Cả đoàn người dài xuất phát đến Alinna, vốn dĩ nàng muốn đi đến đó một cách đơn giản nhất. Chỉ có nàng, Zannanza, Tito, và một số lính nếu cần, nhưng không ngờ được rằng, Karla cũng muốn đi cùng. Karla đã nhận lời giao phó của phụ thân mình, mà đến Hatussa diện kiến Quốc vương. Vì lần đầu Karla xa nhà, nên ông ấy không thể yên tâm, mà đã tìm đến Zannanza giao phó con gái. Chính bởi lẽ đó, mà đoàn tùy tùng trong dự tính của Inari lại phải thay đổi, trở nên đông đúc và ồn ào hơn trước.
Inari im lặng ngồi trong xe ngựa, nàng không nói chuyện với Karla theo lẽ thường, chỉ chăm chú vào quyển sách trên tay mình. Dù tỏ vẻ nghiêm túc thế nào thì thật ra những con chữ cũng không thể khiến nàng chú ý được. Bây giờ, tâm trí của nàng đã bay đi rất xa, về những chuyện đang chờ đón nàng ở Alinna. Nàng cũng không có tâm trạng lo lắng thêm về vấn đề Karla đang suy nghĩ những gì, những thứ khác đã làm nàng quá tải rồi.
Zannanza và Tito không ngồi chung xe với bọn họ, hai người đều cưỡi ngựa đi song song với xe. Từ ngoài cửa sổ, Zannanza có thể nhìn thấy tình hình trong xe, anh âm thầm thở dài một tiếng. Inari vì chuyến đi mà căng thẳng, còn Karla vì Inari mà căng thẳng, anh liếc mắt nhìn sang Tito bên cạnh. “Tito, ngươi thấy Karla là một người như thế nào? Con bé cũng trạc tuổi ngươi và Inari nhỉ?” Tito vừa thúc ngựa đi thẳng vừa trả lời: “Là một tiểu thư quý tộc ngây thơ. Tôi không biết cô ấy nghĩ gì khi muốn đến Hatussa, nhưng công chúa đã từng nói kinh thành không hợp với cô ấy. Mà công chúa thì chưa bao giờ nói sai cả.”
Một câu nói nhưng lại mang nhiều tầng nghĩa khác nhau, Zannanza mỉm cười thích thú, quả không hổ danh là người kế thừa gia tộc Hatti. Cậu bé đang ngầm trách cứ anh, vì đã để cho một người không liên quan chen vào cuộc hành trình. Ám chỉ Karla là một cô gái luôn tỏ ra đơn giản, nhưng tại sao lại chọn thời điểm này để đến Hatussa, tham gia vào chuyến đi của họ. Cuối cùng thì cậu thể hiện thái độ không thích của mình với Karla, với cậu chỉ có một mình Inari là trên hết.
“Inari đang căng thẳng đấy, ngươi không nhìn ra sao? Nếu đã nhìn ra thì chắc cũng hiểu lý do nhỉ?” Zannanza không kiềm được nụ cười trên môi, nhìn thẳng về phía trước hỏi thêm một câu. Lần này, Tito lại nhìn sang Zannanza, lặp lại câu nói ấy một lần nữa: “Căng thẳng?” Sau đó ánh mắt dời về phía Inari, cậu lập tức hiểu ra ý tứ của Zannanza. Sống bên cạnh nàng lâu như vậy, từng thói quen nhỏ nhặt nhất của nàng cậu luôn ghi nhớ.
Vì luôn phải che giấu cảm xúc thật trước mặt người khác, nên Inari đã tập được thói quen dùng khuôn mặt bình thản đối diện với mọi việc. Nhưng ít ai biết rằng, mỗi khi nàng trở nên căng thẳng, thì một phần da sau tai sẽ ửng đỏ lên như bị sốt. Không ai có thể giải thích tại sao như thế, chỉ biết rằng bẩm sinh đã là vậy. Lúc này, phần da sau tai của Inari đang ửng đỏ, mặc dù đã được nàng cẩn thận lấy tóc phủ lên, nhưng cậu vẫn nhìn thấy được.
