Việt Cơ

chương 166: dịu dàng phòng trong

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong sự chờ mong của chúng nhân, Nghĩa Tín quân nắm tay Vệ Lạc, bước xuống xe ngựa.

Dung mạo họ vừa xuất hiện dưới ánh đuốc thì vốn nghĩ đám đông sẽ tung hô hò hét, nào biết, vừa ngẩng đầu lại đối diện với một vùng yên tĩnh!

Phút chốc, hết thảy âm thanh đều biết mất, chỉ còn tiếng đuốc hừng hực cháy. Chúng nhân ngước lên, ngơ ngác mà chiêm ngắm một đôi thiếu niên nam nữ đứng sóng vai kia, đột nhiên cảm thấy, hai người dường tựa tinh tú trên trời trong truyền thuyết. Hoa mỹ nhường vậy, khiến người ta chẳng dám ngưỡng vọng nhường vậy, cũng say đắm lòng người nhường vậy.

Đương lúc này, mấy lão hán cùng lúc quỳ rạp trên đất, khàn giọng kêu lớn: "Thần nữ! Tiên đồng mà!"

Mấy lão hán nọ quần áo cũ nát, hiển nhiên chỉ là tiện dân bình thường.

Bọn họ vừa quỳ xuống, liền có một số tiện dân cũng áo rách quần manh như thế quỳ theo, liên tiếp dập đầu với hai người.

Nghĩa Tín quân nhìn những người đang quỳ này vài lần, không lên tiếng.

Bấy giờ một thanh niên mặc áo bào xanh tay rộng, rõ ràng là vừa gia quan(lễ đội mũ khi nam hai mươi tuổi) nhanh chân từ trên xe ngựa nhảy xuống, gã xuyên qua đám người đang đứng trang nghiêm, ánh mắt si ngốc nhìn chằm chặp Vệ Lạc một hồi, mới quay sang Nghĩa Tín quân chắp tay nói: "Nghe quân đến thành Xử, Xử Chí nghênh tiếp có phần chậm trễ, xin quân chớ trách."

Đây là lời khách sáo.

Nghĩa Tín quân hai tay đáp lễ, cất cao giọng: "Quân khách khí."

Tay phải Xử Chí đưa ra phía trước, cười nói: "Đã an bài xong xuôi đình viện cho quân, mời!"

"Mời."

Nghĩa Tín quân ôm chặt Vệ Lạc trở về phía xe ngựa. Vệ Lạc thành thật cúi đầu, yên lặng tựa vào bên người hắn. Từ khi có được Vệ Lạc đến nay, hầu như hắn đều vừa thấy nàng liền ôm lấy, hoặc để nàng dựa vào lòng như thế.

Xử Chí vẫn còn đang mê mẩn ngắm Vệ Lạc, gã nhìn Vệ Lạc, lại quay sang Nghĩa Tín quân, một hồi, trong con ngươi lóe lên một vệt sáng kỳ quái.

Bên người Nghĩa Tín quân nhân tài vô số, một vệt sáng ấy của gã chỉ thoáng chốc đã bị chúng nhân chú ý. Chẳng qua họ cũng chẳng hề lưu tâm, ngẫm thì, đại đa số quyền quý trong thiên hạ, đối diện một đôi bích nhân như Nghĩa Tín quân và Vệ Lạc, đều sẽ sinh tâm tư chiếm cứ bọn họ cho bản thân nhỉ?

Đoàn xe lại tiếp tục chạy, dưới sự dẫn dắt của Xử Chí, hướng đến sân viện gã nhắc tới.

Đoàn người theo Xử Chí tới nơi, sau khi cấp bách sai mấy thị tỳ chuẩn bị một thùng nước nóng, Vệ Lạc liền nhìn thùng nước bốc hơi hôi hổi kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đứng ngồi không yên.

Bởi vì, bên cạnh nàng, Nghĩa Tín quân đang khóe miệng mang cười, trong mắt hoa đào ánh quang lấp loáng, nghiêng đầu hứng thú đánh giá nàng.

