Việt Cơ

chương 206: nghĩa tín quân quyết định

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vệ Lạc và Nghĩa Tín quân vừa về đến doanh trại, liền xuống ngựa sóng vai bước đi.

Doanh trại liên quân liền kề nhau, hàng chục vạn quân sĩ đều nhìn về phía hai người.

Sắc mặt Vệ Lạc tái nhợt, đôi mắt mặc ngọc càng thêm sâu thẳm. Mọi người nhìn nàng nghiêm nghị, trong ánh mắt họ đã hiện lên sự trang nghiêm, yên lặng.

Vệ Lạc ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, thong thả ung dung bước về phía trước.

Mọi mệt mỏi kiệt sức, mọi chua xót và oán hận, giờ phút này, dưới ánh mắt của những người này, đều dần tan biến...

Eo lưng Vệ Lạc thẳng tắp, thực thẳng tắp.

Đôi mắt mặc ngọc của nàng càng lúc càng sáng, càng lúc càng rực rỡ.

Thậm chí khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng cũng bắt đầu ửng hồng.

Nghĩa Tín quân mới đi được vài chục bước đã nhận ra sự thay đổi của nàng. Hắn theo ánh mắt nàng nhìn lại, bắt gặp vô số ánh mắt lặng lẽ, nghiêm túc nhìn thẳng vào họ, hắn chợt hiểu nàng đang nghĩ gì.

Năm đó sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng dựa vào bản lĩnh lần đầu tiên đứng trước triều đình của Tề hầu, hắn cũng có vẻ mặt như vậy. Những người đó, cũng có ánh mắt như vậy.

Nghĩa Tín quân lẳng lặng nhìn Vệ Lạc đang rạng rỡ hẳn lên, khóe miệng nở nụ cười càng tươi, ánh mắt càng thêm trong suốt.

Hắn dịu dàng nhìn nàng, khẽ mỉm cười, bước sang một bên, đồng thời buông tay nàng ra.

Cảm nhận được hắn buông tay, Vệ Lạc quay đầu nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều trong suốt vô cùng.

Ngay lập tức, đôi mắt mặc ngọc của Vệ Lạc cong lên, nở một nụ cười giảo hoạt với hắn.

Nụ cười đó không chỉ giảo hoạt, mà còn có chút đắc ý.

Dưới ánh mắt của chúng quân sĩ, hai người trở về doanh trại. Vệ Lạc không tìm thầy thuốc trong quân doanh để xem vết thương, mà tự mình lấy một ít muối, cho vào nước sôi, dùng một miếng vải sạch nấu trong nước sôi, rồi dùng nước muối nguội rửa sạch vết thương vài lần, sau đó băng bó lại.

Sau khi băng bó xong, nàng cúi đầu ngơ ngác nhìn miếng vải đen, thẳng qua một hồi lâu, khóe miệng mới hiện lên một tia cười lạnh. Sau đó, nàng đem miếng vải đen vào hộp lửa đốt đi.

Ngọn lửa bùng lên, miếng vải nhanh chóng biến thành tro tàn, biến mất không còn một mảnh, sạch sẽ đến mức Vệ Lạc lại có chút thất thần.

Lúc này, Nghĩa Tín quân ở bên cạnh gọi: "Lạc!"

Vệ Lạc giật mình, quay đầu nhìn hắn.

Nghĩa Tín quân mặc áo trắng, ngồi yên lặng trên sập, nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa lấp lánh nhìn nàng.

Biểu cảm của hắn có chút kỳ lạ.

Vệ Lạc chớp mắt, đang có chút nghi hoặc, Nghĩa Tín quân mỉm cười ôn nhu với nàng, giọng khàn khàn nói: "Lạc, ta muốn..."

Giọng hắn có chút nghẹn ngào.

Vệ Lạc lại chớp mắt, nhìn hắn đầy khích lệ.

Nghĩa Tín quân tự giễu cười, hắn nuốt nước bọt, giọng càng thêm khàn: "Lạc, ta muốn nàng."

Vệ Lạc bật cười: "Tố, ta chưa từng rời xa chàng."

Đây là một câu trần thuật, mang chút trêu đùa.

Nghe vậy, Nghĩa Tín quân lại tự cười.

Dần dần, nụ cười của hắn tắt đi.

Hắn cúi đầu, nhìn đôi bàn tay thon dài trắng trẻo của mình, khẽ nói, giọng lại khàn hơn: "Lạc, ta, ta không còn là người trên giường của Tề hầu nữa."

Giọng hắn rất nhỏ, ẩn chứa sự xấu hổ khó nói thành lời. Nhưng cũng có sự kiên định.

Vệ Lạc không ngờ hắn sẽ nói những điều này với mình.

Nàng chớp mắt lặng lẽ nhìn hắn, nhìn vào mắt hắn, tim nàng đột nhiên đau nhói.

Nàng đứng dậy, chạy đến sau lưng hắn, rồi quỳ xuống, dang hai tay ôm lấy eo hắn.

Nàng tựa đầu vào vai hắn, thì thầm: "Ta biết."

Thực ra nàng muốn nói, ta không quan tâm. Nhưng, nàng cảm thấy câu nói đó có chút không ổn, nên chỉ nói hai chữ này.