“Vì sao, người phải căng thẳng chứ?” Tito buột miệng mà không chú ý, Zannanza thu lại nụ cười ban đầu trầm mặc trả lời: “Vì Inari không mất cậu, và cũng như không thể mất hoàng huynh. Để lựa chọn cuộc sống ở bên ta, nàng ấy đã đánh đổi mọi thứ mình có.” Tito ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm vào Zannanza, ánh mắt của cậu như muốn nói: “Không phải tất cả đều là tại ngài hay sao?” Zannanza phớt lờ ánh mắt của cậu, như nhớ đến điều gì đó, một sự dịu dàng nâng lên nơi đáy mắt: “Nhưng ta sẽ không buông tay Inari ra đâu, tuyệt đối sẽ không.”
Tito tức giận khi nghe câu trả lời của anh, nhưng khi cậu nhìn về phía nàng, thì ánh mắt lại dịu dàng trở lại. Tuyệt đối cậu cũng sẽ không làm nàng đau lòng, cậu cũng giống như anh ấy đề muốn mang đến những điều tốt nhất cho nàng. Inari ngồi trong xe không hề biết gì về cuộc đối thoại vừa rồi, đột nhiên cảm thấy có ai đó cứ nhìn mình chăm chú, nàng ngẩng đầu lên. “Tito?!?” Bị Inari phát hiện cũng không khiến cậu ngập ngừng, cậu tháo bình sữa dê bên hông ngựa đưa cho nàng qua khung cửa sổ.
“Lúc nãy có một gặp được một đoàn dân du mục đi ngang qua, thấy họ có chăn bầy dê nên tôi đã lại hỏi thử. Không ngờ là có thể mua được sữa dê nguyên chất, người nếm thử xem sao?” Nghe Tito nói, Inari bỏ cuốn sách sang một bên, đón lấy bình sữa dê, sau đó đưa mắt về phía Karla đang ôm con mèo ngồi một góc: “Karla!Em có muốn uống thử một chút không?” Karla chơi đùa với con mèo đến nỗi nó sắp bị bức bối đến điên lên rồi, may mắn sao Inari vẫn còn nhớ đến nàng, con mèo cũng coi như được giải thoát.
Karla nhìn bình sữa dê Inari đang lắc lắc, mỉm cười nhẹ rồi nói: “Em bị dị ứng với sữa dê, chỉ cần nhấp môi một chút sẽ nôn ra ngay. Chị cứ uống đi ạ!” Inari cũng không chần chừ nữa, mà mở bình sữa, uống từng ngụm nhỏ, sự căng thẳng cứ đeo bám nàng từ đầu hành trình đến giờ cứ như được dòng sửa ngọt ngào cuốn trôi. Sau khi uống hết, tâm trạng của Inari cũng thoải mái hơn lúc trước, phần ửng đỏ sau tai đã biến mất tự lúc nào.
Tito nhìn thành quả của mình rồi mỉm cười hài lòng, đón lấy bình da dê đã cạn sữa treo lại bên hông ngựa của mình. Cậu không biết rằng, ở phía trước Zannanza cũng đang mỉm cười, anh biết cách tốt nhất để nàng bình tâm chính là Tito. Và anh cũng tôn trọng tình bạn giữa hai người bọn họ, chỉ cần Tito không làm hại đến nàng, thì anh sẽ không xen ngang vào mối quan hệ đó. Đột nhiên có tiếng chim ưng rít gọi khiến anh phải chú ý, Zannanza nheo mắt lại tránh ánh nắng mặt trời chói chang. Giữa tròi xanh bát ngát, cánh chim ưng sải lượn tự do, kêu lên những tiếng oai hùng. Đó là con chim ưng của Inari!
Inari cũng nghe được tiếng, nàng nhoài người ra khỏi cửa sổ, huýt sáo một hơi dài gọi nó. Cánh chim ưng nhanh chóng xé gió lao vút về phía nàng, ngoan ngoãn đậu lên cánh tay của Inari. Nàng mang nó vào trong xe, kiểm tra người nó một chút, cả Zannanza cũng quay đầu ngựa chạy gần cỗ xe: “Nó bị thương sao, Inari?” Inari lắc đầu, trả lời anh: “Không hề, em đã kiểm tra rồi, nó không bị thương, vậy tại sao lại phát ra tiếng gọi em?”
