Tay phải của hắn giữ chặt eo Vệ Lạc, ngay lập tức, một luồng hơi thở ấm áp mạnh mẽ xuyên qua bộ y phục lụa mỏng thấm vào từng lỗ chân lông của nàng.
Thanh âm thô ráp của hắn phun vào mặt, vào tai vào cổ nàng, xuyên thấu khắp nơi, sự xâm lấn cùng khí chất nam tính mạnh mẽ khiến Vệ Lạc run rẩy không thôi.
Vệ Lạc xấu hổ, dù đã có chuẩn bị tinh thần, nhưng khi sự việc xảy ra, nàng vẫn bối rối tột đỉnh.
Nàng cắn môi, đưa tay giữ chặt bàn tay đáng ghét đã c ởi thắt lưng và đang chuẩn bị rút đi quần dưới của nàng, vội vàng nói: "Kính, Kính Lăng, đừng..."
Nàng chỉ nói được mấy chữ như thế.
Sau đó liền thấy Kính Lăng đưa tay trái ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đầu hơi nghiêng, tựa như một con chim ưng sà xuống, mạnh mẽ phủ lên cánh môi anh đào ngọt ngào của nàng.
Thực sự là mạnh mẽ phủ lên.
Đôi môi mỏng của hắn mạnh mẽ nghiền áp ở trên môi nàng, trằn trọc, gặm cắm, gần như muốn đem nàng ăn sống nuốt tươi. Vệ Lạc thở nhẹ một tiếng, vừa định kêu đau, hắn đã đem miệng nhỏ của nàng ngậm hút thật mạnh. Bởi vì quá dùng sức nên chỉ m út hai lần, mà cái miệng nhỏ của Vệ Lạc đã sưng đỏ lên.
Vệ Lạc đang định nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy toàn thân mát lạnh, bàn tay hắn xuyên qua lớp váy ngoài sờ đến ngực nàng, động tác của hắn khiến làn da trên ngực nàng nổi lên một lớp da gà, tim nàng đập loạn, trong đầu là một trận choáng váng.
Vệ Lạc mặt trướng đến đỏ bừng, mũi mắt nàng chứa đầy hơi thở của Kính Lăng, mùi hương của Kính Lăng và tất cả những gì vây quanh Kính Lăng.
Vệ Lạc cắn cắn môi muốn làm cho mình tỉnh táo, nào biết cái cắn này lại cắn vào lưỡi của hắn. Vệ Lạc hoảng sợ buông ra, Kính Lăng bất ngờ vươn tay chặn ngang ôm nàng quay người bước về phía bể tắm.
Vệ Lạc vừa tiếp xúc với không khí, nàng bắt đầu th ở dốc, vội vàng hoảng sợ nói: "Đừng, đừng, đừng ở đây."...
Nàng không biết mình nói cái gì.
Kính Lăng biết. Hắn cười ha ha một tiếng.
Trong lúc cười, hơi thở thô nặng mà nói: "Ở đây không có ai khác, Tiểu Nhi, chớ xấu hổ!"
Hắn thực sự không muốn nhẫn nhịn nữa, từ nơi này đến tẩm cung Quân Hầu còn nửa dặm đường xa, hắn không thể nhịn tới khi đó, Tiểu Nhi để hắn khát quá lâu.
Bởi vậy, nàng vừa dút lời, tay phải hắn nắm lấy phần dưới y phục của Vệ Lạc mạnh mẽ xé ra.
"Xoẹt" một tiếng, âm thanh xé rách vải lụa vang lên. Vệ Lạc chỉ kịp kinh hô một tiếng, tay phải hắn đã liên tục xé rách bốn năm lần, đem phần dưới của váy xé không còn một mảnh, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, nụ hoa chặt chẽ xinh đẹp hoàn hảo của nàng.
Kính Lăng chăm chú nhìn không chớp mắt, bị nụ hoa đang được lớp cỏ bao lấy hấp dẫn ánh mắt.
Hắn tò mò cúi đầu nhìn xuống.
Khi hắn đến gần, một cỗ khí tức lửa nóng, hô hấp thô trọng nặng nề phả vào nụ hoa của nàng, làm cho Vệ Lạc không tự chủ được khép chặt bên dưới, vội vàng kêu lên: "Đừng nhìn, đừng nhìn."