Nghĩa Tín quân vẫn cúi đầu nhìn tay mình, hắn chậm rãi đặt hai bàn tay thon dài trắng trẻo lên bàn tay nhỏ bé của Vệ Lạc. Hắn nắm chặt, dùng sức nắm rất chặt. Rồi hắn khàn giọng nói: "Lạc, ta muốn nói là, ta muốn có con. Ta muốn có những đứa con của ta và nàng!"

Vệ Lạc sững người.

Những lời này của Nghĩa Tín quân hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.

Trong nháy mắt, nàng đột nhiên hiểu hắn muốn nói gì. Hắn muốn có sự thân mật với nàng, hắn muốn nàng sinh nhi dục nữ cho hắn.

Nàng biết, lý do hắn thận trọng và do dự như vậy là vì một năm trước, khi đón nàng về, hắn đã từng nói sẽ không chạm vào nàng. Bây giờ hắn đổi ý, hắn muốn nàng...

Vệ Lạc đỏ mặt, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta là của chàng, nếu quân muốn, bất cứ lúc nào cũng được."

Thanh âm nàng rất nhỏ, rất khẽ.

Nàng vừa dứt lời, nhiệt độ trong trướng bỗng tăng lên rất nhiều.

Nghĩa Tín quân siết chặt tay nàng, hắn quay đầu, dùng một tay ôm Vệ Lạc lên đùi mình. Hắn ôm nàng vào lòng, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa ửng hồng vừa tái nhợt.

Sau một hồi lâu, hắn cúi xuống đặt nụ hôn lên đôi mắt mặc ngọc của nàng. Khi môi hắn chạm vào, Vệ Lạc run rẩy rõ rệt. Nhưng nàng không kháng cự, nàng chậm rãi đưa tay ôm lấy cổ hắn.

Nghĩa Tín quân đưa lưỡi ra, nhẹ nhàng li3m hàng mi dài của nàng, theo nụ hôn của hắn di chuyển xuống, Vệ Lạc nhắm chặt lại hai mắt. Môi hắn chuyển đến đôi môi nhỏ nhắn của nàng. Hắn đặt môi lên đó, môi chạm môi, quấn quýt.

Một lúc lâu sau, không thấy hắn có động thái gì tiếp theo, Vệ Lạc cẩn thận mở mắt.

Vừa mở mắt, nàng bắt gặp ánh mắt Nghĩa Tín quân đang si ngốc nhìn chằm chằm mình.

Ánh mắt hắn, vừa ôn nhu lại bất an.

Vệ Lạc cảm thấy xót xa trong lòng, nàng đưa tay ôm chặt cổ hắn, để mặt mình áp vào mặt hắn, thì thầm hỏi: "Quân có gì phải sợ?"

Nàng cảm nhận được sự bất an của hắn.

Một lúc lâu sau, bên tai nàng mới vang lên giọng nói khàn khàn, trầm thấp của Nghĩa Tín quân: "Lạc, nàng là của ta!"

"Vâng!"

Vệ Lạc khẽ đáp.

Nàng vẫn cảm thấy hắn đang bất an, liền vùi mặt vào cổ hắn, nhắm mắt lại, nở một nụ cười rạng rỡ nhưng chứa đầy nước mắt. Nàng nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, ta là của chàng, Tố, chàng đừng lo lắng. Trừ khi chàng bỏ ta, làm hại ta, rời xa ta, ta sẽ mãi mãi là của chàng."

Giọng nàng rất kiên quyết và bình tĩnh!

Giọng điệu của nàng như thể đó là lẽ đương nhiên.

Nghe câu trả lời đó, trái tim Nghĩa Tín quân đột nhiên bình tĩnh lại.

Hắn siết chặt vòng tay ôm nàng chặt hơn. Hắn ôm chặt thân hình mảnh mai của nàng vào lòng, cười khẽ, thấp giọng nói: "Là ta hồ đồ."

Vệ Lạc cũng cười, nàng chớp mắt kìm nén nước mắt, âm thầm nghĩ: Chàng đúng là hồ đồ! Không chỉ có ta, mà cả mạng sống của ta cũng là của chàng! Chàng đã dùng hai thành trì để đổi lấy ta! Chàng đã ở bên ta lúc ta khó khăn và bất lực nhất! Chàng tin tưởng ta, yêu ta, tôn trọng ta! Với ân tình và tấm chân tình sâu nặng như vậy, Vệ Lạc ta đâu phải cỏ cây vô tri, sao có thể không cảm động, sao có thể phản bội chàng?

Nghĩa Tín quân rõ ràng đang rất vui. Hắn buông Vệ Lạc ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười của nàng, đặt một nụ hôn nhẹ lên má nàng, cười nói: "Lần này trở về, chúng ta sẽ thành hôn. Ta muốn Lạc của ta sinh cho ta thật nhiều nhi nữ!"

Khóe miệng Vệ Lạc cong lên, hơi thở như lan mà đáp: "Ừ."

Cả hai đều biết, việc họ thành hôn đồng nghĩa với việc vi phạm mệnh lệnh của Tề hầu một năm trước, đồng nghĩa với việc chính thức đối đầu với Tề hầu. Nhưng dù sao Tề hầu cũng đã đứng về phía công tử Trật, dù sao Nghĩa Tín quân cũng không còn đường lui. Có bất cứ chuyện gì, hai người sẽ cùng nhau gánh vác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio