Vệ Lạc được Kính Lăng ôm chặt trong lòng, tấm thân mềm mại tựa vào lồ ng ngực vững chãi của hắn. Xe ngựa xóc nảy, nhưng nhờ có hắn che chở, nàng mới có thể chịu đựng được. Khuôn mặt nàng trắng bệch, những ký ức về cơn ác mộng kinh hoàng dần tan biến. Nàng chỉ muốn chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của hắn.
Một tháng sau, đoàn người tiến vào lãnh thổ Tấn. Đối với Vệ Lạc, trở về nước Tấn dường như đã trải qua cả một kiếp người. Nàng vén rèm xe ngơ ngẩn nhìn cảnh sắc quen thuộc. Khi nàng rời đi, đất trời còn đang độ xuân tươi đẹp, nay đã sang thu, lá vàng rơi rụng trải đầy trên xe ngựa.
Trên cánh đồng, nông dân đang cần mẫn làm việc. Khi đoàn xe của Tấn Hầu đi qua, họ ngẩng đầu nhìn, nhưng rồi cũng chỉ là thoáng qua. Nước Tấn vẫn là một quốc gia chế độ nô lệ. Đối với họ, chỉ cần trung thành với chủ nhân của mình là đủ, còn quốc quân là một khái niệm quá xa vời.
Đoàn xe lúc này đã lên tới hơn một ngàn người, đều là những hộ vệ tinh nhuệ được Kính Lăng tuyển chọn. Ban đầu, họ định cùng nhau lên Trung Sơn, nhưng vì tình hình cấp bách, Kính Lăng chỉ dẫn theo hai ba trăm người mạnh nhất đi trước.
Nửa tháng sau, đoàn xe cuối cùng cũng đến Tân Điền. Vừa đặt chân vào địa phận của thành, Vệ Lạc đã thấy một đoàn người dài hàng dặm ra đón chào. Đó là chúng quyền quý và thường dân của Tân Điền, họ đã biết tin Tấn Hầu và phu nhân trở về nên đã sớm ra đón.
Khi xe ngựa của Kính Lăng xuất hiện, đám đông reo hò. Trong tiếng ồn ào, Kính Lăng ôm eo Vệ Lạc, trầm thấp thở dài: "Phảng phất như cả năm."
Vệ Lạc không ngờ hắn cũng có lúc cảm khái như vậy. Nàng ngẩng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Kính Lăng. Hắn cúi xuống, hôn lên trán nàng, khẽ nói: "Tiểu Nhi, ta khát rồi!"
Vệ Lạc đỏ mặt. Suốt dọc đường đi, hắn luôn giữ thái độ nghiêm túc, vậy mà vừa vào Tân Điền, trước mặt bao người lại nói ra câu đó.
Kính Lăng khẽ cười, vuốt v e lông mi nàng, nhẹ nhàng nói: "Đừng lo, vết thương của nàng rất nặng, cần phải có đại phu xem qua." Bàn tay thô ráp của hắn lướt trên lưng nàng, khiến nàng rùng mình. Khi chạm vào vết thương của nàng, hắn nhẹ nhàng vuốt v e: "Trời xanh thương xót, đã không cướp đi mạng sống của nàng..."
Thanh âm hắn tràn đầy cảm xúc. Vệ Lạc mỉm cười, vùi mặt vào lồ ng ngực hắn.
Khi xe ngựa tiến vào quan đạo, Kính Lăng vén rèm xe. Lúc này, cả Kính Lăng và Vệ Lạc đều ngồi thẳng lưng, một người uy nghiêm trong bộ áo đen, một người thanh thoát trong bộ áo trắng. Hai người ngồi sát bên nhau, lưng thẳng tắp.
Hai bên đường phố, mọi người đều ngước nhìn, không rời mắt khỏi hai người. Những người có mặt ở đây đều là sĩ và quý tộc, họ biết rõ những tin tức gần đây, biết rằng quốc quân của họ đã từng phun ra máu vì tưởng phu nhân đã chết. Cho nên, giờ khắc này hai người đồng thời trở về, tâm tư mỗi người đều là phức tạp.
Vệ Lạc cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ từ chúng hiền sĩ đang nhìn mình. Nàng mím môi khó hiểu đón nhận những ánh mắt đó. Trong lòng nàng vừa thả lỏng lại vừa căng thẳng, như một con nhím xù lông, chuẩn bị đối mặt với những câu hỏi cùng chất vấn.
