Zannanza và Inari nằm cạnh nhau trên tấm thảm trải trên tầng thượng, bầu trời đầy sao như trải rộng không giới hạn. Không khí thoáng đãng và dễ chịu trái ngược lại với vẻ ngột ngạt ở Hattusa. Inari gối đầu lên cánh tay của anh, giọng nói của nàng cứ như con chim nhỏ, kể cho anh nghe rất nhiều chuyện. Zannanza chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này, được nằm kế bên nàng, lắng nghe những gì nàng nói.
Và quan trọng hơn tất cả mọi thứ, anh biết được rằng nàng cũng yêu anh, thật may mắn khi nàng cũng yêu anh. Nếu không anh chi còn biết chôn vùi thứ tình cảm không được phép có kia trong trái tim mình đến cuối đời mà thôi. Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, lần này anh sẽ không buông tay nàng hay đẩy nàng về phía người khác nữa. Zannanza nhất định sẽ đứng cạnh nàng, cùng nàng vượt qua mọi việc, bất chấp mọi khó khăn trước mặt.
“Kail hiểu những gì chúng ta phải trải qua, có lẽ điều em làm là rất ích kỷ, nhưng em cũng không thể sống giả dối đến hết đời mình. Vì thế Zannanza, em không bắt buộc anh phải lựa chọn giữa em và Kail, em biết anh sẽ không thể lựa chọn được. Nhưng em cũng anh hiểu rằng, dù có chuyện gì đến, em cũng sẽ mãi đứng bên cạnh hỗ trợ bọn anh.” Inari chồm người dậy, đặt khuôn mặt nhỏ bé của mình lên lồng ngực Zannanza. Sự kiên quyết trong mắt nàng làm anh cảm thấy hổ thẹn.
“Đừng nói thế Inari, giữa em và hoàng huynh sẽ không có sự lựa chọn nào cả. Nếu có phải đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ em, anh cũng sẽ làm, quan trọng hơn cả giấc mơ của anh, em mới là duy nhất.” Zannanza bộc lộ cảm xúc của mình, lời nói của anh đổi lại được nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nàng: “Em đã từng nói, sẽ giúp anh đạt được giấc mơ của mình, ngày đó sẽ đến sớm thôi Zannanza, cô gái của định mệnh nhất định sẽ hoàn thành rất tốt vai trò của mình. Em tin chắc là như vậy!”
Zannanza đã từng cau mày lại khi nghe Inari kể về lời tiên tri của mình, anh không thể hiểu nỗi tại sao nàng lại có thể nghĩ rằng, anh sẽ vứt bỏ nàng để yêu một người con gái không hề quen biết. Nhưng cái cách nàng nói, anh tin nàng nghĩ rằng điều đó là sự thật. Zannanza khẽ thở dài vì cô gái bé nhỏ trước mặt: “Em rất ngốc đó, em có biết không?” Inari lại phì cười trước giọng điệu của anh: “Nếu so ra thì trong từng ấy năm lảng tránh em, anh mới là kẻ ngốc.”
Lần này thì đến lượt Zannanza nín lặng trước lý lẽ của nàng, quả thật anh rất ngốc đúng không. Inari cứ cười mãi, bờ vai cứ run run từng đợt, còn đôi gò má thì đã đỏ bừng. Zannanza nghiến răng lại, lật người đè lên Inari, trong đôi mắt ánh lên tia châm chọc, : “Nếu em còn cười nữa thì anh sẽ dạy em một bài học đấy!” Inari mở to mắt làm vẻ kinh ngạc: “Thật vậy sao? Em thì lại không tin điều đó lắm, Zannanza.”
Vừa nói, nàng vừa đưa tay chọc vào bộ ngực trần của anh, động tác của nàng làm Zannanza nổi giận thực sự. Bờ môi của anh áp xuống đè nghiến đôi môi non nớt của nàng, chà sát như muốn trừng phạt, ngang nhiên cướp hết dưỡng khí của nàng. Môi và lưỡi cứ quấn lấy nhau, những hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp và hổn hển, đôi tay của Zannanza không biết từ khi nào đã đặt lên thắt lưng của nàng.
“Xoẹt .” Chiếc thắt lưng được nhẹ nhàng tháo ra, lúc này Inari như bừng tỉnh, đôi mắt xanh biếc nghi hoặc nhìn anh. Nhưng sau nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, có một màn sương mờ ảo phủ lên đôi mắt càng khiến nó thêm mị hoặc. “Zannanza. . . Zannanza. . .” Khi nàng khó khăn để gọi tên anh, thì Zannanza đã lướt nụ hôn của mình xuống chiếc cổ của nàng. Đầu lưỡi chạm vào làn da trắng mịn, cảm nhận sự run rẩy trong hơi thở của Inari.
Sự run rẩy này rất giống với một chú cừu con mới sinh đang e sợ với thế giới bên ngoài. Điều này đã làm anh dừng lại, Zannanza thở dài một tiếng, gục đầu vào bờ vai của Inari. Anh đang làm gì thế này, chẳng phải anh đang quá vội vã rồi chăng? Anh phì cười về những cảm xúc quá mãnh liệt của mình, nhưng khi anh dừng lại, Inari lại cảm thấy mình như thở phào nhẹ nhõm.
Dù nàng là một công chúa sống ở thời đại vua chúa phong kiến này, có những điều nàng có thể chấp nhận, nhưng cũng có những điều không đồng tình. Những đôi trái gái yêu nhau ở Hittite đều rất thoáng trong việc “trao nhau tình yêu”, điển hình là Kail và những người tình của anh. Nàng không chỉ trích nó vì đó là tập tục của những người bản xứ nơi đây, nhưng nàng lại không muốn như vậy. Dù là với người nàng yêu mến nhất, tính đi tính lại tuổi của nàng cũng chỉ mới mười lăm, thật sự còn quá miễn cưỡng khi nhắc đến những chuyện nhạy cảm đó.
Zannanza từ từ bình tĩnh lại, anh ngồi dậy một cách chậm rãi, sau đó chỉnh trang lại y phục cho nàng. Sau khi cột nút thắt cuối cùng cho bộ trang phục, Zannanza mới ôm nàng vào lòng, quay người lại để nàng đối diện với khung cảnh trải rộng bạt ngàn: “Hôm nay ta dừng lại không có nghĩa là ta sẽ không làm tiếp, chẳng qua ta nghĩ rằng em còn rất bé, đợi thêm vài năm nữa, đến lúc đó em không được phép từ chối ta.” Nụ hộ được đặt xuống lần nữa, ở ngay phía sau tai của Inari, hơi thở của Zannanza rất gần khiến Inari đỏ bừng cả mặt.
Sống qua cả hai kiếp người, kiếp trước dù Zahan và nàng rất yêu nhau, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc nắm tay, ôm hôn, còn những chuyện khác cả nghĩ cũng chưa từng có. Nay lại phải tiếp xúc quá thân mật với Zannanza khiến trái tim bình thản của nàng đập liên hồi. Zannanza hứa sẽ đợi nàng lớn thêm, nhưng cũng không nói sẽ không thưởng thức vẻ đẹp của nàng. Nụ hôn cứ thế càng lúc càng sâu, mỗi lần đi qua lại để một dấu hôn hồng hồn bắt mắt trên tấm lưng của Inari.
Chẳng còn biết làm gì nữa, dù sao trước mặt Inari lúc này Zannanza chỉ là một người đàn ông bình thường. Có bất kỳ người đàn ông nào đối diện với người con gái mình yêu mà có thể kiềm chế được không? Inari cố gắng để kiềm nén những tiếng kêu ngượng ngùng trong cổ họng, nhưng điều này lại làm Zannanza cảm thấy thú vị. Nàng càng trốn anh, anh lại càng trêu chọc nàng, cho đến khi sự trêu chọc hoàn toàn đốt cháy lý trí của cả hai.
Zannanza mới bế bổng cả Inari lên, lúc này toàn thân nàng đã mềm nhũn không còn chút sức lực, những ngón tay nhỏ bé chỉ biết bám lấy cổ anh mà thôi. Bước chân của anh rất dài và nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã đến được phòng mình, anh đưa mắt ra hiệu cho những người lính canh đóng cửa lại. Gần như không thể đợi thêm được nữa, anh đặt Inari xuống giường ngay lập tức, những hơi thở lại tiếp tục bùng cháy trong màn đêm tuyệt đẹp. . . .
Inari vẫn giữ được thói quen dậy sớm của mình, điều đầu tiên nhìn thấy khi nàng mở mắt ra đó chính là khuôn mặt đang say ngủ của Zannanza. Nụ cười hạnh phúc cũng không hề phai dù anh đang ngủ, Inari nén cười trước điệu bộ của anh, dù tối qua anh rất khó chịu, nhưng đến bước cuối cùng anh vẫn dừng lại. Chẳng qua cho dù thế thì khắp cơ thể của nàng vẫn tràn ngập những dấu hôn, chỉ cần nhìn vào sẽ khiến bất kỳ ai cũng phải đỏ mặt.
Khi muốn rời khỏi giường thì Inari chợt phát hiện ra, vòng tay của anh đang ôm lấy nàng rất chặt, làm nàng không thể cục cựa được. Bằng sự khéo léo của mình, Inari nhích từng chút một ra khỏi giường để Zannanza không thức giấc. Nàng kéo theo một góc chăn nhỏ che lấy cơ thể mình rồi bước đến đống hành lý được đặt nơi góc phòng. Những thuộc hạ của anh đã cẩn thận đặt những đồ đạc nàng mang theo vào trong phòng. Vì thế nàng không mất nhiều thời gian để tìm thấy y phục cần thay.
Sau khi xác định mọi thứ đều hoàn hảo, nàng đẩy nhẹ cửa rồi bước ra ngoài, đúng như dự đoán của nàng, người đứng ngoài cửa không ai khác là Tito. Cậu bạn này, haizz nàng thật sự không biết phải nói thế nào nữa, Kail chắc chắn sẽ không thể an tâm nếu để nàng một mình. Và còn ai có thể thích hợp với vị trí giám sát nàng thay anh ngoài Tito kia chưa. Suốt cả chặng đường nàng đến đây, Inari luôn có cảm giác bị theo dõi, nhưng nàng lại không thể phát hiện ra điều khả nghi.
“Cậu vẫn đi theo tôi sao?” Inari thở dài, khoanh tay trước ngực nhìn chăm chú vào cậu bé. Tito cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng: “Dù cho người lựa chọn vứt bỏ tôi, thì tôi cũng sẽ không bao giờ phản bội người.” Vẻ mặt của cậu chứa đựng sự mệt mỏi, suốt đêm qua cậu đã phi ngựa đuổi theo Inari và đến được đây lúc nửa đêm. Với dấu ấn của quan hầu cận công chúa, cậu dễ dàng vào được thành mà không gặp phải bất kỳ sự cản trở nào.
Nhưng khi cậu hỏi công chúa đang ở đâu, thì những người ở đây lại tỏ ra lúng túng, điều đó làm trái tim cậu nhảy lên không yên. Chẳng lẽ nàng chưa đến được đây sao, trên đường đã xảy ra chuyện gì chăng? Không để cậu phải lo lắng vô ích, một người đã vội vàng lên tiếng: “Hiện giờ công chúa đang ở cùng với trị sự.” Một câu nói của họ làm trái tim đang treo lơ lửng của cậu về lại vị trí ban đầu, nhưng cũng đồng thời khoét một cái hố sâu trong tim cậu. Nàng ấy đang ở cùng hoàng tử Zannazan, Tito thở dài , phất tay tỏ ý không cần phải làm phiền đến họ nữa.
Và từ lúc đó, cậu đã luôn đứng ở cửa phòng chờ nàng bước ra, cả đêm không hề ngủ. Không biết cảm xúc của cậu đã bị dằn vặt biết bao nhiêu lần, đến khi Inari bước ra khỏi phòng. Nàng vẫn không thay đổi, hỏi cậu bằng giọng điệu không vui, nàng muốn cậu ở lại bên cạnh điện hạ Kail. Nhưng cậu lai làm nàng thất vọng khi chạy đến đây như thế này, và cậu cũng đã trả lời bằng cảm xúc thật, cậu sẽ không rời bỏ nàng.
“Cậu không biết giờ cuộc chiến ở quê nhà cậu đang rất cam go sao?” Inari không hiểu nổi Tito, ở Alinna, có cả gia đình của cậu ở đó, tại sao lại không trở về chứ. “Tôi tin điện hạ Kail, và tôi cũng đã từng nói muốn công chúa đến Alinna cùng với tôi mà.” Tito mỉm cười ngây ngô, Inari im lặng không nói gì thêm nữa, nàng bước ngang qua chỗ cậu đang đứng. Khi nàng làm vậy, Tito nghe thấy như trái tim mình có một tiếng nứt nhỏ, cậu mỉm cười lần nữa, đầy chịu đựng.
Bỗng nhiên, cậu lại nghe tiếng nàng gọi, “Tito, mau giúp tôi chuẩn bị bữa sáng nào, cậu biết rằng tôi không thể nấu bất kỳ thứ gì mà.” Lời nói của nàng làm cậu bừng tỉnh, Tito quay đầu lại nhìn vào khuôn mặt của nàng, nụ cười càng trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết: “Vâng.”