Việt Cơ

chương 346: trời xanh thương ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa nghe thấy giọng nói đó, cả người Vệ Lạc như bị sét đánh! Môi nàng run rẩy, không dám tin mà nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Nàng, nàng dường như nghe thấy giọng Kính Lăng.

Nhưng, nhưng, có phải hắn không?

Đang lúc nàng nghĩ ngợi, một giọng nói vui mừng vang lên từ phía sau: "Phu nhân, là quân thượng! Quân thượng đến rồi!"

Môi Vệ Lạc run lên không ngừng, mắt nàng cay xè, nước mắt chực trào ra. Nhưng nàng cố gắng mở to mắt, đem nước mắt kìm nén trở lại.

Chúng kiếm khách Tấn phía sau Vệ Lạc xì xào bàn tán: "Quân Hầu đến rồi!"

"Là quân hầu! Quân Hầu đến rồi!"

"Hừ, xem người Sở làm sao đối mặt với quân Hầu!"

Tiếng bàn tán, tiếng reo hò, Vệ Lạc đã không còn nghe rõ nữa.

Nàng chỉ ngẩng đầu ngóng trông về phía bụi đất mịt mù. Nàng sợ mình nghe nhầm, nhìn nhầm, nhưng tiếng reo hò vui mừng của chúng kiếm khách Tấn đã kịp thời đánh thức nàng: Hắn thật sự đến rồi!

Hơn một ngàn quân Sở cũng kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía bụi mù.

Cuối con đường nơi núi rừng uốn khúc, từng cột bụi bốc cao che khuất tầm nhìn.

Dần dần, bụi mù càng lúc càng gần!

Giữa tiếng vó ngựa ầm ầm, những bóng người áo đen như sóng sắt thép càng lúc càng rõ ràng!

Một người Sở đứng trên lưng ngựa nhìn về phía đám bụi mù. Nhìn một lúc, sắc mặt hắn ta khẽ biến: Người Tấn đến ít nhất cũng phải hai ba trăm, hơn nữa người và ngựa đều phi phàm!

Hắn ta quay đầu nhìn Vệ Lạc đang ngây người trên tường thành, nghiến răng, vung tay quát: "Rút lui!"

"Tướng quân! Có thể tấn công!"

Tên tướng Sở quay phắt lại, trừng mắt nhìn tên lính vừa lên tiếng, giận dữ nói: "Tấn Hầu đã đến, bên cạnh hắn há có kẻ tầm thường? Huống hồ ta đang ở thế yếu, ở lại đây không thắng được, rút cũng không xong, chẳng phải sẽ bị thiên hạ chê cười sao?"

Đám quân Sở bất mãn im lặng.

Tên tướng Sở phất tay từ trái sang phải.

Theo động tác của hắn ta, cờ xí Sở cũng phất từ trái sang phải.

Quân Sở di chuyển, chậm rãi rút lui.

Họ rút rất chậm, rất chỉnh tề, chẳng mấy chốc đã ra khỏi khu vực trước thành Trung Sơn.

Quân Sở chỉ rút về phía cánh đồng hoang bên phải, vì đường ra khỏi thành chỉ có một, lúc này họ đi sẽ đụng độ quân Tấn. Không rút được đành phải tạm lánh sang một bên.

Giữa bụi mù cuồn cuộn, hai ba trăm kỵ binh mặc giáp đen, hộ tống Kính Lăng như một cơn gió lốc ập đến!

Chỉ chốc lát, thân ảnh cao lớn của hắn đã xuất hiện dưới chân tường thành.

Vừa xuất hiện, hắn đã nhìn thấy bóng dáng nàng trên tường thành, trắng hơn tuyết, xinh đẹp như hoa.

Kính Lăng thúc ngựa phi nhanh về phía trước. Hắn phi đến cách tường thành ba mươi bước, ngẩng đầu vội vàng gọi: "Tiểu Nhi?"

Không biết vì sao, hai chữ này, rõ ràng là hắn đã gân cổ hữu lực mà gọi ra, nhưng âm thanh vừa ra khỏi miệng lại nghẹn ở cổ họng, chữ "Nhi" không thốt ra được.

Hắn chỉ ngẩng đầu, vui mừng khôn xiết nhìn chằm chằm vào Tiểu Nhi của hắn.

Vệ Lạc cũng đang nhìn hắn. Nàng nhìn hắn không chớp mắt. Nhìn một lúc hốc mắt đỏ hoe, đôi môi anh đào mím chặt, hai hàng nước mắt không ngừng lăn xuống.