Kính Lăng khàn khàn cười một tiếng, "Được, không nhìn."
Dứt lời, hắn xoay người nhảy xuống bể tắm khiến bọt nước văng khắp nơi, trong nháy mắt, toàn thân cả hai đều ướt đẫm.
Kính Lăng thản nhiên đem Vệ Lạc vào trong bể tắm, chỉ để đầu nàng lộ ra bên ngoài.
Sau đó, hắn vươn tay phải kéo áo ngoài của Vệ Lạc.
Tay phải hắn vươn vào vạt áo, kéo mạnh một cái xé rơi sợi dây buộc, đồng thời áo lụa đỏ đảo mắt đã rách tan tành, Kính Lăng một bên kéo, một bên thấp giọng lầm bầm: "Cái áo lụa này, cũng quá rườm rà."
Nghe vậy, Vệ Lạc dở khóc dở cười: áo cũng đều bị chàng xé rách rồi, còn chê nó rườm rà.
Sau khi Kính Lăng cởi bỏ áo ngoài của nàng, hắn tức giận nói: "Sau này lúc nghỉ ngơi, Tiểu Nhi chỉ có thể mặc sa mỏng thôi".
"Chỉ mặc sa mỏng?
Kính Lăng nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn nàng, đối diện với đôi mắt long lanh ánh nước ẩn chứa sự ngượng ngùng trách cứ của Vệ Lạc, vừa óng ánh vừa vũ mị khó tả, nhìn nhìn, hầu kết hắn trượt lên trượt xuống vài lần.
Hắn cúi đầu, chuẩn xác ngậm lấy miệng nàng, hơi thở thô nặng, khàn giọng nói: "Tiểu Nhi, ta khát nàng ba năm, hôm nay đạt được mong muốn, đừng buồn bực ta."
Vệ Lạc nghe xong trong lòng mềm nhũn.
Nàng vốn tưởng rằng thời điểm làm chuyện đó, cứ đút hắn ăn no là xong, nhưng nỗi xấu hổ đã ăn sâu vào tận xương tủy, không cách nào buông xuống.
Lúc này nghe hắn nói, Vệ Lạc không khỏi duỗi tay ra, vòng tay qua cổ hắn, thấp giọng nói: "Ừ."
Kính Lăng mỉm cười. Hắn lúc này đang loay hoay với vạt áo trên của nàng, mảnh vải dính nước đã hơi dai, hắn kéo hai lần đều không rách, Kính Lăng chịu đựng khó chịu, cúi đầu xuống, kiên nhẫn tìm nút thắt.
Chỉ liếc nhìn một cái, hắn đã tìm được, buông Vệ Lạc ra, đưa tay vào nút thắt vừa xé vừa kéo, chỉ trong vài động tác đã cởi bỏ hoàn toàn vạt áo trên của nàng, để lộ ra áo trong màu xanh nhạt.
Sau khi tìm thấy nút thắt của chiếc áo trong ở cùng vị trí, hắn nhẹ nhàng kéo một cái, chiếc áo trong liền cởi ra.
Sau đó là áo lót, một mảnh vải nhỏ thành thục bao lấy tuyết nộn phồng cao của Vệ Lạc.
Kính Lăng nhìn chằm chằm, sau một tiếng thở hổn hển thoát ra từ cổ họng, hắn thô lỗ đem áo lót của nàng kéo đứt. Vèo một cái, bộ ng ực trắng nõn như tuyết bật ra, k1ch thích hai tròng mắt hắn, mà chiếc áo lót nho nhỏ kia bị hắn ném tới cửa phòng tắm, treo trên tay nắm cửa.
Vệ Lạc không mảnh vải che thân. Hắn cũng vậy.
Động tác Kính Lăng đột nhiên dừng lại.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm không chớp mắt vào thân hình hoàn mỹ trước mắt, sau ba năm, thân thể trước mắt đã hoàn mỹ. Bộ ng ực tuyết nộn đầy đặn, vòng eo nhỏ đến mức không chút mỡ thừa, từ thắt lưng, một đường cong kinh người chậm rãi hiện ra trước mắt hắn.
