Kiếm Cữu nghe tiếng cười của Vệ Lạc, trên khuôn mặt tuấn tú cũng nở một nụ cười vui vẻ.
Nhưng y vẫn là không nhịn được lẩm bẩm: "Phủ Nghĩa Tín quân ngày nào cũng lo ngươi không về, nhìn thật bực mình. Ta nói này, ngươi vốn là phụ nhân, nói gì mà một lời đã định? Cứ bỏ mặc họ đi, có lấy được hai thành hay không cũng chẳng sao! Hà tất phải chấp nhất như vậy, thật không đáng!"
Vệ Lạc cúi đầu, rất lâu sau mới khẽ nói: "Ta không thể tùy hứng." Giọng nói rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy.
Kiếm Cữu nghe vậy, tiếc nuối nói: "Nhưng khổ cho ngươi!"
"Ta không khổ!" Vệ Lạc lắc đầu, nhanh chóng đáp: "Ta không thích chữ khổ này." Giọng nàng tuy nhỏ nhưng rất kiên định.
Tiếng gió, tiếng nước hồ gợn sóng, tiếng vượn hú hổ gầm từ xa vọng lại.
Rất lâu sau, Vệ Lạc mới khẽ nói: "Kiếm Cữu, ngươi nói xem Tố, chàng, chàng tại sao không đến gặp ta? Ta đi lần này, có lẽ sẽ không gặp lại..."
Kiếm Cữu cười khẩy, đang định nói ngươi biết rõ còn cố hỏi, nhưng rồi chỉ thở dài.
Nghe tiếng thở dài của y, lòng Vệ Lạc chùng xuống.
Nàng cúi đầu, mặc cho nước mắt rơi xuống sàn thuyền từng giọt, từng giọt. Nàng nhìn những giọt nước mắt của mình lăn xuống sàn thuyền, rơi xuống hồ rồi biến mất.
Giữa dòng nước mắt tràn đầy mặt, Vệ Lạc nghẹn ngào nói: "Ta, ta chỉ muốn ôm chàng khóc một lúc, chỉ muốn ôm chàng, khóc một lúc thôi. Kiếm Cữu, tại sao ta lại cảm thấy cô đơn đến vậy? Ngày chàng đón ta về, ta vui mừng nói với chàng rằng, sau này ta sẽ không còn là món quà bị người khác trao đổi qua lại. Nhưng mà, nhưng mà..."
Câu nói tiếp theo, nàng không thể nói ra được nữa.
Từ trước đến nay, Vệ Lạc luôn che giấu cảm xúc. Kiếm Cữu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nước mắt nàng rơi như mưa. Nhìn một lúc, lòng y cũng buồn thương, không khỏi đứng dậy bước về phía nàng.
Y vừa đến trước mặt Vệ Lạc, nàng đã khuỵu xuống quỳ trên sàn thuyền, hai tay che mặt nức nở không thôi. Giữa những ngón tay trắng nõn, nước mắt như chuỗi hạt rơi xuống, lăn trên sàn thuyền.
Kiếm Cữu ngơ ngẩn nhìn nàng, nhất thời không biết làm sao.
Thuyền nhỏ phiêu đãng, trong rừng ven hồ ánh đèn lập lòe. Chắc là những kiếm khách kia đang ngóng đợi phụ nhân này trở về.
Đêm nay, Vệ Lạc trở về rất sớm.
Sau khi trở về, ánh nến trong phòng ngủ vẫn sáng suốt đêm. Vệ Lạc quỳ bên cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng lặng lẽ một mình. Cũng chờ đợi...
Ngày hôm sau đến nhanh như chớp.
Chạng vạng, các thị tỳ tất bật qua lại, nàng mơ màng được tắm rửa, chải đầu dưới sự hầu hạ của họ.
Cho đến khi trang điểm xong, mặc bộ áo bào đỏ thẫm viền đen, dưới sự thúc giục của mọi người đi đến hậu uyển, sắp bước lên xe ngựa, Vệ Lạc dừng lại.
Nàng ngơ ngác cúi đầu, hỏi Quản thúc bên cạnh: "Tố, Tố đâu?"
Quản thúc nghe vậy thở dài.
Ông ta cúi đầu trước Vệ Lạc, trầm giọng nói: "Chủ thượng không chịu nổi sự ra đi của cơ, đã lâm bệnh."
"Cái gì? Tố bị bệnh?"
Vệ Lạc kinh hãi, nàng quay người chạy về phía phòng ngủ của hắn.
Quản thúc và mọi người không nghĩ tới nàng phản ứng như vậy, lập tức khẩn trương vội vàng chặn đường nàng lại, hô lên: "Cơ muốn đi đâu?"
Chợt nhớ ra, Quản thúc vội vàng nói: "Bệnh của chủ thượng không đáng ngại, ngài ấy chỉ là không muốn thấy cơ trở về bên người khác!"
"Thật sự không sao chứ?"
"Thật sự không sao!"
Vệ Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt lẳng lặng đảo qua vẻ mặt đúng lý hợp tình của Quản thúc, lại đảo qua khuôn mặt lo lắng của mọi người.
Nàng nhắm mắt lại.
Nàng không lên xe ngựa.
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ của Nghĩa Tín quân, lẩm bẩm: "Không gặp nhau lần cuối, cứ thế mà chia xa sao?"
