Nerasofiti và Inari trở về chỗ cũ, nơi mà Ramses với Tito gần như bị bội thực vì sự nhiệt tình của đầu bếp ở đây. Nhìn thấy tình cảnh này, Nerasofiti bật cười, bà khoát tay với người đầu bếp: “Cohan, vậy là được rồi, đừng làm các vị khách của chúng ta bội thực chứ.” Ông đầu bếp Cohan vui vẻ cúi đầu chào, rồi bưng những món ăn chưa được dùng đến xuống bếp.
Lần này, Inari ngồi bên cạnh Tito, chỗ ngồi quen thuộc của nàng chứ không phải vị trí bên cạnh Nerasofiti nữa. Tito ngạc nhiên nhìn nàng, đáp lại cậu là nụ cười tươi tắn trên môi Inari, khiến cậu cũng phải mỉm cười với nàng. Ramses liếc nhìn hai người bọn họ, đôi mắt dần se lại, nhưng chưa kịp làm gì đã bị câu nói của Nerasofiti thu hút: “Ramses, ta nhìn thấy tương lai của cậu được xây dựng bằng máu và xác người chồng chất.”
Ramses quay lại nhìn bà, khuôn mặt của bà lúc này đã mất đi vẻ hiền hòa vốn có, đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng vào Ramses. Đôi mắt của kẻ đi săn, đôi mắt đó làm Ramses khó chịu, từ trước đến giờ kẻ luôn ở vị trí săn mồi là hắn. Không phải như bây giờ, rụt rè thận trọng như một con mồi nhỏ, trước kẻ đi săn đầy sức mạnh. “Phu nhân, tôi là một chiến binh Ai Cập, máu và xác chết là những thứ không thể thiếu đối với tôi.” Hắn mỉm cười với bà, lời nói lấp liếm cảm xúc thật.
Đúng lúc này, Inari bỗng nhiên quay sang nói với Tito: “Tito, chúng ta đi thôi, tôi sẽ chỉ có cậu khu vườn ăn trái ở đây.” Inari hung phấn kéo tay Tito đứng dậy, lôi ra khỏi chỗ ngồi. Tito không hiểu nàng đang muốn làm gì, nhưng cậu cũng nhanh chóng đuổi kịp nàng. Nếu nàng đã muốn làm như vậy thì chắc chắn phải có lý do của nàng, và cậu chưa bao giờ nghi ngờ nàng cả.
Ramses nhìn theo bóng Inari dần khuất trong ánh nắng rạng ngời của buổi sáng, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên thành một đường cong. “Inari không phải là người cậu có thể trói buộc bên cạnh.” Nerasofiti lại một lần nữa đọc được suy nghĩ của Ramses, bà nhấc tách trà để trên bàn rồi nhấp một ngụm. “Phu nhân, người biết khả năng của tôi có thể làm gì mà.” Ramses lại một lần nữa nhìn bà, hắn ghét cái cảm giác bị người khác nhìn thấu.
“Vậy thì hãy cho ta xem cậu có thể làm những gì trong vòng hai năm, hãy làm cho Inari yêu cậu, hãy khiến cho nó không thể rời khỏi Ai Cập được, tự nguyện bằng lòng ở bên cạnh cậu.” Nerasofiti đưa ra lời đề nghị với Ramses, điều này khiến cho hắn vô cùng ngạc nhiên. “Đừng ngạc nhiên như vậy, ta chỉ mong muốn điều tốt nhất cho cháu gái mình mà thôi. Tương lai của Inari ở Hattusa sau hai năm nữa là hạnh phúc hay đau đớn đều do quyết định và sự lựa chọn của nó.’’ Nerasofiti tiếp lời, bà cũng đã nhìn thấy cô gái của định mệnh sẽ đến bên cạnh Kail, Zannanza và Inari, làm thay đổi tất cả mọi việc.