Bên trong hơi nóng bốc lên, khí tức da thịt tản ra hương thơm, khiến cho nơi địa đàng hiện ra trước mắt hắn rõ ràng hơn.
Tiểu Nhi trước mắt, tóc đen như mực treo trên mặt nước, đôi mắt mặc ngọc như sao trời, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ bởi vì ngượng ngùng mà đỏ bừng, thân thể cũng bởi vì đ ộng tình mà ửng hồng tinh tế, bộ ng ực phơi ra ở trước mặt hắn run rẩy.
Mọi thứ đều giống như ký ức, nhưng lại hoàn hảo hơn trong ký ức.
Hô hấp Kính Lăng ngưng lại.
Vệ Lạc cảm nhận được hơi lạnh trên người, rốt cục cũng lấy dũng khí mở mắt ra nhìn Kính Lăng, lại bắt gặp ánh mắt si ngốc của hắn. Trong ánh mắt kia, lóe lên một loại tình ý nào đó mà nàng không rõ, cùng với sự ôn nhu tràn ngập.
Kính Lăng cúi xuống, đặt đầu Vệ Lạc lên bể tắm, dùng hai tay đỡ eo nàng, thả nàng nổi trên mặt nước.
Trên mặt nước, những cánh hoa trôi nổi lướt qua ngực, qua rốn, dính vào đám cỏ thơm của nàng.
Hắn cúi đầu ngậm lấy đầu ng ực bên trái của nàng vào miệng, nhẹ nhàng li3m, k1ch thích Vệ Lạc một trận run rẩy, thanh âm mơ hồ truyền đến: "Ba năm."
Vừa dứt lời, hắn không còn do dự liền lấy răng chạm vào đầu ng ực đỏ như hoa anh đào kia, nhẹ nhàng kéo hút, duỗi đầu lưỡi như đang nhấm nháp thứ gì đó, không ngừng li3m cắn, nhai. Hắn dùng răng liên tục kéo đầu ng ực khiến nó nảy lên, sau đó buông ra, rồi lại cắn, giống như đang thử độ đàn hồi của hoa anh đào.
Vệ Lạc kêu lên sợ hãi, trong nháy mắt, tiếng sợ hãi của nàng càng lúc càng lớn, kèm theo một loạt âm thanh nức nở nghe như khóc nhưng không phải khóc, Kính Lăng không do dự đưa tay ra bao lấy bên kia của nàng. Đầu ngón tay liên tục ấn mạnh vào đầu ng ực, bàn tay cầm trọn bầu ng ực, mặc cho nó ở giữa các ngón tay hắn biến đổi thành nhiều hình dạng khác nhau, không ngừng tràn ra.
Động tác của hắn có chút thô bạo ấn ấn đầu ng ực nàng, sau đó ngón trỏ và ngón cái siết chặt vào nhau, lại bóp, lại kéo, lại xoay chuyển.
Hắn ép buộc đầu ng ực trở nên sưng to lên, cứng rắn như đá đầu.
Trong tiếng kêu sợ hãi, nàng đột nhiên cảm giác ở phía bụng dưới toả ra một dòng nước nóng, hơi nóng vừa trào ra, một cảm giác trống rỗng và h@m muốn xâm chiếm cơ thể nàng.
Hắn chơi đùa với bộ ng ực của nàng thấm ướt một mảng, sau khi đầu ng ực đỏ hồng dựng lên, hắn dời đầu dọc theo cái bụng mịn màng của nàng, hôn lên cái rốn, thoáng dừng lại một chút, sau đó hướng thẳng tới bụng dưới của nàng.
Hắn ngẩng đầu lên, tách ra nụ hoa của nàng, khiến cho nơi không thể diễn tả được của nàng hiện ra trước mắt hắn.
Hắn tinh tế đánh giá, dò xét rất cẩn thận.
Vệ Lạc không ngừng run rẩy, hơi thở của hắn từng sợi từng sợi xuyên vào chỗ sâu bên trong nàng, khiến nàng càng run rẩy hơn, khiến nàng bất giác cảm thấy trống rỗng.
Vệ Lạc cắn môi khiến mình thanh tỉnh hơn, liền nói: "Đừng nhìn."