Không ai trả lời câu hỏi của nàng.
Vệ Lạc đưa tay lau nước mắt, cười khổ lắc đầu.
Lúc này, Quản thúc lại lần nữa hướng nàng vái chào, cầu xin: "Thỉnh cơ lên xe."
Vệ Lạc chậm rãi ngẩng đầu. Nàng nhìn chằm chằm Quản thúc, thầm nghĩ: Trước đây khi Tố lấy hai thành Dương - Dụ đổi ta, hắn cho rằng công tử Trật sẽ bị giết, cho rằng Tề hầu sẽ nể trọng hắn, cho rằng chỉ cần chút thời gian, sau này sẽ có thể có thêm được một thành. Nhưng sau khi có ta, hắn gặp nhiều khó khăn vất vả, giờ lại phải chịu áp lực từ công tử Kính Lăng vì ta. Tuy có thể lấy trở về hai thành Dương - Dụ, nhưng cũng khó mà tồn tại. Hắn, đừng nói là vì hai thành mà muốn gả ta sang Tấn, dù có muốn mạng ta, cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng, nhưng tại sao hắn không ra gặp ta một lần ngay lúc này?
Nghĩ đến đây, Vệ Lạc ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Quản thúc.
Nàng từ tốn, mệt mỏi nhưng kiên quyết nói: "Xin cho ta gặp Nghĩa Tín quân một lần."
Quản thúc và mọi người nhìn nhau.
Cuối cùng, Quản thúc ngẩng đầu nhìn trời, gật đầu nói: "Cơ cứ đi đi!"
Vệ Lạc hất đầu, sải bước về phía phòng ngủ của Nghĩa Tín quân.
Nàng đi rất nhanh, rất vội.
Đôi môi nàng không ngừng run rẩy.
Khi đoàn người đến trước phòng ngủ, một thân ảnh áo trắng chân trần vội vã lao ra.
Thân ảnh đó vừa ra đến dưới hiên, đã vội quỳ xuống trước Vệ Lạc, nằm trên mặt đất khóc lớn.
Vệ Lạc dừng lại.
Nàng sững sờ đứng đó.
Chỉ trong chốc lát, Quản thúc và mọi người đều rời khỏi sân. Cả đất trời, cả khu vườn, chỉ còn lại Nghĩa Tín quân đang gào khóc cùng Vệ Lạc đứng lặng trong gió.
Vệ Lạc ngơ ngẩn nhìn hắn, nhìn hắn khóc như thể gió thổi qua cũng có thể cuốn đi.
Rất lâu sau, Vệ Lạc mới rũ mắt, trầm thấp nói: "Tố, ta phải đi rồi."
Tiếng khóc của Nghĩa Tín quân ngừng bặt.
Hồi lâu, hắn mới tìm lại được thanh âm mình, nói: "Tố, thực xin lỗi Lạc."
Vệ Lạc cười chua xót. Nàng lặng yên nhìn hắn.
Nàng chỉ có thể nhìn như vậy.
Chầm chậm, Vệ Lạc quay người rời đi.
Khi nàng đến cổng viện, tiếng khóc của Nghĩa Tín quân vẫn còn vang vọng phía sau.
Vệ Lạc dừng bước.
Nàng không quay đầu lại, chỉ đứng đó từ tốn nói: "Tố, chàng có thể do dự lâu như vậy, ta thật vui..."
Dứt lời, Vệ Lạc bước đi như cơn gió rời khỏi đình viện, bỏ lại bóng hình quỳ dưới đất không thể đứng dậy.
Vệ Lạc đi rất nhanh, rất vội, rất bối rối.
Chỉ trong chốc lát, nàng đã đến bên xe ngựa.
Dưới ánh mắt chờ đợi của Quản thúc cùng mọi người, Vệ Lạc mặt không thay đổi ngồi lên xe ngựa.
Xe ngựa từ từ lăn bánh.
Trong xe, hai thị tỳ quỳ hai bên Vệ Lạc, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng bằng khăn ấm, rồi trang điểm lại cho nàng.
Xe ngựa lắc lư, Vệ Lạc vẫn nhìn về phía phủ Nghĩa Tín quân qua khe hở của rèm xe.
Nàng muốn xem, liệu có một chiếc xe ngựa khác xuất hiện ở đó không.
Nàng thật sự, thật sự muốn có người cùng nàng đi một đoạn đường này.
Nhưng mãi đến khi xe ngựa ra đến đường chính, vẫn không thấy gì.
Vệ Lạc chậm rãi quay đầu, cúi xuống.
Hồi lâu, khi nàng ngẩng đầu lên, trên mặt đã là vẻ bình tĩnh thong dong.
*******
Lời tác giả:
Ở một thời đại loạn thế ăn bữa hôm lo bữa mai như vậy, sinh mệnh con người đều khó có thể bảo toàn, phải l@m tình thánh rất khó.
Bản tính của một người, cũng như những thứ ẩn giấu trong xương cốt, chỉ khi có xung đột thực sự xảy ra mới bộc lộ ra. Ta tin rằng bất kỳ ai, bất kỳ gia đình nào, nếu có một trăm triệu tệ đặt ở trước mặt, nhất định sẽ bộc lộ ra những mâu thuẫn, những bản chất tiềm ẩn.