Dọc theo đường đi, Vệ Lạc rất ngoan ngoãn, ôn thuần, thành thật nhận mệnh.
Thái độ của nàng khiến người Sở ngày càng yên tâm, ngay cả ánh mắt sư lão nhìn nàng cũng không còn cảnh giác.
Biểu hiện của nàng hiện tại giống như mọi phụ nhân khác trong thiên hạ. Trong quan niệm của thế giới này, nếu có nam nhân quyền thế nào để ý đến một phụ nhân, rất nhiều trượng phu vì tránh họa, thậm chí còn chủ động dâng thê tử của mình cho người. Ngay cả nam nhân cũng còn như vậy, phụ nhân tất nhiên càng thêm ngoan ngoãn.
Tuy là như thế, dọc đường đi vẫn không ai lơ là cảnh giác với nàng.
Năm mới đã qua, giờ đã gần đến mùa xuân. Càng đến gần Trăn Nguyên Chi Dã, thời tiết càng ấm áp. Mấy chục ngày qua không còn tuyết rơi nữa.
Khi còn cách Trăn Nguyên Chi Dã khoảng mười ngày đường, chư quốc đã chính thức khai chiến được vài ngày, công tử Ngô đến.
Công tử Ngô là con của Tấn cơ, lần trước Vệ Lạc đã hãm hại hắn ta một phen. Sau đó nhờ công tử Kính Lăng tác động, cuối cùng hắn ta đã lấy được sự thông cảm của Sở vương.
Lần này hắn ta đến để tiếp ứng người Sở, muốn tự mình đưa phụ nhân tuyệt sắc này đến bên cạnh Sở vương.
Vì mọi chuyện diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi, sự xuất hiện của công tử Ngô có vẻ hơi thừa thãi.
Trong xe ngựa lắc lư, Vệ Lạc đang nửa tỉnh nửa mê. Mấy ngày nay nàng đã cam chịu số phận, như thể không còn niềm vui nào trong đời, cứ ngồi như vậy nửa ngày, tựa ngủ không ngủ.
Đột nhiên rèm xe vén lên, một ánh mắt sắc bén chiếu vào. Đồng thời, nàng nghe thấy một giọng nói có vẻ nịnh nọt: "Công tử, đây chính là mỹ cơ mà Nghĩa Tín quân dùng hai tòa thành để đổi lấy."
Một chiếc xe ngựa tiến lại gần, một cái đầu thò vào.
Khi người kia thò đầu vào nhìn kỹ, Vệ Lạc vẫn luôn cúi đầu liền khẽ ngẩng lên, để mặt mình đối diện với người kia. Nàng không muốn bị người khác cưỡng ép vặn mặt, nên vừa nghe thấy tiếng nói, nàng đã lập tức ngoan ngoãn chỉnh lại tư thế, để người kia nhìn rõ mặt mình.
Hành động này của nàng khiến phụ nhân trung niên mặc đồ đen hài lòng gật đầu.
Một hồi trầm mặc.
Sau một lúc lâu, thanh âm có phần tán thưởng của công tử Ngô truyền đến: "Tuy không son phấn, ngày đêm bôn ba, nhưng vẫn ung dung thanh nhã, quả không hổ danh là quốc sắc thiên hương."
Hắn ta nói tới đây, thoáng có chút thất vọng: "Nhưng, chung quy cũng không đáng giá hai tòa thành."
Thanh âm nịnh nọt bên cạnh cười nói: "Công tử không biết rồi, phụ nhân này có một đôi mắt đẹp, như châu ngọc lưu chuyển, như minh nguyệt soi sáng. Khuôn mặt như vậy, kết hợp với đôi mắt như vậy, đáng giá hai tòa thành chứ."
Công tử Ngô nghe vậy, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, lập tức quát: "Này, phụ nhân kia, ngẩng mặt lên nhìn ta!"
Vệ Lạc chậm rãi, lười biếng mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Công tử Ngô tràn đầy kinh diễm, nhất thời không nói nên lời.
Vệ Lạc liếc nhìn công tử Ngô. Sắc mặt hắn ta hơi ngăm đen, cằm nhọn, hai hàng lông mày gần như nối liền nhau, ánh mắt ẩn chứa vẻ âm trầm. Dù luôn mang theo nụ cười trên môi, nhưng rõ ràng không phải người hiền lành. Nàng không thích, bèn cụp mắt xuống.
Công tử Ngô đang mải mê ngắm nhìn, thấy nàng không để ý đến mình, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, quát lên: "Phụ nhân kia, nhìn ta!"
Tiếng quát vừa dứt, trong xe ngựa, phụ nhân trung niên áo đen ngồi thẳng dậy. Bà ta nhìn thẳng vào công tử Ngô, nghiêm nghị nói: "Nếu công tử muốn nhìn cho rõ, sao không đến gặp vương hầu mà xin?"
Công tử Ngô nghẹn lời. Hắn ta trừng mắt nhìn phụ nhân trung niên, rồi lại nhìn Vệ Lạc từ đầu đến chân một lượt, mới lưu luyến rời đi.
Vừa lúc đó, phụ nhân trung niên áo đen vội kéo rèm xe xuống.
******
Bảy ngày sau, đoàn xe tiến vào doanh trướng của Sở quốc. Trăn Nguyên Chi Dã là một vùng bình nguyên nằm ở biên giới của ba nước Sở, Tề, Tấn. Vốn có vài tiểu quốc ở đây, nhưng đã bị công tử Kính Lăng tiêu diệt khi luyện binh.