Kính Lăng không nghe thấy.
Hắn vẫn đang không chớp mắt tỉ mỉ nhìn chằm chằm nơi đó, một lúc sau mới thì thào nói ra: "Trong mộng quá mơ hồ..."
Dứt lời, hắn nhấc phần th@n dưới của Vệ Lạc lên cao hơn.
Tội nghiệp Vệ Lạc, lúc này chỉ có đầu và vai là ở trên bể tắm, toàn thân nàng lơ lửng trên không, nếu không bám vào mép bể tắm thì nàng đã chìm vào trong nước rồi.
Kính Lăng đem hai chân Vệ Lạc gác lên vai mình, hắn nghiêm túc thưởng thức nơi tư m@t của nàng, một lúc sau mới lẩm bẩm: "Tiểu Nhi không chỗ nào không đẹp".
Dứt lời, hắn cúi đầu xuống. Trong chớp mắt, chóp mũi của hắn đã áp sát khe hẹp màu hồng phấn bên trong đám cỏ kia.
Cảm nhận được hơi thở của hắn, nhiệt độ cơ thể trên người hắn dán chặt tại nơi tư m@t nhất không thể gặp người, Vệ Lạc bối rối kêu: "Đừng nhìn, bẩn."
Vệ Lạc vừa thốt ra ba chữ, chỗ tư mật kia của nàng chợt cảm thấy ấm áp, một vật ướt mềm đang ở bên trong khe hẹp của nàng li3m hôn!
Hắn đang hôn nơi đó của nàng.
Vệ Lạc kinh hãi, Kính Lăng sao có thể làm ra chuyện như vậy, nàng vội kêu to muốn ngăn cản, nhưng thốt ra lại là loạt tiếng r3n rỉ.
Lưỡi của hắn tiến sâu vào khe hẹp khuấy động trong đó, một cảm giác mỹ diệu khó tả lan khắp toàn thân nàng. Tức thời, những ngón tay của Vệ Lạc đang nắm chặt thành bể tắm trở nên vô lực.
Đúng lúc này, Kính Lăng dời đầu. Trên đôi môi mỏng của hắn còn sót lại âm dịch của nàng.
Hai mắt Vệ Lạc mê mang nhìn hắn, nghe hắn thấp giọng lẩm bẩm: "Tiểu Nhi không chỗ nào không thơm."
Trong lúc Vệ Lạc vẫn còn đang mơ màng, hắn bận bịu với phần th@n dưới của nàng, tay trái nâng m ông nàng, tay phải cầm lấy vật trụ sưng tím của mình, chống đỡ lên đầu khe hẹp.
Vệ Lạc trợn to hai mắt, một tiếng nổ mạnh, hắn đâm thẳng vào trong cơ thể nàng. Nháy mắt, một loại cảm giác c ăng trướng khó tả ập đến, kèm theo cảm giác đau đớn mơ hồ.
Vệ Lạc hét lên: "To quá, sắp nổ tung mất."
Kính Lăng cười nhẹ ra tiếng.
Bởi vì đã đủ ẩm ướt, mặc dù chật chội ngột ngạt, nhưng khi đi vào cũng không có trở ngại gì, hắn hơi hạ hông, lần nữa xông vào đến cùng.
Hắn thở hổn hển. Tay phải hắn vẫn ôm mông nàng, tay trái vươn ra phía trước, vững vàng bao lấy bầu ng ực nàng, đồng thời thân thể hắn hơi nghiêng, môi mỏng ngậm lấy đôi môi anh đào của nàng, cưỡng ép mở ra miệng nhỏ, một bên truy đuổi cùng cái lưỡi đinh hương của nàng, một bên nói: "Tiểu Nhi, ta so với ba năm trước có phải ôn nhu hơn không?"
Ôn nhu, thế này có gọi là ôn nhu không?
Vệ Lạc trợn to hai mắt, dùng ánh mắt dở khóc dở cười mà nhìn hắn.