Hắn thế nhưng lại nhìn nàng chăm chăm như vậy, không hề có ý rời đi.

Nước nóng được đặt bên hông phía sau tẩm phòng, chỉ ngăn bằng mấy tầng sa mỏng.

Trái tim Vệ Lạc bồn chồn.

Nàng cúi đầu, đỏ mặt, hai tay xoắn xuýt lấy nhau, cả buổi chẳng biết làm thế nào cho phải.

Tiếng bước chân vang lên.

Nghĩa Tín quân chậm rãi đi về phía nàng. Hắn bước tới trước người nàng, đưa tay siết nàng vào lòng.

Ngón tay thanh mảnh vuốt v e khuôn mặt của Vệ Lạc, từ hàng mày, chuyển đến chóp mũi của nàng, lại tiến về bờ môi nàng.

Ngón tay của hắn cứ thế rơi trên chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng. Đầu ngón tay nhẹ nhàng đè lên đôi môi mỹ nhân, hắn phả ra một hơi khản đục, chậm rãi hỏi: "Lạc, cho tới bây giờ, vẫn không muốn ta thân cận?"

Trong âm thanh trầm khàn ẩn chứa tức giận.

Vệ Lạc rùng mình.

Nàng lại nhớ đến, hai ba năm trước khi hai người nằm chung tháp thì hắn cũng đã muốn ôm mình cùng ngủ, lúc đó bản thân đã dứt khoát từ chối. Chẳng ngờ lâu như vậy mà hắn vẫn còn nhớ việc này!

Hơn nữa, hắn rõ ràng có chút tức giận với hành động này của mình.

Vệ Lạc rũ mi, nàng đưa tay ôm hông hắn, náu mặt vào lòng hắn, thấp giọng rì rầm: "Hôm nay cũng tựa năm xưa vậy, ta ngượng lắm."

Nàng không cần nói, Nghĩa Tín quân cũng phát hiện nàng đang vô cùng ngượng ngùng, bởi vì ngay cả vành tai nàng cũng đỏ au.

Hắn cúi đầu, mắt hoa đào sáng rỡ đăm đăm nhìn gương mặt đỏ hây, đầy bất lực của Vệ Lạc, khẽ thở ra một hơi.

Đầu thấp xuống, hắn siết lấy eo nàng, đặt một nụ hôn trên mi mắt nàng, lẩm bẩm: "Lạc, nàng biết vì sao ta lại thích bào trắng không?"

Vệ Lạc ngẩn ra, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Cho dù có ngẩng đầu như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn đỏ bừng, trong đôi mắt mặc ngọc e thẹn khôn tả.

Vệ Lạc như thế, khiến Nghĩa Tín quân không nhịn được cong môi cười.

Hắn cười, trong nụ cười chất chứa thêm một phần cay đắng. Bờ môi như cánh hoa của hắn lần nữa đậu lên mi mắt Vệ Lạc, cứ vậy mà hôn nàng, hắn cay đắng mà thấp giọng rằng: "Lạc, Lạc của ta! Có nàng ở bên, tâm ta thật bình yên!"

Hơi dừng một chút, tiếng hắn đã khàn đến độ không thốt ra lời, "Cho nên ta yêu sắc bào trắng, chính bởi cảm thấy bản thân đã nhơ nhuốc, không xứng với Lạc của ta."

...

Vệ Lạc tuyệt đối không ngờ rằng, hắn sẽ coi trọng mình như thế, khinh thường chính hắn như vậy.

Nàng dang hai tay, ôm chặt lấy hông hắn. Nàng vùi mặt vào lòng hắn, rì rầm, cũng một giọng khàn khàn mà đáp: "Sao quân lại nói lời ấy? Quân đỉnh thiên lập địa, quyền bá cường Tề. Quân là chỗ Lạc nương tựa mà! Nếu không có quân, Lạc hôm nay chẳng biết đã lưu lạc phương nao, lại càng không rõ được sinh tử. Quân là trượng phu duy nhất Lạc có thể tin tưởng, có thể tựa nương. Quân nói lời như vậy, thành ra sẽ để Lạc ở đâu đây?"

