Tại cửa cung, hai võ sĩ tay giáo nghiêm trang mắt không rời Vệ Lạc, từ ngực đến mông nàng tỉ mỉ quan sát, miệng không ngừng buông lời trêu ghẹo.
Tuy vậy, họ không hề ngăn cản. Trung Sơn quốc vốn nổi tiếng cởi mở, từ quốc quân sủng ái mỹ nhân cho đến chúng quý nữ đều có địa vị cao. Chuyện chúng quý nữ bao dưỡng nam nhân là thường tình, ai cũng biết. Cung cấm cũng không quá nghiêm ngặt. Vì thế, thấy Vệ Lạc nghênh ngang đi ra, võ sĩ canh gác không mảy may nghĩ đến chuyện ngăn cản.
Nhưng đúng lúc này, tiếng quát lớn của kiếm khách vang lên.
"Vút! Vút! Vút!"
Chúng võ sĩ đồng loạt ra tay, giáo đồng loạt đâm tới chặn Vệ Lạc lại!
Vệ Lạc ngẩng đầu, lạnh lùng quát: "Lui ra!"
Giọng nói của nàng đầy uy nghiêm, không thể cãi lại.
Chúng võ sĩ nhìn nhau.
Một võ sĩ đứng giữa bước lên, cung kính nói: "Mời cô nương lui về!"
Đáp lại hắn ta là thanh mộc kiếm của Vệ Lạc!
Chỉ thấy nàng vung kiếm, mũi kiếm nhẹ nhàng điểm vào cổ tay tên võ sĩ bên trái, giáo trong tay hắn ta rơi xuống đất!
Đây chỉ là khởi đầu. Vệ Lạc vừa thong thả bước tới, vừa nhẹ nhàng vung kiếm. Mỗi lần cổ tay nàng nâng lên hạ xuống, lại có một võ sĩ kêu đau, giáo rơi xuống đất!
"Choang! Choang! Choang!"
Tiếng giáo rơi như mưa!
Vệ Lạc thản nhiên, chậm rãi uy nghiêm bước qua, không một tên võ sĩ nào cản nổi nàng!
Cả trong ngoài cung thành đều kinh hãi!
Mọi người sững sờ, không dám tin vào mắt mình.
Vẻ đẹp của Vệ Lạc đã đủ khiến người ta say mê, nay nàng lại dùng một thanh mộc kiếm dễ dàng bước ra khỏi cung, quả là chuyện động trời. Ai nhìn thấy cũng đều chết lặng.
"Choang! Keng!"
Thanh giáo cuối cùng rơi xuống đất, Vệ Lạc bước ra khỏi cửa cung!
Đúng lúc này, kiếm khách lúc nãy cùng người của hắn ta vội vã đuổi tới!
Thấy Vệ Lạc bước ra, kiếm khách kinh hãi gào lên: "Quân thượng có lệnh, ngăn lại người này!"
Tiếng quát vừa dứt!
Vệ Lạc cười lớn, ánh mắt như điện uy nghiêm, lạnh lùng lướt qua đám võ sĩ, kiếm khách và cung tì.
Bỗng nàng cất cao giọng, quát: "Ta là phu nhân của Tấn Hầu!" Giọng nàng trầm xuống mà lạnh lẽo: "Trung Sơn chỉ là một tiểu quốc, dám giam giữ ta sao?"
Tiếng quát uy nghiêm, vang xa.
Vì sắc đẹp và màn giao đấu của nàng, người ngoài cung đã tụ tập đông đúc. Giờ nghe Vệ Lạc nói vậy, cả trong lẫn ngoài cung thành đều xôn xao bàn tán.
Giữa tiếng ồn ào, một thương nhân mập mạp ngoài cung thành mừng rỡ kêu lên: "Tấn phu nhân? A! Nghe nói Tấn Hầu treo thưởng hai thành để tìm phu nhân! Thì ra phu nhân đang ở Trung Sơn cung sao?"
Lời vừa dứt, đám đông như nước sôi, tiếng bàn tán nổi lên ầm ĩ.
"Nàng chính là Tấn phu nhân? Quả nhiên tuyệt mỹ."
"Nghe nói từng bức tử Sở vương, quả nhiên dũng mãnh!"
"Treo thưởng hai thành để tìm nàng? Thật hay giả?"
"Trung Sơn Hầu to gan thật, dám giam cả Tấn phu nhân?"
"Chết rồi! Trung Sơn quốc sắp mất rồi! Trung Sơn quốc sắp mất rồi!"
Giữa tiếng bàn tán hỗn loạn, Vệ Lạc tay cầm mộc kiếm ngạo nghễ đứng đó, lén thở ra một hơi dài. Vừa thở ra, thân mình nàng khẽ chao đảo suýt ngã xuống đất.