Đối với Kính Lăng mà nói, hắn đúng là ôn nhu, chịu đựng cơn đau sưng tấy, tinh tế vuốt v e thưởng thức nàng, chờ cho đến khi nơi tư m@t của nàng đủ ẩm ướt. Thế nhưng là, hắn muốn nàng ba năm, lại cấm dục một năm. Bởi vậy, hắn tự nhận là đã khắc chế ôn nhu, nhưng trong mắt Vệ Lạc là không đáng chú ý.
Đến lúc này, Kính Lăng đã nhịn đủ.
Hắn động!
Hắn một bên dùng ngọc trụ cứng rắn tách nụ hoa của nàng, một bên x0a nắn, đồng thời mạnh mẽ va chạm vào sâu bên trong nàng.
Đây thực sự là va chạm, mỗi một cái va chạm của thắt lưng, lại phảng phất như muốn đem toàn thân trên người nàng dùng hết, tay hắn mỗi bên cầm một bầu ng ực như muốn đem nàng vò nát, đem nàng ép thành một bộ phận trong thân thể hắn.
Ngay cả nụ hôn của hắn cũng vô cùng cuồng mãnh. Hắn m út mạnh môi dưới của nàng, khiến đôi môi anh đào vừa mới bình phục một chút lại sưng đỏ chảy ra tơ máu, sau đó hắn dời đến môi trên của nàng, tiếp tục gặm cắn hút m út.
Tất cả tiếng khóc cùng tiếng r3n rỉ của Vệ Lạc đều được hắn ngậm vào trong miệng.
Một lúc sau, hắn buông đôi môi sưng đỏ của Vệ Lạc ra, hai tay đỡ hông nàng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng mạnh mẽ va chạm.
Tiếng nước "bạch bạch" bắn tung tóe khắp nơi.
Lần lượt những cánh hoa trong nước bị dòng xoáy cuốn trôi. Cơ thể Vệ Lạc lơ lửng trên không, chỉ vô thức bám vào thành bể, cả người như đang ở trong cuồng phong bạo vũ, mặc hắn va chạm.
Mỗi lần hắn xông vào, đều khiền thân thể Vệ Lạc va chạm mạnh vào thành bể. Mỗi lần hắn rút ra, bọt nước bắn tung tóe.
Dường như là vô tận.
Theo sự ma sát cùng va chạm lặp đi lặp lại này, một cảm giác mỹ diệu, phiêu phiêu dục tiên dục tử lan tràn khắp cơ thể Vệ Lạc. Cảm giác sướng khoái bên trong cùng với cảm giác ngứa ngáy khi được ma sát. Tê dại đến cực lạc.
Tiếng hét chói tai của Vệ Lạc biến thành tiếng ngâm nga.
Nàng r3n rỉ, gọi đi gọi lại: "Kính Lăng, Kính Lăng, Kính Lăng..." Thanh âm này, đến cuối cùng đã là tiếng khóc thút thít.
Kính Lăng mặt đỏ bừng, trên khuôn mặt tuấn mỹ uy nghiêm đều là d*c vọng, hắn thở hổn hển, thở ra những hơi thở thô trọng, hầu kết liên tiếp nhấp nhô, hắn chụp lấy bầu ng ực nàng, làm cho bản thân một chút lại một chút đánh vào càng sâu hơn, càng sâu hơn.....
Cảm giác thật quá mỹ diệu, như có hàng trăm ngàn cái lưỡi tranh nhau chen lấn, liên tiếp li3m hôn, hút chặt ngọc trụ của hắn. Một cỗ lực hấp mạnh mẽ khiến phía trước đầu nấm luôn muốn phun ra.
Kính Lăng gầm nhẹ, dùng thân mình xoay tròn ngọc trụ trong nơi chật hẹp tuyệt vời đó, thở hổn hển kêu lên: "Tiểu Nhi, nàng thật tuyệt!"
Trong giọng nói ẩn chứa niềm vui vô tận.
Đột nhiên, hắn đem hai chân nàng vòng quanh hông mình, vòng tay ôm lấy tấm lưng trần trắng như tuyết của Vệ Lạc, để nàng ôm lấy cổ mình rồi quay người đi về phía bên kia của bể tắm.
Vừa rời đi, Vệ Lạc không khỏi khóc ra tiếng.
Giữa dòng nước ấm siết chặt đè éo bên trong, mỗi lần hắn cử động, ngọc trụ càng đẩy sâu hơn vào bên trong nàng, khiến chỗ tư mật vừa ngứa vừa tê dại, vừa sướng lại vừa đau, đến lúc này thật khó để biết Vệ Lạc đang khóc hay là đang r3n rỉ.
Hắn ôm nàng đi, theo sự di chuyển một chút lại một chút va đập vào sâu bên trong nàng, ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy đôi thỏ con đang lắc lư, trắng như pha lê lộ ra một chút ửng đỏ, cùng hai đầu ng ực đỏ hồng chói mắt đáng yêu, trên đó còn có dấu răng thuộc về hắn, đẹp đến không cách nào hình dung. Kính Lăng cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy một bên đầu ng ực ngay tại dấu răng cũ.
Vệ Lạc nghẹn ngào nức nở, nàng chỉ cảm thấy trước mắt từng tia sáng trắng nhấp nháy, khiến nàng điên cuồng đến mức chỉ muốn bật khóc.
Thế nhưng là, mặc kệ nàng có khóc thế nào thì sự va chạm bên dưới vẫn không ngừng nghỉ, mỗi khi nàng đạt đến đỉnh điểm xuất thần, một luồng sáng trắng khác lại đưa nàng đến một ngọn núi cao hơn.
Vệ Lạc vừa khóc vừa vòng tay qua cổ ôm chặt hắn, nàng ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ như vui mừng như khóc lóc, như mê ly như cuồng loạn. Một đầu tóc dài đến eo xoã xuống trôi nổi trên mặt nước, theo sự di chuyển của Kính Lăng, theo sự lắc lư của nàng, cùng nhau truy đuổi d*c vọng.
Kính Lăng đi tới phía bên kia bể tắm.
Hắn đem Vệ Lạc chống đỡ trên thành bể, vừa mới buông nàng xuống, đột nhiên một cảm giác tắc nghẽn không thể diễn tả được, từ hạ th@n truyền đến như có trăm ngàn cái lưỡi đồng thời hút lấy đến miền cực lạc.
Cùng với cơn cực lạc truyền đến, còn có tiếng khóc không thể kìm nén của Vệ Lạc, mười ngón tay nàng bấu chặt cánh tay hắn, ẩn ẩn trên đó có vài vết máu.
Đột nhiên, Vệ Lạc hét lên một tiếng, không nhúc nhích.
Bên trong cực lạc, nàng đã hôn mê.
Khuôn mặt Kính Lăng đỏ lên, ngay lúc đầu nàng gục xuống, trong nháy mắt đó, cũng là một tiếng gầm nhẹ trầm thấp.
Hắn bắn. Hắn không muốn bắn chút nào, nhưng khi Tiểu Nhi của hắn cao trào, có một lực hút rất mạnh hút chặt lấy phần đầu của hắn, khiến hắn không thể khống chế được.
Kính Lăng vô lực gục trên người Vệ Lạc, gương mặt rũ xuống bên gáy nàng, không ngừng th ở dốc.
Mà lúc này, Vệ Lạc trong cơn mê mang, thân thể của nàng vẫn còn co giật.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Kính Lăng ngẩng đầu lên.
Hắn cúi đầu liếc nhìn nơi hai người gi@o hợp, thì thào nói: "Ngày hôm nay rất tốt, có thể thực hiện vĩnh dạ chi hoan (1), nếu có thể có con trai thì sẽ không phải lo lắng gì nữa. "
Hắn không có ý định rút ra.
(1) Vĩnh dạ chi hoan: h0an ái suốt đêm.
Lúc Vệ Lạc chậm rãi tỉnh lại từ cơn choáng váng tột độ, thoáng nhìn thấy mái tóc đen của Kính Lăng ở giữa xương quai xanh của nàng, đang cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên ngực nàng.
Nàng di chuyển. Vừa cử động, nàng ngơ ngác phát hiện vật thể hình trụ chôn trong cơ thể mình lại bành trướng, lần nữa mở rộng nụ hoa, lấp đầy nàng hoàn toàn.
Vệ Lạc thấp giọng kêu lên: "Kính Lăng, chàng, chàng."
Cái đầu màu đen vùi trong ngực nàng ngẩng lên, nhìn về phía nàng.
Trên mặt hắn, vẫn đỏ bừng đầy bất mãn vì lửa dục chưa được thoả mãn.
Ánh mắt gặp nhau, Kính Lăng nhếch khoé miệng cười một tiếng, nhíu mày nói: "Tiểu Nhi võ dũng như vậy, cũng không chịu nổi h0an ái?"
Vèo một cái, mặt Vệ Lạc đỏ bừng.
Kính Lăng vịn eo nàng, chậm rãi đỉnh vào, vừa đỉnh vừa dùng răng nhay nhay lấy đầu ng ực đỏ hồng của nàng, lẩm bẩm mấy chữ: "Tiểu Nhi, lần này đừng ngất nhé."
Vệ Lạc vô cùng xấu hổ, nàng không khỏi tức giận nói: "Cũng không phải ta muốn."
Nàng vừa dứt lời, Kính Lăng đã xoay người nàng lại, để mặt nàng hướng xuống mặt nước.
Vệ Lạc khẽ hô một tiếng, Kính Lăng nói khẽ: "Đặt tay lên thành bể".
Thanh âm vừa dứt, hắn tách ra nụ hoa của nàng, từ phía sau đâm vào, lần nữa tiến vào bên trong nàng, lần nữa mạnh mẽ chinh phạt.
Theo cử động của hắn, eo và ngực của Vệ Lạc thỉnh thoảng chạm vào mặt nước khiến nước bắn tung tóe khắp nơi.
Ngay cả khi Vệ Lạc nhắm mắt lại, những tia nước bắn tung tóe khiến mặt nàng đau nhức liên tục, đầu ng ực nàng va chạm vào mặt nước cũng dần dần nảy sinh một cảm giác thoải mái kỳ lạ.
Sự ôn nhu của Kính Lăng chỉ tồn tại trong chốc lát.
Qua một hồi sau, hắn lại mạnh mẽ va chạm, hắn vòng tay qua eo nàng, đưa tay chụp lấy bộ ng ực tuyết trắng của nàng, một bên di chuyển ra vào một bên th ở dốc.
"Bạch bạch bạch"
Tiếng va chạm, tiếng nước bắn tung tóe, tiếng ma sát không ngừng nghỉ.
Đêm hôm đó, Vệ Lạc không biết mình đã ngất đi bao nhiêu lần, lên cơn co giật mấy lần, mỗi lần tỉnh dậy, nàng lại đón nhận một đợt va chạm mới, cho đến khi thân thể nàng đầy dấu hôn và ấn ký của hắn. Cho đến khi vùng kín của nàng sưng đỏ vì ma sát, miệng nhỏ cũng sưng tấy vì bị hắn hết hôn lại cắn, ánh nước sáng rõ to gấp đôi bình thường.
******
Khi Vệ Lạc một lần nữa tỉnh dậy là lúc nghe được tiếng gà gáy.
Toàn thân nàng không có nửa điểm sức lực, thậm chí động một ngón tay cũng không thể.
Nàng vừa mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt Kính Lăng đang vùi trong ngực mình, hai người không mảnh vải che thân, bắp đùi hắn cùng bắp đùi nàng giao thoa chồng lên nhau.
Vệ Lạc chuyển động. Nàng vừa động, liền phát hiện ngọc trụ của hắn vẫn vùi trong cơ thể nàng. Hơn nữa, chỉ với một cử động nhẹ của nàng, vật chôn vùi kia cũng nảy lên một chút.
Mặt Vệ Lạc đỏ bừng, không dám cử động nữa.
Nàng bật khóc, trách cứ nhìn Kính Lăng đang tựa đầu vào ngực mình ngáy khe khẽ. Hắn làm sao mà vẫn còn chôn trong cơ thể nàng?
Nàng một cử động nhỏ cũng không dám, toàn thân không chỗ nào không đau nhức, chỗ tư mật càng không cần nhìn cũng biết đã sưng đỏ lên không chịu nổi.
Sau khi nghiến răng nghiến lợi căm hận nhìn chằm chằm Kính Lăng một lúc, Vệ Lạc vẫn còn mệt mỏi, lần nữa nhắm mắt lại ngủ thật say.