Kính Lăng lại vui mừng gọi: "Tiểu Nhi."

Lần này hắn thốt ra được âm thanh, nhưng không hiểu sao lại nghẹn ngào vô cùng.

Vệ Lạc nhìn hắn, đột nhiên bật khóc nức nở.

Tấn phu nhân cao quý ung dung, đối mặt với cái chết thong dong đến vậy, nay lại khóc như một đứa trẻ khiến mọi người đều kinh ngạc.

Người Trung Sơn trừng lớn mắt, lúc này họ quên cả sợ hãi, dùng ánh mắt không dám tin nhìn Vệ Lạc đang khóc như trẻ con trên tường thành.

Vệ Lạc khóc nức nở hai tiếng rồi vội vàng cúi đầu, lấy tay áo che mặt.

Dù mặt nàng bị che khuất, nhưng tiếng khóc thút thít vẫn thỉnh thoảng phát ra từ trong ống tay áo.

Kính Lăng thấy vậy, mắt cũng cay xè, nhưng không khỏi có chút buồn cười.

Hắn nhảy xuống ngựa, bước nhanh vào cổng thành.

Trung Sơn hầu bị người bên cạnh huých tay, lập tức tỉnh táo lại. Hắn ta vội vàng bước lên, cúi mình hành lễ với Kính Lăng: "Tấn Hầu đại giá quang lâm..."

Hắn ta chỉ nói được vài chữ bỗng im bặt. Bởi vì Kính Lăng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua hắn ta một cái, không dừng lại mà lướt qua, áo choàng đen phất phơ bước nhanh lên tường thành.

Trung Sơn hầu đứng sững lại, mặt già tái mét, hắn ta không dám đi theo Kính Lăng, sợ những người Tấn đi cùng sẽ thấy vẻ mặt không vui của mình, vội vàng cúi đầu.

Kính Lăng bước lên tường thành.

Nhìn thấy thân ảnh gầy yếu, mảnh mai của Vệ Lạc như sắp bị gió cuốn đi, lòng hắn đau xót, ngay sau đó là một cảm giác vui mừng khôn tả dâng lên.

Hắn xông lên hai bước, giữa những cái cúi đầu hành lễ của kiếm khách hai bên, đến trước mặt Vệ Lạc.

Hắn dang rộng vòng tay, ôm chặt nàng vào trong ngực.

Hắn ôm nàng thật chặt, thật chặt. Đến mức nàng không thở nổi.

Hắn ôm nàng, run giọng gọi: "Tiểu Nhi, Tiểu Nhi..." Hắn không ngừng gọi tên nàng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Trời còn thương, nàng vẫn bình an! Trời còn thương, ta lại được ôm nàng, ôm nàng bằng xương bằng thịt! Không phải thi thể lạnh lẽo, cũng không phải một nắm xương tàn!

Tiểu nhi của ta, ta đang ôm nàng!

Hắn run rẩy mà ôm nàng.

Hắn mạnh mẽ nâng lên khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc, ngón tay thô ráp lau nước mắt trên mặt nàng. Tay hắn lướt qua lông mày, đôi mắt, sống mũi, rồi đến đôi môi nhỏ nhắn của nàng.

Hắn sờ thật chậm, nhìn thật kỹ, thật chăm chú.

Hắn cau mày, nghiêm túc tỉ mỉ lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt nàng, đôi mắt khóa chặt trên mặt nàng, như muốn khắc sâu từng đường cong vào tâm trí.

Nước mắt Vệ Lạc giàn giụa, nàng nhắm mắt lại mặc cho nước mắt tuôn rơi như mưa, mặc cho hắn dịu dàng vuốt v e từng tấc da thịt trên khuôn mặt mình.

Sau một hồi lâu, thanh âm Kính Lăng trầm thấp, vui mừng như gió thoảng đến: "Thật tốt, thật tốt... Trời xanh vẫn còn thương ta!"

Hắn lẩm bẩm, lại dang rộng vòng tay ôm chặt Vệ Lạc vào lòng. Hắn cúi đầu, vùi mặt vào mái tóc nàng.

Ngay khoảnh khắc đó, khóe mắt hắn lăn xuống hai giọt nước mắt.

Hắn gắt gao đem nàng khóa chặt vào trong ngực.

Cũng không biết trải qua bao lâu. Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, cười ha ha.

Tiếng cười của Kính Lăng quá đột ngột, quá khó hiểu.

Mọi người ngạc nhiên nhìn hắn.