Tuy đám võ sĩ không có cao thủ, nhưng những đường kiếm liên tiếp của nàng vẫn phải vận nội lực. Ngay cả tiếng quát vừa rồi cũng khiến nàng đau nhói trong ngực.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy phổi như bị xé toạc đau đớn không thể tả! Nàng gắt gao nín thở không dám cử động dù chỉ một chút. Chỉ sợ vừa động đậy, cơn đau sẽ khiến nàng ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nhưng trong mắt mọi người, Vệ Lạc vẫn đứng đó, tay cầm mộc kiếm, trên gương mặt tuyệt mỹ là nụ cười lạnh lùng, toát lên phong thái của một cao thủ, khí phách của bậc quý tộc!
Trong cung, chúng kiếm khách nhìn nhau. Tiếng bàn tán bên ngoài càng lúc càng lớn, người xem càng ngày càng đông, sắc mặt họ cũng càng lúc càng khó coi. Dù không rành chuyện quốc gia đại sự, họ cũng biết tình hình bất ổn.
Một kiếm khách quay người, chạy nhanh vào bẩm báo Trung Sơn quân.
Chỉ trong chốc lát, Khoảng quân cùng nhóm kiếm khách vội vã đến cửa cung.
Vệ Lạc lúc này mới dần hồi phục, lạnh lùng kiêu ngạo nhìn đám người Khoảng quân.
Khoảng quân nhanh chóng đánh giá tình hình. Hắn ta hướng Vệ Lạc vái chào thật sâu, cất cao giọng nói: "Khoảng mạo phạm! Người thật sự là Tấn phu nhân? Sao phu nhân lại xuất hiện ở nơi núi sâu hoang vu này, để chúng ta phải tìm kiếm khắp nơi?"
Mọi người nghe vậy, đồng loạt nhìn về phía Vệ Lạc, vẻ mặt khó hiểu: Đường đường là Tấn phu nhân, sao lại xuất hiện ở nơi núi sâu hoang vu?
Dưới ánh mắt của mọi người, Vệ Lạc khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: "Ta bị trọng thương, được một bằng hũu đưa đến nơi hoang vu này tĩnh dưỡng."
Lời vừa dứt, từ phía sau đám người vang lên tiếng quát của một thanh niên: "Đúng vậy!"
Thanh niên chen ra khỏi đám đông, mày rậm mắt to, da ngăm đen, chính là Võ.
Võ nhanh chóng tiến về phía Vệ Lạc, vừa đi vừa chắp tay nói với mọi người: "Nàng chính là Tấn phu nhân. Ta ở nước Việt đã cứu nàng giữa dòng sông, vì chữa thương nên đưa vào nơi hoang vu này. Thương thế lành rồi, liền để phu nhân ở lại tĩnh dưỡng."
Lời giải thích hợp tình hợp lý! Mọi người liên tục gật đầu.
Võ bước đến trước mặt Vệ Lạc, vái chào thật sâu, cất cao giọng: "May mắn phu nhân không việc gì!"
Vệ Lạc nhìn y đầy cảm kích, khẽ nói: "Quân đã cứu ta một lần."
Võ nghe vậy, vui vẻ cười toe toét.
Bên trong cửa cung, chúng kiếm khách đồng loạt quay đầu nhìn Khoảng quân.
Khoảng quân lúc này mới cười lớn, cúi chào Vệ Lạc, cao giọng nói: "Thì ra thật là Tấn phu nhân! Xin thứ lỗi cho Khoảng mạo phạm!"
Nói xong, hắn ta vung tay ra hiệu, quát: "Còn không mau mời phu nhân lên xe ngựa, đưa phu nhân đến dịch quán nghỉ ngơi?"
Mấy kiếm khách đồng thanh đáp lời, Khoảng quân quay sang Vệ Lạc lại vái chào thật sâu, hổ thẹn nói: "Ta mắt mù không nhận ra phu nhân, xin thứ tội."
Đến nước này, hắn ta không thể không làm chút mặt mũi. Tấn là nước lớn, Tấn phu nhân là quý tộc trong quý tộc, thân phận nàng đã bị mọi người biết, cần phải đối đãi theo lễ nghi. Trung Sơn là nước nhỏ, không thể chịu nổi sự trả thù của những nước lớn này!
Vệ Lạc mỉm cười nhạt, không đáp lời.
Võ thấy Vệ Lạc sắc mặt tái nhợt, mồ hôi sau gáy chảy ròng ròng, không khỏi quát lên với Khoảng quân: "Còn nhiều lời làm gì, mau chuẩn bị xe ngựa!"
Võ là người Sở, Sở xưng bá thiên hạ nhiều năm, người trong nước đã quen kiêu ngạo, đặc biệt là những tiểu quốc như Trung Sơn vốn được thành lập từ người Địch, càng không được họ coi trọng. Vì vậy, một kẻ chấp chính Trung Sơn như Khoảng quân, Võ - một thất phu nước Sở lại dám nói thẳng khiển trách.
