Sau khi Vệ Lạc và Kiếm Cữu phi ngựa suốt trăm dặm, trời đã tối.
Lúc này họ đã vào sâu trong lãnh thổ nước Sở. Đêm xuống, Kiếm Cữu dắt hai con ngựa biến mất. Khi y xuất hiện trở lại, đã là sáng sớm hôm sau.
Hai người tiếp tục lên đường, đến xế chiều thì tới con sông lớn mà Kiếm Cữu đã nói.
Con sông này rất rộng, ước chừng vài ngàn bước, nước sông trong vắt, cuồn cuộn chảy xiết. Trong những con sóng trắng xóa, thỉnh thoảng có thể thấy những con cá béo mập nhảy lên khỏi mặt nước, tạo ra những cột nước cao một thước rồi lại lặn xuống.
Hai bên bờ sông cây cối rậm rạp, đất đai màu mỡ, làng mạc san sát. Không biết con sông lớn này có phải là một nhánh của Trường Giang hay sông Hoài không? Vệ Lạc thầm nghĩ.
Ba ngàn năm biến thiên quá lớn, hơn nữa kiến thức địa lý của nàng vốn không tốt, thực sự không rõ ràng lắm.
Hai người đi vòng qua một ngọn núi nhỏ, Kiếm Cữu lẻn vào rừng cây. Một lát sau, y kéo ra một chiếc thuyền con.
Y đẩy thuyền xuống sông, nhảy lên rồi cười với Vệ Lạc: "Phụ nhân, lên thuyền đi. Thuận dòng mà đi, chỉ ba ngày là đến nước Việt."
Đến nước Việt?
Vệ Lạc ngẩn người, không khỏi do dự.
Kiếm Cữu thấy vậy cười lớn, lộ hàm răng trắng nói: "Sợ gì chứ? Bây giờ ngươi võ công cao cường, có thể tự do đi lại. Chẳng lẽ xa quê hương bao năm, ngươi chưa từng muốn gặp lại cố nhân sao?"
Nghe vậy, Vệ Lạc mỉm cười, nhảy lên thuyền.
Kiếm Cữu vận nội lực, chiếc thuyền nhẹ như mũi tên lao về phía giữa dòng sông, trôi theo dòng nước chạy về hướng Đông Nam
Mặt trời đang dần lặn về Tây. Ánh nắng trắng sáng đang dần chuyển sang đỏ, nhuộm hồng những ngọn cây trơ trụi ven sông, những ngọn núi nhấp nhô xa xa, tạo nên một vẻ đẹp khác lạ.
Vệ Lạc nhìn một hồi, khi thuyền gần đến bờ, nàng bay vọt vào rừng cây, tìm hai tảng đá phẳng, rồi nhảy xuống thuyền đặt chúng lên sàn.
Nàng ngồi xuống một tảng đá, ôm gối lặng lẽ ngắm nhìn cảnh đẹp trôi qua, nhìn về phía chân trời mây mù.
Từ khi đến thế giới này, ngoại trừ những ngày đầu, thời gian còn lại nàng như một con chim nhỏ luôn bị nhốt trong lồ ng. Hiện tại nàng đã thoát khỏi lồ ng chim, ngồi trên chiếc thuyền con này, theo dòng sông, đón gió đêm, tự do trôi đi.
Thật là một điều hạnh phúc biết bao.
Vệ Lạc khẽ mỉm cười, cố xua đi nỗi buồn man mác.
Kiếm Cữu đứng chắp tay trước mũi thuyền, thỉnh thoảng thấy có cô thôn nữ giặt đồ bên bờ, y lại huýt sáo ầm ĩ, khiến người ta phải ngoái nhìn.
Khi mặt trời lặn, Kiếm Cữu lấy từ túi sau ra một gói ngô rang đưa cho nàng, đó là lương khô cho bữa tối.
Loại lương khô này ăn vào sẽ rất khát nước. Thường thì lúc này, Kiếm Cữu sẽ uống vài ngụm nước sông cho đỡ khát.
Vệ Lạc không quen với việc này, do dự một lúc, nghĩ rằng mình bây giờ cũng là cao thủ, nội lực thâm hậu, dù nước không sạch lắm cũng không đến nỗi bị bệnh, mới quyết tâm cúi xuống uống hai ngụm.
Ăn xong lương khô, mặt trời đã khuất bóng, trên bầu trời những vì sao lấp lánh dần xuất hiện. Phải rồi, đêm nay phải đến nửa đêm mới thấy trăng.
Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la. Gió đêm lạnh buốt thổi vào mặt nàng. Vệ Lạc nghiêng người quay lưng về phía gió.
Đúng lúc này, Kiếm Cữu đang đứng đón gió trên thuyền, đột nhiên lên tiếng: "Phụ nhân, có hối hận không?"
Hối hận?
Vệ Lạc khó hiểu nhìn hắn, hỏi: "Tại sao phải hối hận?"