Nhưng ngay sau khi nàng hỏi xong, thì cũng ngay lập tức trả lời được rằng: “Là do em chưa gửi thư hồi đáp!” Zannanza nghe câu nói của nàng, nghi hoặc: “Hả?” Inari đưa mắt nhìn anh: “Bình thường mỗi lần nó mang thư đến, em sẽ lập tức trả lời rồi thả nó đi. Nhưng lần này là ngoại lệ, đã ba ngày rồi em vẫn chưa trả lời thư. Có lẽ vì thế mà nó đã kêu em!” Sau khi đã hiểu được rõ ràng, Zannanza phì cười: “Xem ra bà luôn mong ngóng em nhỉ, ngay cả chim ưng cũng huấn luyện chu đáo đến mức này, biết nhắc nhở em mau trả lời bà!”
Inari nhìn bộ dạng vui vẻ của anh, nhưng nàng không cười nổi, việc nàng vẫn liên lạc thư từ qua lại với Nerasofiti thì ai cũng biết. Còn việc nàng cũng gửi cả thư cho Ramses thì không hề có ai biết cả, ngay cả Tito luôn túc trực bên người nàng cũng không biết. Đó cứ như một bí mật nhỏ của riêng nàng vậy, Inari ngẩn người nhìn con chim ưng trong tay. Bất chợt nàng cầm một miếng vải trắng trùm lấy con chim ưng và bao bọc nó lại. Mọi người xung quanh ai cũng ngạc nhiên nhìn nàng, nhất là Karla.
“Chị, chị đang làm gì vậy?” Karla chợt có một dự cảm không lành, nàng nhìn sắc mặt của Inari rất lạ, nhưng Inari chỉ lắc đầu mỉm cười thoáng qua: “Không có gì đâu, Karla, em ở yên trong xe đừng ra ngoài.” Nói rồi Inari ra lệnh cho cỗ xe dừng lại, còn nàng thì bước xuống xe. Không một ai hỏi rằng nàng đang muốn làm gì cả, tất cả chỉ tự nhiên đợi chờ hành động của nàng mà thôi trừ Karla. Họ đều là thuộc hạ của nàng đương nhiên sẽ không bao giờ nghi ngờ quyết định của nàng.
“Công chúa, ngựa đây!” Tito dắt một con ngựa đến cho nàng, rồi để mặc cho nàng tự do, Inari nhảy lên lưng ngựa, tay trái cầm theo bọc vải trắng chứa con chim ưng. Sau khi phóng ngựa đến một chỗ cách đoàn người khá xa, nàng dừng ngựa lại, rút thanh kiếm được gài sẵn bên hông ngựa ra. Đặt bọc vải đó lên một tảng đá phẳng, “Éc. . .Éc. . .Éc. . .” Đường kiếm hạ xuống dứt khoát và nhanh gọn, con chim ưng đã chết dưới lưỡi kiếm của nàng. Máu của nó nhuốm đỏ cả mảnh vải trắng, Inari lặng người nhìn cái xác trước mặt.
Nó đã theo nàng hai năm, kể từ lần đầu tiên nàng đến Ai Cập, Ramses đã tặng nó cho nàng. Dạy nàng cách chăm sóc loài bá chủ bầu trời này, rồi dạy nàng cách điều khiển nó, và sau đó còn dùng chính nó để liên lạc với nàng. Còn bây giờ, nàng tự tay cắt đứt mối liên hệ duy nhất đó, trước sau gì hắn và nàng cũng phải đối mặt với nhau ở hai đầu chiến tuyến. Vì thế để dẹp bỏ những cảm xúc không đáng có khi thời khắc quan trọng đến, nàng phải hy sinh tình bạn này. Inari dùng chính thanh kiếm kia đào một cái hố nhỏ rồi chôn con chim ưng xuống, sau đó nàng cắm thanh kiếm dính đầy máu tươi và bùn đất lên chỗ vừa lấp đất thay cho bia mộ.
Hoàn tất mọi việc xong xuôi, nàng lên ngựa trở về đoàn xe đang chờ, trên người không hề bị lấm bẩn dù chỉ một chút. Chẳng qua, cả Tito và Zannanza đều biết kết cục của con chim ưng kia, vì thanh kiếm bên hông ngựa đã không còn. Riêng Karla thì vẫn lo lắng về thái độ của nàng nên đã buột miệng hỏi: “Con chim ưng đâu rồi ạ?” Inari tiếp tục trầm tư nhìn vào quyển sách: “Thả đi rồi!’’ Nghe đến đây, Karla mới bình ổn lại trái tim đang thấp thỏm, tóm lấy con mèo tiếp tục chơi đùa với nó.
Đoạn đường đến Alinna càng lúc càng ngắn lại, tâm trạng của Inari cũng càng lúc càng trầm xuống, điều gì đang chờ đón nàng ở Alinna đây?
Đã là ngày thứ năm kể từ khi chim ưng được thả đi, nhưng vẫn không nhận được hồi âm từ nàng. Ramses ở trong doanh trại gần như sốt ruột đến phát điên lên, lại một lần nữa hắn làm trái quân lệnh rời khỏi doanh trại mà đến dinh thự của Nerasofiti. Dường như bà đã đoán trước rằng hắn sẽ đến, cửa đã mở sẵn và người hầu thì đứng chờ. Không cần thông báo trước, hắn được đưa thẳng vào trong gặp bà, khi hắn nhìn thấy bà, cũng là lúc bà đang cầm một lá thư trên tay.
Dù không nhìn kỹ nhưng những nét chữ mềm mại lướt qua khiến hắn nhận ra ngay đó là thư của Inari. Khuôn mặt nặng nề của hắn lập tức giãn ra, hắn còn đang lo sợ rằng nàng đã xảy ra chuyện gì ở Hittite nữa chứ. “Có phải đó là thư của Inari không?” Ramses vừa vào đã hỏi, khiến đôi mắt của Nerasofiti nheo lại: “Là thư của ta. Cậu vẫn như trước nhỉ, không chào hỏi ta một tiếng sao?”. Ramses phớt lờ lời của bà trực tiếp hỏi thẳng: “Vậy còn của tôi?”, Nerasofiti cũng không hề để bụng bà đã quá quen với thái độ này rồi.
“Từ nay con bé sẽ không viết thư cho ngươi nữa, hãy coi như bức thư ngươi gửi đã bị thất lạc rồi.” Bà nhấp một ngụm trà bình thản nói. “Bức thư thất lạc? Người đang đùa tôi sao?” Hắn không có tâm trạng để vui đùa với bà, Nerasofiti không nói nhiều, chỉ trực tiếp đưa lá thư cho hắn. Bà biết lời bà nói hắn cũng sẽ không nghe lọt tai, chi bằng để hắn tự mình đọc xem Inari nói gì. Dù được viết bằng chữ Hittite, nhưng hắn cũng không phải không hiểu, từ lúc bé hắn đã được dạy rất nhiều thứ. Kể cả tiếng của những nước lân bang cũng không thể thiếu.
Từ bức thư của nàng gửi cho Nerasofiti, hắn đọc được suy nghĩ của nàng: “Hai đầu chiến tuyến, trở thành địch thủ của nhau, không muốn làm ảnh hưởng đến tương lai của Kail và Zannanza? Rốt cuộc thì tại sao nàng ấy làm như thế? Nếu thật sự hai tên kia coi trọng nàng, thì chẳng lẽ chỉ vì nàng viết thư cho tôi mà sẽ vứt bỏ nàng sao? Hay nàng đang coi thường tôi? Không xứng đáng làm địch thủ bọn chúng?” Nerasofti để mặc cho Ramses tức giận, bà chỉ để lại một câu trước khi rời đi: “Con bé coi ngươi là bạn!”