻ lần đầu cùng người lớn ra ngoài thế nhỉ?
"Ngươi nhìn gì vậy?" Nàng hỏi.
Thạc Ý liếc mắt qua nơi mà Hắc Thương đang nhìn chăm chú, là một gian hàng đầy những tiểu cô nương, mặt mũi liền có chút tối sầm lại.
Hắc Thượng kéo lấy tay nàng đi tới, y chen vào trong đám người trông có chút nổi bật vì nhan sắc của cả hai, các cô nương bên cạnh kinh diễm một phen thì nghe y nói.
"Món đồ này là gì thế? Thạc Ý ngươi có dùng không? Các tiểu cô nương đều thích a?"