Khoảng quân tuy tức giận, nhưng chỉ biết cười trừ, thời đại này thực lực là trên hết, những nước nhỏ yếu man di không có ngoại giao và tôn nghiêm.
Khoảng quân cười gượng gạo, vội vàng quát hai bên: "Nhanh, nhanh đưa xe ngựa tới!"
Xe ngựa đến.
Vệ Lạc từ chối sự giúp đỡ của Võ, tự mình lên xe ngựa.
Dọc đường đi, xe ngựa của Vệ Lạc đi đến đâu, nơi đó biển người tấp nập vây xem. Dù là thân phận Tấn phu nhân hay nhan sắc tuyệt thế, hay màn biểu diễn võ nghệ cùng sự tích được Tấn Hầu treo thưởng hai thành để tìm kiếm, tất cả đều khiến dân chúng kích động, bàn tán sôi nổi.
Khi xe ngựa đến dịch quán, đã có khoảng 2000 người vây xem. Họ chỉ trỏ, nhốn nháo.
Vệ Lạc vừa bước xuống xe, đám đông như phát điên. Người phía sau liều mạng chen lên, người phía trước thì ngây người ra.
Trong lúc hỗn loạn, Vệ Lạc vô tình quay đầu lại, khiến một thanh niên tuấn tú si mê.
Thanh niên nhìn theo Vệ Lạc bước vào dịch quán, lẩm bẩm: "Nếu có thể hầu hạ mỹ nhân như vậy, làm trai lơ cũng cam lòng." Nói tới đây, hắn ta thở dài, trong đầu không khỏi so sánh đại công chúa mà mình hầu hạ chỉ có nhan sắc thanh tú cùng với Vệ Lạc.
Vệ Lạc bước vào dịch quán.
Võ theo sát phía sau.
Đi sau hai người còn có hơn mười kiếm khách và cung tỷ. Tất cả đều do Khoảng quân phái đến để hầu hạ Vệ Lạc.
Dưới sự hướng dẫn cung kính của người trong dịch quán, Vệ Lạc được sắp xếp ở trong một đình viện lớn nhất ở giữa.
Vừa vào sân, Vệ Lạc đã cho lui mọi người, chỉ giữ lại Võ.
Hai người ngồi đối diện nhau trên sập. Trong không gian an tĩnh, Võ thấp giọng nói: "Cô nương, người Sở e là sắp đến rồi!"
Vệ Lạc hiểu ý y. Trung Sơn gần Sở nhất, có khi tối nay sẽ có kiếm khách Sở đang làm việc ở Trung Sơn đến ám sát nàng!
Võ nói đến đây, bỗng ngẩng đầu nhìn Vệ Lạc, dứt khoát nói: "Đừng sợ, Võ sẽ liều mạng bảo vệ cô nương!"
Vệ Lạc nghe vậy, khẽ mỉm cười, nhìn y cảm kích.
Giữa lúc nguy cấp mà nàng vẫn cười nhẹ nhàng như đã có tính toán trước, khiến Võ không khỏi ngẩn người.
Vệ Lạc nhìn y ôn hòa: "Đừng hoảng," nàng rũ mắt, tay phải vuốt v e thanh kiếm trúc trên bàn, thản nhiên nói: "Ta có thuật dịch dung, người Sở khó nhận ra!"
"Thật sao?"
"Đúng vậy!"
Vệ Lạc nhìn Võ đầy kinh hỉ, mỉm cười: "Dịch dung cần có thuốc hỗ trợ. Ta sẽ viết ra, nhờ quân tìm giúp ta."
"Được!"
Vệ Lạc thở phào, lại nói thêm: "Làm ơn chuẩn bị giúp ta trước tối nay."
"Được!"
Võ ngẩng đầu nhìn trời, chắp tay nói với Vệ Lạc: "Vậy Võ xin đi làm việc."
"Ừm."
Vệ Lạc nhìn theo Võ rời đi.
Nàng rũ mắt, tay ôm ngực, cảm thấy một trận buồn bã khó tả. Kính Lăng treo thưởng hai thành để tìm mình! Hắn bỏ ra giá cao như vậy, là vì nghe được tin tức gì sao? Hắn, hắn có biết mình suýt nữa đã chết không?
Vệ Lạc nghĩ đến đây, không khỏi ngây người. Trong phút chốc, nàng vừa lo lắng cho hắn, vừa cảm thấy một chút hả hê. Lúc này nàng không khỏi thầm nghĩ: Kính Lăng, chàng không phải không cần ta sao, sao giờ lại treo thưởng hai thành để tìm? Chàng, chàng còn lưu luyến ta, phải không?