Kiếm Cữu quay đầu lại, đôi mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào nàng, cười toe toét: "Từ nay về sau, màn trời chiếu đất, cơm áo khó khăn. Không còn đầy tớ hầu hạ, không còn phòng ốc mỹ thực, chẳng lẽ không hối hận sao?"
Vệ Lạc nghe vậy cũng cười.
Nàng ôm gối, lặng lẽ nhìn những đỉnh núi đen sì trong màn đêm sương mù, cười khẽ: "Hối hận, một chút."
Nàng nhìn vào đôi mắt đang trừng lớn của Kiếm Cữu, cười hì hì nói: "Ta có chôn hai mươi cân vàng ở quán trọ Tân Điền. Không kịp lấy, hối hận lắm chứ."
Kiếm Cữu cười lớn.
Y lắc đầu: "Vàng, e là khó mà dùng được."
Y nhìn vào ánh mắt khó hiểu của Vệ Lạc: "Đi như thế này, thường thường cả trăm dặm đều là nơi hoang vu. Thỉnh thoảng gặp làng xóm, cũng chỉ đổi chác là chính. Vàng của ngươi có ích gì? Đừng nói là vàng, ngay cả tiền của các nước, cũng chẳng mấy khi dùng đến. Như chúng ta, vẫn là học cách săn thú trong rừng thì hơn."
Vệ Lạc âm thầm gật đầu.
Khi tia nắng cuối cùng ở phía Tây biến mất, tiếng vượn hú hổ gầm, côn trùng kêu vang không ngừng. Vệ Lạc cùng Kiếm Cữu võ công cao cường, tất nhiên không sợ hãi.
Nhưng đêm đó, trời thực sự rất lạnh. May mắn là Vệ Lạc có nội lực thâm hậu không sợ gió rét.
Thuyền trôi đi rất nhanh. Đến sáng hôm sau, Vệ Lạc đã cải trang thành một thiếu niên thanh tú, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Nàng dùng chiếc vạc đồng mà Kiếm Cữu mang theo làm nồi, dùng thịt thú rừng và các loại gia vị, gạo mà nàng đổi được từ một đoàn thương nhân để nấu nướng.
Trên đường đi, mỗi khi thấy nơi nào có rau dại hay gia vị, nàng lại bay vọt lên bờ, hái rồi quay lại thuyền.
Đến trưa, nàng đã chuẩn bị xong xuôi, bắt đầu nấu cơm xào rau.
Mùi thơm nức mũi bay ra, Kiếm Cữu nuốt nước miếng liên tục. Khi y ăn ngấu nghiến xong bữa ăn, không khỏi ghé sát vào Vệ Lạc, mũi gần chạm mũi nàng, cười hì hì: "Phụ nhân, hay là ta kiếm một chiếc thuyền nữa. Sau này ngươi và ta cứ thế lênh đênh sông hồ, không sợ mưa gió, có mỹ thực làm bạn, được không?"
Vệ Lạc nhìn bộ dạng cười cợt của y, giận dữ trừng mắt rồi quay đi rửa bát bên sông.
Quả nhiên như Kiếm Cữu dự đoán, sau ba ngày xuôi dòng, hai người đã vào lãnh thổ nước Việt.
Kiếm Cữu cất chiếc thuyền nhỏ đi, hai người lại tiếp tục đi bộ, hướng về kinh đô nước Việt.
Đây là lần đầu tiên Vệ Lạc đến Việt, sau năm ngày bôn ba, nàng và Kiếm Cữu chỉ còn cách kinh đô nước Việt một ngày đường.
Sau nhiều ngày đi trên đồng không mông quạnh, Vệ Lạc cuối cùng cũng thấy dòng người tấp nập.
Nền văn minh lúc này chủ yếu tập trung ở vùng Trung Nguyên, những nơi như nước Việt có phần lạc hậu hơn. Vì vậy, đời sống người dân không bằng Tấn, Tề. Vệ Lạc đi trên đường cái, nhìn những người Việt qua lại trong tiết trời lạnh giá này, phần lớn chỉ mặc hai ba lớp áo mỏng.
Tuy nhiên, nước Việt không giàu có bằng các nước Trung Nguyên, nhưng lại có nhiều nhân tài xuất chúng.
Hơn nữa, nơi đây sông ngòi dày đặc, đi không xa đã thấy sông lớn sông nhỏ. Khắp nơi đều là sông, đối lập hẳn với đồng bằng mênh mông ở Tấn và Tề.
Kiếm Cữu và Vệ Lạc sóng vai đi, tiểu tử này vẫn trước sau như một mặc bộ bạch y đã ố vàng, vẫn để lộ khuôn mặt tuấn tú. Y như vậy, thu hút sự chú ý của những người qua đường. Đặc biệt là những đoàn thương nhân cùng đội ngũ quyền quý, nếu có nữ nhân đi cùng, họ càng nhìn y không rời mắt.