Tình yêu của Inari dành cho Zannanza sẽ ra sao nếu cậu ta yêu cô gái đó, bà đã đau khổ cả một đời, nên không muốn nhìn thấy Inari chịu sự dằn vặt nào nữa. Bà muốn thử thay đổi tương lai mà bà đã tiên tri cho Inari, nên mới đưa ra lời đề nghị tưởng chừng hoang đường này với Ramses. Bà biết hắn sẽ chấp nhận thôi, con người này ôm mối hoài bão rất lớn, sẽ không bỏ qua cơ hội dù chỉ là nhỏ nhất.
“Tiểu thư, xin hãy chạy chậm lại một chút,. . .tiểu thư.” Tito càng nói thì Inari càng thúc ngựa nhanh hơn nữa, tiếng cười vang vọng khắp sa mạc, ngay cả đoàn tùy tùng phía sau cũng phải gắng hết sức mới đuổi kịp nàng: “Không được, Tito, tôi muốn trở về Hittite càng sớm càng tốt.” Inari quay đầu nói với Tito, tay thì vẫn không ngừng quất roi vào mông ngựa để nó chạy nhanh hơn nữa.
Tito phóng đến bên cạnh nàng, cậu không ngăn nàng nữa, vì cậu biết nàng đang rất muốn quay về. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ đi đâu quá xa như thế này, nàng cứ mãi như đứa trẻ quấn quýt bên hoàng tử Zannaza và điện hạ Kail. Có lẽ chính bọn họ cũng đang rất nhớ nàng,. . .
“Điện hạ, vậy thuế đất ở đây sẽ thu cao hơn năm ngoái bao nhiêu đây?” Ilvani chỉ vào một trong những vùng đất phía trên bản đồ, Kail thì lại đang cầm số liệu thống kê và bắt đầu suy tính, “Tăng thêm một phần ba là được rồi.”. “Vâng, thưa điện hạ.” Ilvani ghi chép lại, đánh dấu vào phần giấy da bên cạnh. Trong lúc này, bỗng nhiên Kikkuri lại vội vàng chạy từ ngoài vào trong, vẻ mặt vui mừng không thể che giấu: “Điện hạ, . . . điện hạ,. . .” vì chạy quá nhanh đã khiến cậu phải thở gấp liên tục.
Ilvani cau chân mày lại : “Có chuyện gì vậy, Kikkuri?’’, Kail không chú ý đến Kikkuri, anh vẫn cứ chăm chú vào công văn trên tay mình. “Công chúa. . . công chúa đã trở về rồi ạ, hiện giờ đang ở trong cung gặp riêng bệ hạ.” Lời nói của Tito làm cho căn phòng bị đông cứng trong giây lát, rồi ngay sau đó Kail từ tốn bỏ công văn trên tay mình xuống hỏi Ilvani: “Hôm nay đến đây thôi phải không?”. Ilvani cũng cuộn tròn bản đồ lại rồi cung kính thưa: “Vâng, đúng là như vậy.”
Kail không nói nhiều nữa, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, chiếc áo khoác trên tay được choàng lên người, “Kikkuri, mau chuẩn bị xe ngựa cho ta.” Nhưng anh chưa kịp đi được bao xa, thì một bóng dáng nhỏ bé đã xuất hiện ở cổng phủ tam hoàng tử. Kail khựng bước chân lại, Inari đang phóng ngựa xuyên qua cánh cổng mở rộng điên cuồng lao về phía anh.
“Rầm!” Sau tiếng động lớn kia, Inari an toàn nằm trên người Kail cười khúc khích, còn Kail lại ngã trên đất làm chiếc đệm đỡ lấy nàng. Đúng như dự đoán của anh, nàng cưỡi ngựa ngang qua chỗ anh rồi buông người nhảy khỏi lưng ngựa. Còn Kikkuri thì nhanh tay bắt lấy dây cương ngựa, khống chế con ngựa đang phóng tự do kia. Inari ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười trên môi càng ngọt ngào hơn: “Em về rồi Kail.”, Kail trừng mắt nhìn nàng, vòng tay của anh càng siết chặt hơn nữa.