Hiện tại quân Sở và liên quân Tề - Tấn cách nhau chừng hai ba mươi dặm. Hai bên đã dàn trận và có vài cuộc giao tranh thăm dò với kết quả bất phân thắng bại.
Trưa nay sẽ diễn ra một trận chiến lớn. Lần này, tinh nhuệ của người Tấn - mười vạn giáp sĩ của công tử Kính Lăng sẽ xuất trận.
Trận chiến này vô cùng quan trọng với cả hai phe. Công tử Kính Lăng nổi tiếng khắp thiên hạ với tư binh hùng mạnh. Nếu hắn bại trận, sĩ khí của liên quân sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Với quân Sở cũng vậy. Điều duy nhất họ lo ngại là mười vạn giáp sĩ của Kính Lăng. Đánh bại hắn đồng nghĩa với việc đánh bại nước Tấn hùng mạnh.
Trong tình thế đó, đoàn xe áp giải Vệ Lạc tiến vào doanh trướng của Sở vương vào sáng sớm.
Sở vương không sắc không vui, lần này xuất hành cũng mang theo hai mỹ cơ. Vừa nghe được tin tức cơ thiếp của Nghĩa Tín quân đã đến, ông ta vội vàng từ trên th@n thể trắng nõn của mỹ nhân đứng lên, một bên tắm rửa thay quần áo, một bên xoa xoa tay hưng phấn liên tục hít thở.
Vừa mới mặc quần áo tử tế, Sở vương liếc mắt đến hai mỹ cơ thân thể tr@n trụi đang ngủ ở trên giường lớn, không khỏi phẫn nộ quát: "Mau mặc quần áo!"
Hai cơ cả kinh, vội vàng bò dậy mặc quần áo. Hiện tại vừa mới vào xuân không lâu, trong không khí cực kỳ rét lạnh. Hai mỹ cơ vừa mặc quần áo dưới sự hầu hạ của cung tỳ, vừa lạnh đến run lẩy bẩy.
Người Sở ưa eo thon, mỹ nhân trong cung Sở vương đều là dáng người mảnh mai, đây cũng là nguyên nhân Sở vương vừa ý Vệ Lạc. Ông ta đã sớm nghe đồn về vóc dáng yểu điệu của cơ thiếp Nghĩa Tín quân.
Chỉ trong chốc lát, vương trướng đã được sửa sang tươm tất. Hai mỹ cơ cũng đã thay hoa phục rửa mặt xong xuôi, quỳ gối phía sau Sở vương.
Mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng, Sở vương phất tay ra lệnh: "Truyền cơ vào."
Một thị vệ bước ra khỏi doanh trướng, cất tiếng hô vang: "Lệnh cơ có thể vào."
Tiếng hô vừa dứt, Vệ Lạc bước vào trong tiếng chuông ngọc leng keng. Nàng được phụ nhân trung niên áo đen trang điểm tỉ mỉ, khoác trên mình trường bào tím nhạt, dung mạo khuynh thành.
Biểu cảm trên khuôn mặt nàng nhàn nhạt, không nhìn ra hỉ nộ. Đôi mắt đẹp hơi nheo lại, cũng là nhàn nhạt, thậm chí không thấy bi thương.
Vệ Lạc như vậy, dưới sự dẫn đường của thị vệ, chậm rãi bước vào vương trướng của Sở vương. Bên trái Vệ Lạc, công tử Ngô cũng đồng thời bước vào.
Chuông ngọc leng keng, hương thơm thoang thoảng, ánh châu quang lấp lánh, Vệ Lạc ung dung bước vào vương trướng, Sở vương nhìn nàng không rời mắt.
Ánh mắt ông ta không hề chớp mà nhìn chằm chằm Vệ Lạc, từ mặt mày, đến cổ, rồi dừng lại ở bộ ng ực cao vút, lại đến đôi chân thon dài.
Sở vương gầy nhưng rắn chắc, mặt đen vô hồn. Tửu sắc quá độ lâu ngày khiến mắt ông ta như cá vàng, mí mắt trên dưới đều sưng húp. Trong đôi mắt sưng to ấy, thần quang ảm đạm.
Ông ta nhìn chằm chằm Vệ Lạc đang chậm rãi bước tới. Một lúc lâu sau, mới cười lớn, hàm răng vàng lộ ra: "Phụ nhân lưỡng thành? Tốt! Rất tốt! Một tên lộng thần thấp hèn lại dám khinh nhờn cô? Hừ, lần này ta chẳng những ôm mỹ cơ của hắn vào lòng. Nếu mà thắng trận, ta sẽ thu cả hắn vào dưới trướng! Y! Đến lúc đó trên giường của cô, phải có mỹ cơ, trái ôm Nghĩa Tín quân. Ha ha......, diễm phúc như thế, chỉ cô mới có được!"
Sở vương nói đến đây, cười ha hả.
Công tử Ngô thấy thế, tiến lên một bước cười nói: "Phụ vương không chỉ diễm phúc tề thiên, mà hồng phúc cũng tề thiên! Hôm nay không phải giao chiến với Tấn sao? Nhân lúc này, phụ vương sao không ôm mỹ nhân ra trận? Tưởng tượng liên quân Tề - Tấn nhìn thấy, chắc chắn hộc máu ba thăng, không còn chỗ dung thân!"
Sở vương nghe vậy hai mắt sáng rực. Ông ta liên tục xoa xoa tay, gật đầu tán thưởng: "Tốt! Rất tốt!"