Vệ Lạc ngồi thẳng lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt, đôi môi anh đào mím chặt. Kính Lăng lặng yên nhìn nàng, nhận ra sự căng thẳng của nàng. Nàng rõ ràng bất an, mệt mỏi đến cùng cực, nhưng vẫn cố gắng giữ thẳng lưng gồng mình chịu đựng.
Ánh mắt hắn nhìn nàng đầy âu yếm cùng xót xa. Hắn đưa tay ôm eo nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng mình trước mặt mọi người, động tác vừa ôn nhu vừa kiên định.
Vệ Lạc đang mải suy nghĩ, bỗng cảm thấy hơi ấm bên hông. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Kính Lăng, bắt gặp khuôn mặt tuấn tú vẫn nghiêm nghị như cũ.
Nhưng bàn tay hắn vẫn đặt trên eo nàng, nhẹ nhàng giữ nàng tựa vào vai hắn. Vệ Lạc thoáng nhìn rồi mỉm cười, thầm nghĩ: "Ôm ta chặt như vậy trước mặt mọi người, mà vẫn còn giả bộ nghiêm túc, Kính Lăng đúng là..."
Nàng vừa ngượng ngùng vừa vui mừng, cúi đầu nép vào lòng hắn, không còn bận tâm đ ến những ánh mắt xung quanh.
Khi xe ngựa còn cách cổng thành chừng một dặm, đám người Khánh quân, Dược công cùng các chính khanh tiến đến.
Họ vừa đến gần đã đồng loạt giương mắt nhìn Vệ Lạc, đánh giá kỹ lưỡng. Thấy nàng bình an vô sự, họ đồng loạt cúi người, chắp tay trước ngực, vui mừng hô: "Chúc mừng quân thượng! Chúc mừng phu nhân!"
Kính Lăng nắm tay Vệ Lạc, chậm rãi bước xuống xe ngựa dưới sự chứng kiến của mọi người. Lúc này xung quanh đều là những người quyền quý. Vệ Lạc vừa xuống xe đã cảm thấy hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Tại sao họ lại chú ý đến nàng như vậy? Chưa bao giờ không khí ở Tân Điền lại kỳ lạ như thế này. Vệ Lạc hơi mất tự nhiên, ngước đầu nhìn Kính Lăng.
Kính Lăng không nhìn nàng, mà hướng về phía các quan đại thần, cúi đầu thật sâu: "Kính Lăng hổ thẹn!"
Khánh quân và mọi người vội vàng đáp lễ. Khánh quân mỉm cười nói: "Phu nhân bình an, quân thượng bình an, nước Tấn bình an, thần chờ vui mừng khôn xiết!"
Đây không phải lần đầu tiên Vệ Lạc nghe thấy câu "Phu nhân bình an, quân thượng bình an, nước Tấn bình an" sau khi gặp lại Kính Lăng. Nàng chớp mắt nhìn Kính Lăng đầy nghi vấn.
Kính Lăng mỉm cười với nàng, nắm tay nàng sải bước nhanh lên xe ngựa. Đoàn xe lại tiếp tục di chuyển chậm rãi tiến vào thành.
Xe ngựa vừa chuyển bánh được vài bước, một hiền sĩ Kê Hạ Cung chắp tay ở bên đường hỏi Kính Lăng: "Nghe nói quân Tấn chuẩn bị đánh Sở để trả thù cho phu nhân bị giết. Nay phu nhân bình an, chúng ta còn tấn công nước Sở nữa không?"
Có chuyện này sao?
Vệ Lạc nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Kính Lăng.
Kính Lăng ngồi thẳng lưng vững vàng như núi, đón nhận ánh mắt của hiền sĩ kia, giọng trầm ổn đáp: "Sở, một quốc gia đê tiện!"
Trong giọng nói của hắn hiện lên một tia hận ý: "Sở Chiêu bất tài, người trong nước lại đổ tội lên một phụ nhân. Hừ! Người Sở đã nhiều lần hãm hại phu nhân ta, Kính Lăng không thể nào quên!"
Ý của hắn là, hắn vẫn sẽ dùng tư binh để trả thù người Sở.
Vệ Lạc há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Kính Lăng: Tư binh của hắn đã chuẩn bị tốt, nghĩa là không lâu nữa hắn sẽ phải xuất chinh. Hắn, hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi lấy lại sức.