Nàng có chút đ ộng tình, thời khắc cất tiếng ngữ âm khản đặc, sự tôn kính cùng bịn rịn không dứt chẳng chút che giấu kia, cũng khiến đôi mắt lộng lẫy của Nghĩa Tín quân vụt lên ánh lệ.

Hắn cúi xuống, vùi mặt mình vào cổ nàng, cùng nàng vành tai tóc mai quyến luyến.

Động tác này hắn vẫn luôn thích làm, nhưng cho tới hôm nay, Vệ Lạc mới phát hiện, hắn cùng nàng, tựa hai con cá bơi giữa biển rộng, đối phương là điều to lớn nhất, cũng là điểm tựa duy nhất của nhau, tương cứu hoạn nạn, gắn bó cận kề.

Vệ Lạc siết chặt hông hắn, nhắm hai mắt lại, tự nhủ bản thân: Vệ Lạc, lần này, ngươi thật sự nên quên hoàn toàn công tử Kính Lăng đi! Nam nhân kia, hắn vĩnh viễn sẽ chẳng lý giải được nỗi đau của ngươi, bi thương của ngươi. Chỉ người trước mặt đây, mới là đồng bệnh tương lân của ngươi. Mới là nơi tựa nương duy nhất của ngươi trong thế gian cô tịch vô tình này.

Nàng nghĩ tới đây, lại càng ôm chặt hơn.

Nghĩa Tín quân giấu môi bên cổ nàng, hắn khe khẽ in dấu hôn trên cảnh mạch của nàng, trầm thấp, lào khào gọi: "Lạc, Lạc."

"Ừm."

"Thế gian này, duy nàng khiến ta yên lòng."

"Ngươi cũng thế, Tố, ngươi cũng vậy."

Vệ Lạc khản đặc, ngậm lệ nói đến đây, thân thể bỗng nhiên lại cứng đờ.

Cảm thấy nàng chợt cứng người, Tố trong cơn tự tình không khỏi ngạc nhiên. Hắn ngẩng đầu nhìn Vệ Lạc.

Đã thấy Vệ Lạc đang nhìn chằm chằm vào xà nhà trên nóc hình vòm khung, nàng chớp chớp mắt, con ngươi vừa nãy còn tràn sánh lệ lại một vẻ dở khóc dở cười. Chỉ thấy nàng mở trừng hai mắt, phẫn nộ quát: "Quân đường đường đấng trượng phu, có lẽ nào lại không xin thỉnh đã vào phòng trong? Chao! Quân khinh người quá đáng!"

Một câu vừa quát, Nghĩa Tín quân không khỏi đờ người. Hắn nhanh chóng thả Vệ Lạc xuống, cũng ngẩng đầu quan sát.

Dưới hai ánh nhìn chòng chọc, mành sa lay động, vải mỏng nhẹ bay, bóng người áo trắng vù một cái, đầu dưới chân trên treo ngược nơi xà nhà. Y vừa duỗi cổ, liền đối diện đôi mắt đằng đằng sát khí của Nghĩa Tín quân.

Thấy vậy, thế nhưng y lại vô cùng khó xử khoát tay: "Ngại quá, ngại quá! Ta vừa mới tới thôi, đã bị cơ này quát giật cả người. Lạ thật, cơ của quân tai mắt xuất chúng, trước mặt nàng ta vậy mà chẳng chỗ ẩn thân. Lạ thật!"

Y nói, y vừa đến đã bị Vệ Lạc phát hiện, thế nên cũng không nghe được đối thoại giữa họ.

Nghĩa Tín quân nghe vậy cúi đầu, nhìn Vệ Lạc. Vệ Lạc bắt gặp ánh mắt hỏi dò của hắn, gật gật đầu.

Thấy nàng gật đầu, vẻ mặt của Nghĩa Tín quân mới hòa hoãn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio