Kính Lăng trầm mặt nhìn chằm chằm Vệ Lạc.
Hồi lâu hắn không nói gì.
Trong không khí căng thẳng, thanh âm trầm thấp của hắn vang lên: "Mọi thứ trên đời không thể vẹn toàn sao?"
Thanh âm như gió thoảng qua.
Hắn ngẩng đầu, hơi nhíu mày, ngơ ngẩn nhìn dòng người qua lại phía trước.
Vệ Lạc cũng như hắn, nghiêm túc nhìn về phía ngọn núi bên trái.
Cả hai đều không nói gì, cũng không nhìn nhau.
Vệ Lạc biết, Kính Lăng cả đời này cơ bản muốn gì được nấy. Lần trước phụ thân hắn và chúng quyền quý liên thủ đuổi hắn đi, suy sụp như vậy cũng nhanh chóng bị dập tắt.
Có thể nói, nỗi suy sụp lớn nhất của hắn là do chính nàng mang đến.
Nghĩ đến đây, Vệ Lạc cảm thấy chua xót. Nàng không biết, một người như hắn, một thiên chi kiêu tử như hắn vốn đã thừa hưởng mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời, liệu có thể học được cách buông bỏ, liệu có thể hiểu được những lời nàng vừa nói.
Lúc này đây, nàng nói rất rõ ràng: "Nếu chỉ muốn trở thành một vị quân chủ được mọi người ca ngợi không bao giờ bị chỉ trích, chàng có thể bỏ ta! Nếu chàng muốn giữ ta lại, xin hãy chịu đựng những lời chỉ trích đó."
Đêm qua, câu nói đó buột miệng thốt ra khi lòng đau như cắt, giờ phút này lại nói rõ ràng ra, khiến lòng nàng đau quặn thắt.
Kính Lăng bước về phía trước.
Hắn nắm tay Vệ Lạc cứ thế bước đi, Vệ Lạc theo sau.
Mười ngón tay đan vào nhau vẫn nắm chặt như cũ. Vệ Lạc cúi đầu nhìn hai bàn tay đan xen, ngây người nhìn những ngón tay ươn ướt mồ hôi vì nắm quá chặt.
Ngón tay hắn thon dài mà hơi thô, các đốt ngón tay rất có sức lực, đây là tay hắn.
Vệ Lạc chớp chớp mắt, nhẹ nhàng đặt tay phải lên bàn tay to của hắn, chậm rãi vuốt v e.
Vuốt vuốt, một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng lăn xuống, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất bùn lầy, không một hạt bụi nào bay lên liền thấm sâu vào lòng đất, không thể nhìn thấy nữa.
Tay Kính Lăng đột nhiên siết chặt.
Hắn nắm chặt tay nhỏ của nàng, ánh mắt nhìn Vệ Lạc có chút ôn nhu hơn so với vừa rồi.
Hắn lẩm bẩm: "Tiểu Nhi."
"Ừ."
"Nàng không thể vì ta mà nhượng bộ một chút sao?"
Vệ Lạc ngẩn ra. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Bắt gặp đôi mắt ngấn lệ của nàng, Kính Lăng hoảng hốt, vội quay mặt đi tránh ánh mắt Vệ Lạc. Hắn nhíu mày, thanh âm trầm thấp hùng hậu trở nên vô lực, cũng mềm lòng hơn: "Xin cho ta thời gian suy nghĩ."
Vệ Lạc rũ mắt xuống, bước lên nửa bước nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào ngực hắn, thì thầm: "Phu chủ, Tiểu Nhi si mộ chàng đã lâu, dù trằn trọc thao thức cũng không thể quên. Trước đây ở phủ công tử, rõ ràng có tình với chàng nhưng lại tìm cách tránh né, đó là vì ta biết, điều ta mong muốn quá khác thường, khó được thế nhân chấp nhận."
Thanh âm êm tai của nàng nói đến câu "Tiểu Nhi si mộ chàng đã lâu, dù trằn trọc thao thức cũng không thể quên", Kính Lăng vội đưa tay ra ôm chặt eo nàng.
Vệ Lạc vùi trong ngực hắn, mặt nhẹ nhàng cọ vào vạt áo hắn, lau đi những giọt nước mắt không kìm được, nàng tiếp tục nói: "Vì vậy, cả đời này, ta chỉ muốn làm một hiền sĩ không dính dáng đến tình yêu, không bước vào con đường phu thê."
Vệ Lạc thở dài chua xót, nàng dừng một chút, thanh âm đứt quãng từng chữ từng chữ: "Hiện tại chúng ta hiểu nhau cùng vui vẻ, tình cảm sâu đậm như núi biển, nhưng ta vẫn nghĩ: Khi ta còn trẻ đẹp, khi tình cảm của phu chủ dành cho ta tình thâm như biển mà chàng vẫn muốn có thêm cơ thiếp. Ta thật không biết, đến khi nhan sắc phai tàn, tình ý của phu chủ không còn, Tiểu Nhi sẽ phải làm sao!"
Lời nàng vừa dứt, Kính Lăng liền trầm giọng quả quyết: "Không thể nào! Ngoài Tiểu Nhi, không ai khác có thể lọt vào mắt ta!"
Vệ Lạc cười chua xót, hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống. Thanh âm khàn khàn, mang theo hơi chút nghẹn ngào: "Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, sao thu lại buồn thương vương vấn! Lòng người bỗng đâu thay đổi, lại nói lòng người dễ đổi thay! Kính Lăng, chữ tình là thứ hay thay đổi nhất, không phải chúng ta có thể làm chủ."
Kính Lăng không nói gì.
Trong không khí trầm mặc nặng nề, hắn ôm Vệ Lạc, hơi thở gấp gáp và hỗn loạn.
Bất chợt, một tràng cười khanh khách vang lên bên cạnh, "Hai người các ngươi, nhìn từ xa thì tưởng bậc tôn quý, nhìn gần mới thấy cũng chỉ là thất phu thất phụ mà thôi."
Tiếng cười này, tất nhiên là nhằm vào Vệ Lạc và Kính Lăng.
Thanh âm đó vừa dứt, Kính Lăng liền thấp giọng nói: "Về rồi nói."
... "Được."
Vệ Lạc chậm rãi rời khỏi vòng tay hắn, cúi đầu lặng lẽ lau nước mắt trên mặt.
Kính Lăng vẫn nắm chặt tay nàng cùng bước về phía trước. Hai người lòng nặng trĩu, bước đi cũng chậm lại.
Kính Lăng vẫn im lặng.
Vệ Lạc hiểu, từ trước đến nay sự nhường nhịn và ôn nhu của Kính Lăng dành cho nàng, là bởi vì hắn yêu nàng. Chứ không phải hắn thật sự hiểu được nỗi khổ tâm của nàng. Đúng vậy, một nam nhân lớn lên trong hoàn cảnh như hắn, làm sao có thể hiểu được tâm tư thiếu nữ, hiểu được sự chiếm hữu độc tôn sinh ra từ tình yêu?
Ngay cả trong thời đại nàng sống, cũng có không ít người vẫn cho rằng, tình yêu là khao khát được ở bên nhau. Chỉ cần có thể ở bên nhau, thì việc chia sẻ hắn với người khác, hay danh phận gì đó đều không quan trọng.
Rất nhiều người không biết rằng, trong tình yêu, điều quan trọng nhất là sự tôn trọng. Nếu hai người yêu nhau mà không thể đồng cảm, không thể đau lòng vì đối phương, không thể toàn tâm toàn ý dâng hiến những điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu, thì đó còn có thể gọi là tình yêu sao?
Những nữ nhân có thể bao dung cho trượng phu có cơ thiếp khác, tự cho mình đã có được sự sủng ái nhất thời là đã có được tất cả, thật ra chưa hiểu rằng, thứ tình yêu mà họ cho là của mình, đối với nam nhân mà nói, chỉ là sự say mê nhất thời, chỉ là sự độc sủng nhất thời dành cho một thân thể tươi trẻ, mới mẻ và có chút đặc biệt mà thôi!
Trong tình yêu đích thực không có chỗ cho kẻ thứ ba, cho dù là gặp dịp thì chơi, hay sủng ái chỉ để người ngoài nhìn vào!
Hai người đã đến cổng thành chính.
Vừa tới nơi, họ liền nhìn thấy một đoàn xe ngựa dài dằng dặc tiến đến.
Đoàn xe dài đến mức không nhìn thấy điểm cuối. Trên những cỗ xe ngựa tung bay những lá cờ hình tam giác lớn ước chừng nửa trượng. Trên cờ trang trí hình chim trĩ, chim hoàng oanh và các loài chim khác.
Những kiếm khách cưỡi ngựa mở đường phía trước đoàn xe, đều có dáng vẻ thanh tú mảnh mai.
Vệ Lạc không để tâm, chỉ nhìn lướt qua rồi thôi.
Lúc này, nàng nghe thấy một thanh âm từ phía sau truyền đến, "Là đội ngũ sứ giả của Việt hầu!"
"Người Việt từ trước đến nay thân với Sở, thù với Tấn ta. Không ngờ lần này Việt hầu lại đích thân đến đây, xem ra minh chủ lần này chắc chắn là người Tấn ta không thể nghi ngờ!"
Chỉ có nước bá chủ tuyên bố xưng bá mới có thể hội minh chư hầu.
Vệ Lạc giật mình, đây là đoàn xe của Việt hầu?
Nàng vội ngẩng đầu lên nhìn.
Bên cạnh nàng, Kính Lăng cúi đầu nhìn nàng chăm chú, thấy nàng nhìn đến nghiêm túc, hắn chậm rãi mở miệng, "Tiểu Nhi, lai lịch của nàng, có thể nói rõ không?"
Vệ Lạc sững sốt.
Nàng vẫn luôn biết, Kính Lăng nghi hoặc về xuất thân của nàng. Nếu có thể, nàng đã sớm thẳng thắn.
Nhưng, nàng phải thẳng thắn thế nào đây? Dù nàng là công chúa nước Việt hay linh hồn xuyên không từ đời sau, cả hai thân phận này, nàng đều không thể mở miệng, không thể giải thích.
Đây là thời đại tín ngưỡng quỷ thần, vu thuật thịnh hành, bí mật nàng là người xuyên không, Vệ Lạc định sẽ chôn giấu trong lòng mang theo xuống mồ.
Càng tìm hiểu về thời đại này, nàng càng hiểu rằng, việc xuyên không mượn xác hoàn hồn là điều tuyệt đối không thể nói ra với bất kỳ ai! Bất kỳ ai! Nếu không, nàng thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
Những năm qua, để bảo vệ bí mật này, nàng luôn cẩn trọng từng chút một. Nàng chưa bao giờ dám tiết lộ nửa điểm kiến thức không thuộc về thời đại này!
Kính Lăng nhìn chằm chằm Vệ Lạc, nhìn khuôn mặt nhỏ lúc trắng lúc xanh của nàng.
Một lúc lâu sau, Vệ Lạc vẫn không trả lời.
Nàng không thể nói rõ, lại không muốn nói dối nên chỉ có thể im lặng.
Dần dần, sắc mặt Kính Lăng trở nên u ám. Môi mỏng mím thành một đường, hắn nhìn chằm chằm Vệ Lạc, một lúc sau mới thở dài: "Tâm tư Tiểu Nhi, thật khó hiểu."
Trong giọng nói ấy chứa đựng nỗi thất vọng vô biên.
Đúng vậy, làm sao hắn không thất vọng cho được. Trong thời đại mà người người tin vào lời thề, sự chân thành là nguyên tắc cơ bản nhất để làm người, thì việc Vệ Lạc giấu giếm về xuất thân, là sự thiếu tôn trọng lớn nhất đối với hắn và tình cảm của họ.
Vậy mà, nàng vẫn từng bước ép hắn phải chuyên sủng một mình nàng.
Mấy năm nay, Kính Lăng vẫn luôn nghi ngờ về xuất thân của Vệ Lạc, sau khi nghe Thái cơ nói, hắn cũng đã cho người điều tra. Nhưng Tấn và Việt cách xa nhau quá, lại không có bức họa để đối chiếu, người trong Việt cung có thể liên hệ hỏi thăm cũng rất ít. Điều tra tới điều tra lui, chỉ nhận được những thông tin vô dụng.
Khanh đại phu nước Tấn đã chờ sẵn ở ven đường để đón tiếp. Qua khe hở giữa những người tuỳ tùng, Vệ Lạc nhìn thoáng qua Việt hầu vừa bước xuống xe ngựa, tiến về phía khanh đại phu.
Việt hầu này trông chỉ khoảng ba bảy, ba tám tuổi, có vẻ ngoài khá tuấn tú.
Lòng Vệ Lạc rối bời, ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu nàng.
Chốc lát, đoàn xe lại tiếp tục di chuyển, xe ngựa của Việt hầu đi sát theo sau dưới sự dẫn đường của khanh đại phu nước Tấn.
Người dân vây xem náo nhiệt vội vàng lùi sang hai bên.
Vệ Lạc và Kính Lăng cũng theo đám đông lùi lại.
Cả hai đều mang tâm sự nặng nề, không còn tâm trí để ý đến sự náo nhiệt trước mắt. Khi mọi người lùi lại, họ cũng theo bản năng lùi theo.
Hai người vẫn nắm tay nhau, im lặng không nói.
Cho đến khi đoàn xe của người Việt dần khuất vào sâu trong phố, Kính Lăng mới xoay người bước nhanh rời đi.
Vệ Lạc bị hắn kéo đi vội vã.
Phía sau hai người, một người ăn xin đang dùng đũa gõ vào chiếc bát sành vỡ, cất giọng ngâm nga, "Cỏ lau um tùm, sương sớm vừa lên. Người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ. Ngược dòng mà theo, đường hiểm lại dài. Xuôi dòng mà theo, người như ở giữa sông.
Cỏ lau mênh mông, sương sớm chưa tan. Người luôn thương mến, ở bên kia bờ. Ngược dòng mà theo, đường hiểm lại cao. Xuôi dòng mà theo, người như giữa cồn.
Cỏ lau liên miên, sương sớm chưa bay. Người luôn đeo đuổi, ở bên kia bờ. Ngược dòng mà theo, đường hiểm lại nguy. Xuôi dòng mà theo, người như giữa bãi."
Gõ bát sành là cách mà thứ dân thời này thưởng thức âm nhạc, gọi là đánh phữu.
Vừa nghe tiếng hát, tay Kính Lăng đang nắm chặt Vệ Lạc liền buông lỏng.
Vệ Lạc cũng ngẩn người. Bài hát này thật đúng với tình cảnh của họ. Giữa nàng và Kính Lăng, chẳng phải cũng cách trở muôn trùng sóng gió, núi sông, chẳng phải đường dài lại gian nan sao?
"Người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ." Nàng đối với Kính Lăng mà nói, chẳng phải cũng như vậy sao?