Hắn đang cười nhưng giọng lại nghẹn ngào. Sau đó ngừng cười, nắm tay Vệ Lạc kéo nàng đi về hướng mặt trời.

Hắn kéo nàng quỳ xuống. Vệ Lạc ngạc nhiên mở to mắt, nhưng nước mắt nàng vẫn như suối chảy không ngừng.

Nàng lấy tay áo lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ, ngây người nhìn Kính Lăng. Vừa nhìn thấy, lòng nàng quặn đau, nàng đưa tay sờ mặt hắn, run rẩy nói: "Kính Lăng, Kính Lăng, sao chàng gầy thế, sao chàng có tóc bạc rồi?"

Vệ Lạc vừa dứt lời, Kính Lăng quay lại nhìn nàng. Hắn cau mày, nghiêm mặt ra lệnh: "Hướng về phía mặt trời mọc!"

Vệ Lạc nghe vậy, vội vàng quay đầu hướng về phía trước.

Kính Lăng chắp tay, từ từ cúi đầu chạm đất.

Vệ Lạc ngơ ngác nhìn hắn, cũng làm theo, chắp tay cúi đầu.

Kính Lăng lạy một lạy, rồi lại cúi đầu lạy lần nữa.

Vệ Lạc ngơ ngác bắt chước.

Sau ba lần như vậy, Kính Lăng trán chạm đất, môi mỏng hé mở, lầm rầm mà khấn: "Cảm tạ trời xanh! Cảm tạ đất mẹ! Cảm tạ quỷ thần!"

Hắn lặp đi lặp lại ba câu đó: "Cảm tạ trời xanh! Cảm tạ đất mẹ! Cảm tạ quỷ thần!"

Đến những câu sau, Vệ Lạc thậm chí nghe được thanh âm hắn có chút nghẹn ngào.

Cảm nhận được sự thành kính của hắn, Vệ Lạc vẫn bất động, trán chạm đất.

Sau khi lặp lại nhiều lần, nàng nghe thấy Kính Lăng lại run giọng nói: "Trời xanh thương xót, trả nàng lại cho ta..."

Đột nhiên, Vệ Lạc bật khóc nức nở.

Thì ra, chàng vì mình!

Nàng không kìm được nữa, muốn khóc thành tiếng.

Kính Lăng nắm tay nàng đứng lên. Vệ Lạc vẫn cúi đầu, dùng tay áo che đi khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

Đúng lúc này, nàng cảm thấy eo mình bị siết chặt, rồi sau đó, nàng bay lên không trung!

Nàng bị Kính Lăng bế lên. Vệ Lạc hô nhỏ một tiếng, vội vàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy chiếc cằm gầy gò, khuôn mặt tiều tụy và đôi mắt đỏ hoe của hắn.

Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt hắn.

Trong lúc nàng si ngốc nhìn hắn, Kính Lăng đã bế nàng xuống tường thành.

Hắn bước đến xe ngựa của mình. Bế Vệ Lạc thả người nhảy lên xe, sau đó thò đầu ra ngoài.

Hắn lạnh lùng liếc nhìn chằm chằm đám người Sở đang túm tụm lại lùi dần về phía sau, mím môi, khẽ quát: "Đại!"

Một tướng quân áo đen đứng lên, chắp tay hành lễ với Kính Lăng, cúi đầu cao giọng nói: "Có thần!"

"Tất cả quân Sở, không chừa một tên!"

"Tuân lệnh!"

Cả người ra lệnh lẫn người nhận lệnh đều bình thản như không. Dường như, việc hai ba trăm người giết một ngàn người là chuyện rất đỗi bình thường.

Kính Lăng ra lệnh xong, quay đầu quát người đánh xe: "Chọn một nơi yên tĩnh!"

"Vâng!"

Người đánh xe vội vàng điều khiển xe ngựa về phía cánh đồng hoang bên trái. Theo Kính Lăng nhiều năm, chỉ cần nghe giọng nói, hắn ta đã biết quân thượng muốn ôm phu nhân đến một nơi không ai quấy rầy để trò chuyện.

Lúc này, Vệ Lạc vẫn vùi mặt vào lòng Kính Lăng.

Khi xe ngựa của Kính Lăng đi được mười bước, phía sau họ vang lên mệnh lệnh lạnh lùng: "Quân thượng có lệnh! Giết sạch quân Sở ngoài thành!"

"Giết!"

"Giết!"

Tiếng hô vang trời dậy đất, hai ba trăm kỵ sĩ áo đen vung hàn kiếm, trường kích lao vào đám quân Sở như bầy sói điên cuồng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio