Kính Lăng cúi đầu nhìn vết thương dài ba bốn tấc trên lưng nàng, miệng vết thương trông ghê người.
Phía hông còn một vết, tuy nông hơn nhưng cũng dữ tợn không kém.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt v e xung quanh vết thương, vuốt v e một hồi, hắn thở dài.
Vệ Lạc đang gục mặt trên bàn, nghe tiếng thở dài tò mò vặn vẹo eo hỏi: "Sao thế?"
Kính Lăng không đáp. Hắn cúi xuống, đặt môi lên vết sẹo vừa khép miệng trên lưng nàng, nhẹ nhàng in một nụ hôn, thầm nghĩ: may mắn, may mắn....
Nụ hôn của hắn trên tấm lưng trần nhẹ như lông vũ phớt qua, khiến Vệ Lạc khẽ rùng mình, bật cười khanh khách. Nghe tiếng cười trong trẻo của nàng, nhìn vết thương dữ tợn vừa mới khép miệng. Kính Lăng đột nhiên vươn tay xoay người nàng lại, mạnh mẽ ôm nàng ghì vào lòng.
Cái ôm siết chặt đến nỗi Vệ Lạc thở không thông. Nàng vòng tay qua tấm lưng rộng lớn của hắn, cố gắng nghiêng mặt sang một bên để hít thở, khẽ cười hỏi: "Sao thế?".
Kính Lăng vẫn im lặng. Hắn bế Vệ Lạc đứng lên.
Cúi xuống nhặt chiếc áo choàng vừa ném trên đất, Kính Lăng cẩn thận quấn quanh người Vệ Lạc, cứ thế ôm nàng sải bước ra ngoài. Vệ Lạc nép mình trong vòng tay hắn, không dám nhúc nhích, sợ lộ ra da thịt.
Ngoài điện, chúng kiếm khách và thị tỳ cúi đầu cung kính đứng hai bên.
Hướng tẩm điện đi tới, Kính Lăng không quay đầu mà ra lệnh: "Gọi đại phu tới đây!"
"Vâng."
Trong tẩm điện, hai thị tỳ cúi người chờ lệnh.
Kính Lăng sải bước xuyên qua từng lớp màn lụa, tiến đến chiếc giường lớn. Chiếc giường màu đen vẫn uy nghi, trầm mặc như trước.
Đặt Vệ Lạc xuống giường, hắn kéo chăn đắp lên người nàng.
Lúc này, ngoài cửa vọng vào tiếng một thị tỳ: "Quân thượng, đại phu xin cầu kiến."
"Cho vào."
"Vâng."
Nghe tiếng bước chân của đại phu, Vệ Lạc chậm rãi ngồi dậy.
Đại phu chắp tay trước ngực thi lễ với Kính Lăng: "Quân thượng."
"Xin hãy xem mạch cho phu nhân."
"Vâng."
Đại phu chăm chú nhìn Vệ Lạc, rồi tiến đến bên giường ngồi xuống, đặt tay lên cổ tay nàng.
Nửa khắc sau, đại phu thở dài: "Mạch phổi trái yếu ớt, nguyên khí tổn thương nặng, tính mạng mong manh. Mạch tim cũng yếu, dương khí hao tổn. Tuy nhiên, ba mạch tay phải vẫn mạnh, phu nhân tuy bị thương nặng nhưng vẫn có thể hồi phục."
Ông ta nói tới đây, chuyển hướng Kính Lăng chắp tay trước ngực nói: "Quân thượng, phu nhân chỉ cần tĩnh dưỡng, nửa năm sẽ bình phục."
Kính Lăng liếc nhìn Vệ Lạc một cái, rồi quay sang hỏi đại phu: "Có thể hoan hảo không?"
Vệ Lạc đỏ bừng mặt. Nàng cúi đầu, cắn răng thầm nghĩ: "Thật là, sao lại hỏi thẳng thừng như vậy chứ?"
Nàng quên mất rằng, người thời này làm việc đều thích thẳng thắn. Hơn nữa, chuyện nam nữ h0an ái là việc tốt đẹp, có thể nối dõi tông đường, sao có thể không trực tiếp?
Đại phu bình thản đáp: "Có thể, nhưng không được quá mức kịch liệt."
"Tốt."
Đại phu lui ra, Kính Lăng nhìn Vệ Lạc vẫn còn đang đỏ mặt cúi đầu: "Việc ở vương cung còn nhiều, Tiểu Nhi cứ nghỉ ngơi, đợi ta trở về."
"Vâng."
Tiếng đáp của Vệ Lạc nhỏ nhẹ, kiều nhược.
Khóe miệng Kính Lăng nhếch lên, hắn đưa tay nâng cằm bắt nàng ngước nhìn mình, hắn nhìn sâu vào đôi mắt mặc ngọc, nói: "Đừng vội, đến tối đôn luân xấu hổ cũng không muộn."
Vệ Lạc đỏ bừng mặt lan xuống tới tận cổ. Nàng trừng mắt nhìn Kính Lăng đầy bất mãn.
Kính Lăng buông tay, phất áo bào sải bước ra ngoài. Hắn, hắn thậm chí còn không thèm để ý đến sự bất mãn của nàng!
Vệ Lạc trừng mắt nhìn theo bóng hắn khuất dần.
Một lát sau, nàng chậm rãi nằm xuống giường.
Ngửa đầu nhìn trần nhà, Vệ Lạc không sao ngủ được. Kính Lăng đưa nàng về đây là muốn nàng nghỉ ngơi, nhưng sau khi bị hắn trêu chọc như vậy, đầu óc nàng lại càng thêm tỉnh táo.
Nằm một lát, Vệ Lạc ngồi dậy, bước xuống giường.
Vừa cử động, chúng thị tỳ đã vội vàng tiến lên, hành lễ: "Phu nhân?"
"Lui ra!"
"Vâng."
Vệ Lạc chậm rãi bước ra sân.
Phía ngoài viện, từng đợt tiếng nói cười, chuyện trò rôm rả của chúng nữ tử truyền đến.
Vệ Lạc ngẩn người, đảo mắt liền hiểu ra: những nữ tử lúc nãy vây quanh phủ công tử tựa như vẫn chưa giải tán, còn đi vào tận đây!
Vệ Lạc nhíu mày.
Nàng xoay người đang chuẩn bị dò hỏi, chợt bên ngoài sân viện vọng lại thanh âm cao ngạo của Thập Tam công chúa: "Phu nhân dậy chưa?"
Một thị tỳ nhẹ giọng trả lời: "Phu nhân đã ngủ."
Thị tỳ vừa dứt lời, chúng quý nữ đã bước tới, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Vệ Lạc đang đứng giữa sân.
Thập Tam công chúa sa sầm nét mặt, tay phải giơ lên, vung một cái tát thật mạnh vào mặt thị tỳ, quát lớn: "Dám lừa ta? Lôi xuống, giết!"
Thị tỳ kia nghe vậy hai chân mềm nhũn, mặt cắt không còn giọt máu ngã khuỵu trên mặt đất.
Hai kiếm khách tiến về phía thị tỳ. Khi bọn họ đến gần, không hiểu sao lại khựng lại.
Thập Tam công chúa quát: "Sao thế?"
Hai kiếm khách đồng thời liếc nhìn Vệ Lạc, rồi chắp tay với Thập Tam công chúa, không nói một lời.
Thập Tam công chúa đảo mắt nhìn về phía Vệ Lạc.
Vừa nhìn thấy Vệ Lạc, trong mắt nàng ta hiện lên một tia oán độc, lần nữa quát lớn: "Lôi xuống, giết!"
Lúc này thị tỳ đã hoàn hồn, vội vàng bò về phía Vệ Lạc kêu cứu: "Phu nhân cứu nô tỳ!"
Thị tỳ chưa kịp nói hết câu, Thập Tam công chúa đã nghiến răng rút phăng bội kiếm! Nàng ta vung kiếm thẳng tới, nhắm vào ngực thị tỳ.
Vệ Lạc thấy thế, khuôn mặt vẫn luôn lạnh như băng thoáng hiện lên nét giận dữ. Nàng quát lên: "Ngăn nàng lại!"
Lời vừa dứt, một nhánh cây từ trong rừng bắ n ra như tia chớp, đánh bật thanh kiếm khỏi tay Thập Tam công chúa.
"Đinh" một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất.
Chúng quý nữ phía sau Thập Tam công chúa đều giật mình, đồng loạt liếc nhìn Vệ Lạc cùng Thập Tam công chúa, sau đó cúi đầu xuống.
Cách đó năm mươi bước, Đại cơ cùng Thái cơ đang bước tới cũng khựng lại.
Thập Tam công chúa vô cùng tức giận. Vệ Lạc dám cản kiếm của nàng ta trước mặt chúng quý nữ như vậy, thật sự không cho nàng ta mặt mũi. Nàng ta gắt lên với Vệ Lạc: "Phu nhân, ta đường đường là nữ công tử, chẳng lẽ không được giết một nô lệ?"
Nô lệ lúc bấy giờ chẳng khác gì súc vật. Lời Thập Tam công chúa như muốn nói: Ta là công chúa, ngay trong phủ huynh trưởng ta, chẳng lẽ không có quyền giết một con chó?
Vệ Lạc liếc nhìn nàng ta, lạnh nhạt nói: "Có tội mới phạt, có ác mới giết." Ý tứ này là nói: Có tội mới có thể phạt, có ác mới có thể giết. Đối phương nếu không có tội ác, không thể muốn phạt muốn giết.
Thập Tam công chúa tức giận đến nghẹn họng, nàng ta phản bác: "Bất quá chỉ là một nô lệ. Cho dù là kiếm khách, hiền sĩ cũng có thể tùy tiện giết nô! Phu nhân không nể mặt ta như vậy, là muốn làm nhục ta chăng?"
Vệ Lạc dường như muốn cười. Nàng gật đầu ra hiệu cho thị tỳ đang run rẩy sợ hãi lui ra, mới từ tốn trả lời: "Công chúa trách mắng bề trên, giận dữ liền muốn giết người, lẽ nào lại có mặt mũi?"
Bề trên chính là Vệ Lạc. Nàng là Tấn phu nhân, địa vị cao hơn Thập Tam công chúa.
Thời đó, chỉ trích một quý tộc không có mặt mũi là một sự sỉ nhục nặng nề. Quý tộc là gì? Quý tộc là như Tử Lộ - học trò của Khổng Tử, trong lúc giao chiến bị kẻ địch chặt đứt dây lưng, ngọc quan rơi xuống, vì thế Tử Lộ nói "Sĩ mất quan, chi bằng chết."
Thế là Tử Lộ vứt kiếm, xuống ngựa nhặt quan, bị quân địch vây lại chém thành thịt nát.
Vệ Lạc chỉ trích Thập Tam công chúa trách mắng bề trên, động chút giết người không màng mặt mũi, đây là một lời mắng nhiếc nặng nề.
Giết người đã không phải, nhưng vấn đề là, nàng ta lại dễ dàng phẫn nộ chỉ vì một đứa nô tỳ thấp hèn. Một quý tộc cao quý làm sao có thể dễ dàng nổi giận như vậy? Thật là không có phong độ. Muốn giết người cũng nên ôn hòa, bình tĩnh mà ra tay, mới đúng là phong phạm quý tộc.
Thập Tam công chúa tái mặt, một lúc lâu không nói nên lời.
Vệ Lạc nhìn sang chúng quý nữ phía sau nàng ta, nhàn nhạt cười nói: "Chư cơ đến đây, muốn dạy ta điều gì?"
Chúng quý nữ thoáng nhìn qua nhau.
Vệ Lạc giơ tay phải lên. Không cần phân phó, chúng thị tỳ đã lặng lẽ mang sập đến, bày biện dưới bóng cây.
Trong số chúng thị tỳ, có bốn người vẫn luôn hầu hạ Kính Lăng. Lúc này, ánh mắt họ nhìn Vệ Lạc đã có chút kính trọng và may mắn.
Vốn dĩ họ khinh thường Vệ Lạc, cho rằng nàng tuy có tài học nhưng xuất thân từ đội ca cơ, được Tấn quân nâng lên làm phu nhân, nhưng lai lịch thân phận không rõ, không đáng khen ngợi.
Nhưng lúc này các nàng đã biết, vị phu nhân trước mặt vốn là công chúa nước Việt, là quý nữ chân chính. Quan trọng hơn, nàng là thê tử đầu tiên mà quân Hầu muốn cưới ngay khi vừa đến tuổi cập quan.
Thân phận của Vệ Lạc khiến họ cảm thấy mình phải tôn trọng nàng. Hơn nữa, so với những quý nữ khác, nàng lại vô cùng nhân từ và khoan dung, khiến chúng thị tỳ càng thêm cảm thấy may mắn.
Chúng quý nữ uyển chuyển bước vào, lần lượt an tọa trên sập.
Vệ Lạc ngồi xuống vị trí chủ tọa.
Thập Tam công chúa vẫn còn hờn dỗi. Nàng ta trừng mắt nhìn Vệ Lạc một hồi, sau đó không biết nghĩ gì, nghiến răng bước vào.
Nàng ta ngồi xuống vị trí đầu tiên bên phải.
Vệ Lạc liếc nhìn Thập Tam công chúa, khép tay ra hiệu cho thị tỳ dâng rượu và điểm tâm.
Thực ra, Vệ Lạc có chút khó hiểu. Nàng không biết vì sao Thập Tam công chúa lại dám kiêu ngạo trước mặt nàng như vậy. Lần trước nàng đã cảnh cáo nàng ta rất nghiêm khắc. Vệ Lạc biết rõ Thập Tam công chúa đã ám hại cơ thiếp và con nối dõi trong phủ công tử mấy năm qua. Khi đó, Thập Tam công chúa rõ ràng rất sợ hãi, tại sao bây giờ lại gan lớn như vậy?
Vệ Lạc không biết rằng, Thập Tam công chúa đã suy nghĩ rất kỹ: Nàng ta chỉ giết mấy cơ thiếp không tên tuổi và những đứa con hoang lai lịch không rõ ràng. Nhưng Vệ Lạc lại đuổi hết tất cả cơ thiếp ở hậu viện. Hành động của Vệ Lạc dù là về độ ác độc, mức độ nghiêm trọng, hay sự chê trách của người đời, đều hơn nàng ta gấp mười, gấp trăm lần. Vì vậy, nàng ta cảm thấy mình hiện tại mới là người đúng lý hợp tình.
Vệ Lạc nâng chung rượu, mỉm cười: "Mời mọi người!"
"Mời phu nhân!"
Chúng quý nữ ngẩng đầu uống cạn chung rượu, một thị tỳ bên ngoài cất tiếng: "Bẩm phu nhân, Đại cơ, Thái cơ cầu kiến!"
"Cho vào."
Vệ Lạc vừa dứt lời, thị tỳ liền hướng bên ngoài cất cao giọng gọi: "Đại cơ, Thái cơ vào bái kiến phu nhân ——"