Bao nhiêu ngày qua, anh đã luôn tưởng tượng ra cảnh mình sẽ trách mắng nàng như thế nào khi nàng quay về. Nhưng ngay lúc này khi nàng đã thực sự trở về, thì anh lại không thể nào nói nặng lời với nàng. Kail thờ dài một tiếng rồi bế cả nàng cùng ngồi dậy: “Em bị cấm túc Inari.” Inari biết anh sẽ không nổi giận với mình, anh không nỡ.
Sự lo lắng của anh lớn hơn sự tức giận, Kail bế Inari trên tay rất chặt, bước nhanh về phía phòng của anh. Mọi người hầu trong phủ đều nhường lối cho hai người, khi họ nhấy Inari trên tay Kail, ai nấy đều mỉm cười thở phào. Từ nay, bọn họ sẽ dễ thở hơn một chút rồi, công chúa đã trở về mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp hơn trước.
“Em đã cưỡi ngựa trong bao lâu vậy?” Kail đặt nàng xuống giường, xoay người tìm kiếm thuốc bôi ngoài, bàn tay nhỏ của Inari rướm đầy máu. Là máu của nàng vì đã ma sát trực tiếp với cương ngựa quá lâu, vết thương mới lại chồng lên vết thương cũ. Máu không ngừng rỉ ra từ vết thương, Inari lắc đầu với anh: “Em không biết, em chỉ muốn mong chóng trở về Hattusa mà thôi.”
Nghe được lời nàng nói, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng hơn trước, anh mở lòng bàn tay của nàng ra rồi rửa sạch vết thương. Sau đó bôi thuốc rồi băng lại bằng vải sạch, từng động tác hết sực tỉ mỉ như sợ làm nàng đau. Nhưng anh biết khi nước và thuốc liếm lấy vết thương, nàng sẽ cảm thấy rất buốt, vậy mà Inari không để lộ ra bất kỳ một tiếng kêu nào. Xong xuôi mọi việc, anh ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt của anh không cho phép nàng che giấu thêm nữa, Inari nhanh chóng kể cho anh nghe toàn bộ.
Cứ mỗi lần nghe đến một chi tiết, Kail lại đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, vô cùng bất ngờ khi phát hiện ra nhiều điều mình còn chưa biết. Sau khi nàng kể hết mọi việc, trời cũng đã bắt đầu tối, Kail dặn dò thị nữ dẫn nàng đi tắm rửa. Còn anh thì lại cho gọi Ilvani vào phòng, “Ilvani, gửi thư cho Zannanza, báo cho đệ ấy biết Inari đã quay về rồi.” “Vâng, thưa điện hạ.” Ilvani nhanh chóng đi thực hiện lời anh nói.
Inari gột rửa những bụi bẩn của cuộc hành trình dài, mặc lại trên người trang phục quen thuộc của Hittite, nàng mới cảm thấy mình thật sự đã về nhà rồi. Kail ngồi trầm tư bên khung cửa sổ, dù không quay đầu lại anh vẫn nói: “Lại đây Inari.”, Inari vội vàng tiến lại chỗ anh: “Anh đang nhớ đến vương phi Hinti phải không?” Nàng biết, nếu kể cho anh nghe về Nerasofiti, nhất định nàng sẽ nhớ đến vương phi.
“Ừ.” Anh cuốn Inari vào chiếc áo choàng của mình, tựa cằm lên mái tóc của nàng, đã lâu rồi anh mới ôm nàng như thế này. Cảm xúc của anh. . . , Kail đặt nàng lên bệ cửa sổ, xoay mặt nàng đối diện với anh, anh nói từng chữ rất rõ ràng, trút mọi tình cảm của anh vào trong đó: “Inari, ta yêu em.” Inari ngồi im, mặt đối mặt với anh, đôi mắt màu xanh biếc lay động, gió thổi qua hất tung vài chiếc lẽ phía sau lưng nàng. . .