Cảm nhận được sự lo lắng của Vệ Lạc, Kính Lăng đưa tay nắm lấy tay nàng.
Bên ngoài vang lên tiếng xì xào. Vị hiền sĩ kia thở dài: "Người Sở thật là vô lễ vô sỉ."
Hắn ta lùi về phía sau, xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước.
Khi xe ngựa đến cổng thành Tân Điền, Thập Tam công chúa, Đại cơ, Thái cơ cùng một số quý nữ của nước Tấn đã đứng hai bên đường nghênh đón họ vào thành.
Không chỉ có vậy!
Hai bên đường, những thiếu nữ vốn không thường ra ngoài cũng xuất hiện. Vệ Lạc bất ngờ nhận ra khu vực gần cổng thành đã biến thành một rừng hoa rực rỡ. Nữ nhi của thường dân, chư hầu hay quan lại đều có mặt. Họ mặc những bộ trang phục lộng lẫy nhất, ngẩng đầu nhìn Vệ Lạc không chớp mắt.
Rõ ràng là tình huống này khác thường, Kính Lăng cũng nhận ra, cau mày.
Xe ngựa dừng lại.
Thập Tam công chúa cùng chúng quý nữ hướng tới xe ngựa Kính Lăng cúi chào, thanh âm nũng nịu đồng thời vang lên: "Thiếp xin ra mắt quân thượng, phu nhân!"
"Miễn lễ."
"Vâng."
Chúng nữ vừa đứng thẳng dậy, xe ngựa của Kính Lăng lại tiếp tục di chuyển.
Xe ngựa càng đi vào bên trong thành, Vệ Lạc càng cảm thấy không được thoải mái. Nàng cảm giác được những nữ nhân đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Bị nhiều người cùng giới nhìn như vậy, cả người nàng cảm thấy tê dại.
Vệ Lạc nuốt khan, cúi đầu lén lút nhìn Kính Lăng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Đây là tình huống gì?
Kính Lăng liếc nhìn nàng một cái: "Đừng để ý."
Vệ Lạc mím môi, rầu rĩ đáp: "Vâng."
Trong lúc nàng còn đang tò mò, cuối cùng cũng nghe thấy những tiếng bàn tán xung quanh về nàng, "Tấn phu nhân cao lớn và xinh đẹp quá!".
"Chỉ với nhan sắc đó là có thể độc chiếm quân Hầu chăng?"
"Nghe nói nàng đã đuổi hết chúng cơ thiếp của quân Hầu rồi!"
"Sao có thể như vậy được? Ta đã mến mộ quân Hầu từ lâu, chẳng lẽ vì nàng mà không được đến gần ngài ấy hay sao?"
"Đúng là lưỡng thành phu nhân! Không chỉ có trí dũng hơn người, ngay cả trong việc chọn phu quân cũng mạnh mẽ hơn người khác!" Thanh âm phấn khích này phát ra từ nhóm người Đại cơ.
Thái cơ cũng đang hưng phấn nhìn về hướng Vệ Lạc, trong ánh mắt nàng ấy hàm chứa sự thân mật, hâm mộ, tán thưởng cùng thở dài.
Làn sóng âm thanh cứ dồn dập hết đợt này đến đợt khác, giống như thủy triều cuồn cuộn.
Vệ Lạc cười khổ: chúng quý nữ này tin tức cũng quá lạc hậu, sự việc đã qua đi vài tháng, bản thân nàng đã trải qua một vòng sinh tử, vậy mà họ vẫn còn bàn luận về chuyện nàng đuổi hết cơ thiếp hậu viện.
Vệ Lạc cũng biết, thời đại này tin tức lan truyền rất chậm. Khi nàng và chúng hiền sĩ tranh cãi về chuyện cơ thiếp, chúng nữ này vẫn còn bị ngăn cách ở bên ngoài. Khi họ nghe được tin tức thú vị, gây kích động hoặc bất an như vậy, Vệ Lạc đã vội vã rời khỏi Tân Điền.
Nữ nhân có trí nhớ rất tốt, lại hẹp hòi. Lần này vừa biết Tấn phu nhân trở lại, họ đã không hẹn mà cùng xếp hàng, chuẩn bị "chiêm ngưỡng" người phụ nhân khác thường này. Họ muốn xem nàng có gì đặc biệt mà nhất quyết độc chiếm quân Hầu.