Nàng từ từ tỉnh lại việc đầu tiên sau khi mở mắt ra, bỏ qua tiếng gọi vui mừng của Tito, nàng vùng dậy, bàn tay nhỏ bé siết chặt cổ của Ramses. Ramses không ngờ cô gái bé nhỏ trước mặt, lại có sức mạnh to lớn đến vậy, đẩy hắn lùi sát vào vách hang động. Bàn tay trắng mịn tăng thêm sức lực, chặn đứng đường thở của hắn, đôi mắt màu xanh lóe lên sát ý hận thù mãnh liệt.
Tito run giọng: “Inari!”, nàng chợt bừng tỉnh khỏi cơn điên cuồng, thả lỏng bàn tay đang siết cổ Ramses ra, đôi mắt của nàng dần dịu lại. Ramses hít thở thứ không khí quý giá, ngạc nhiên cùng cực nhìn nàng, Inari mở miệng: “Chết hết rồi sao?”.
Sau khi trời sáng, Tito đã trở lại khu trại ấy, tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là xác người chất đống và vết tích hoang tàn. Cậu nhìn Inari trước mặt, kính cẩn trả lời nàng: “Vâng!”. Ramses đứng thẳng dậy, “Nếu ta không cứu cô, thì giờ cô cũng trở thành một trong số những cái xác ấyrồi!”
“Chát!” Cái tát của nàng giáng lên khuôn mặt của hắn, trên bàn tay nàng dùng để tát hắn, một ngọnlửa nhỏ cháy bùng lên. Ramses bỏ qua cái tát của nàng, hắn kinh ngạc, “Lửa. . . Cô là pháp sư?”. “PHẢI! VÀ CHÍNH NGƯỜI ĐÃ GIẾT HỌ RỒI!”, nàng hét lên với hắn, từ đôi mắt màu xanh, dòng nước mắt đau đớn chảy ra.
Ramses sững người, nếu nàng đã là một pháp sư vậy tối qua. . . Chính hắn đã cản nàng đi cứu bọn họ. Inari hận thù nhìn hắn, từ khi sống lại cho đến nay, chưa bao giờ nàng cảm thấy hối hận như bây giờ. Đáng lý ra nàng không nên cứu hắn làm gì, nên để cho cát sa mạc vùi lấp hắn đi, . . .
Nàng lao đảo rời khỏi hang động, Tito theo sau nàng, Ramses im lặng đi theo bọn họ, cả ba không nói với nhau một lời nào cả. Inari tiến về phía khu trai, và nàng tận mắt chứng kiến tất cả, . . . Những giọt nước mắt đã khô trên khuôn mặt nhỏ bé của nàng, ngón tay vẽ một vòng tròn lên không trung, tức thì lửa từ đâu nổi lên thiêu rụi mọi thứ.
Ngọn lửa liếm lấy những người đã mất, kính cẩn và dịu dàng đưa họ đến nơi an nghỉ cuối cùng,. Để cho họ tự do bay lượn theo gió, chính là điều duy nhất nàng có thể làm lúc này, sau khi làm xong mọi việc, nàng quay sang nhìn hắn.
Ramses đưa ánh mắt di chỗ khác, tránh né cái nhìn sắc lạnh của nàng, Inari mở bàn tay trái ra, lửa bùng lên bao phủ bàn tay nàng. Nàng tiến lại phía hắn, bàn tay trái đưa lên cao, hướng về phía cổ của Ramses. Ramses lùi lại, hắn đã có kinh nghiệm bị nàng khống chế một lần, hắn sẽ không dại để mình chiu cái nóng bỏng da đó nữa.
“Bọn chúng đuổi theo ngươi? Có phải hay không?” Inari hét lên với hắn, Ramses giơ hai bàn tay với tư thế đầu hàng, “Có gì từ từ nói được không? Nếu cô cứ sử dụng sức mạnh như vậy, trước sau gì ta cũng bị cô thiêu chết. Ngay cả bọn họ cũng không thể rửa sạch nỗi hận! ” Hắn chỉ tay về phía mảnh đất rực cháy sau lưng nàng.
Inari thả lỏng bàn tay, ngọn lửa lụi tàn nhanh chóng như chưa từng xuất hiện, Ramses thở phào một cái, hắn bắt đầu kể cho nàng nghe câu chuyện của hắn. Tại sao hắn lại bị thương đến nỗi suýt nữa mất mạng, và cả bọn người đã giết sạch đoàn thương buôn.
Inari lắng nghe không sót một lời, chiều tối ngày hôm ấy, ở một góc của cánh rùng sát chân núi, xảy ra một vụ hỏa hoạn nghiêm trọng. Những nạn nhân trong vụ cháy không ai khác là những tên cướp sa mạc, thi thể của chúng khô quắt, đen đúa đến nỗi không thể nhân ra hình dáng ban đầu.
Mọi người đều nói, đó là sự trừng phại của thần linh về tội ác chúng đã gây ra, mặc kệ những câu chuyện đáng sợ được thêu dệt lên từ vụ cháy. Có ba người mua từ dân du mục ba con lạc đà, rồi tiến thẳng qua biên giới Ai Cập. Inari lại mang lên mặt mình chiếc khăn che đầu, suốt cả chặng đường, nàng không hề hé môi nói nữa lời với Ramses.
Ramses thì lại không muốn bỏ nàng và Tito lại giữa sa mạc này, nàng đã cứu hắn, nhưng vì hắn mà cả đoàn buôn của nàng phải chết. Là hắn nợ nàng, cho nên hắn muốn trả nợ, Lamu Ramses không hề có thói quen nợ nần ai cả. Nhưng điều hắn tò mò hơn cả, chính là một pháp sư như nàng, tại sao lại muốn đến Ai Cập.
Người con gái nhìn mong manh hơn sương sớm, lại sỡ hữu sức mạnh kinh khủng như vậy. Hắn cau mày nhìn nàng, thân phận của nàng tuyệt đối không đơn giản chỉ là con buôn. . . Trong lúc hắn suy đoán, Inari lại thầm trách mình quá bất cẩn, đã để lộ ra sức mạnh của mình, . .Phải cắt đuôi hắn mới được!
Vương phi Nakia ngồi trong phòng, bà ta nghe xong tin báo của thuộc hạ về viêc công chúa Inari lại mất tích. Bà ta gạt phăng mọi thứ trên bàn xuống đất, thật đáng giận, lúc nào bà tacũng là người biết tin sau cùng.
Lần này Inari biến mất, hơn phân nữa là có liên quan đến quốc vương Suppililiuma, bà không thể tùy tiện raay khi chưa hiểu dụng ý của quốc vương được. Bà ta âm thầm hạ lệnh, : “Bằng mọi giá phải tìm cho ra con bé đó, xem thử nó tính làm cái gì?”.
Thuộc hạ quỳ mọp dưới chân bà ta mà vâng dạ, một kế hoạch lại hình thành trong đầu của vương phi Nakia. Ngôi vị quốc vương phải thuộc về con trai của bà, những kẻ cản đường con trai bà đến với ngai vị đều phải chết. Kể cả đó có là công chúa được yêu thương nhất đế quốc Hittite hay không.
“Nếu anh đã nói vậy, thì em nghĩ có phái Ilvani đi điều tra cũng sẽ không thu được tin tức gì đâu.” Zannanza ngồi bên cạnh Kail trên chiếc ghế trải đệm.
Kail nhìn anh nghi hoặc, sau đó hiểu được điều mà Zannanza đang muốn nhắc đến, Inari là một cô bé hiểu chuyện. Nàng sẽ không lamg những việc mà bản thân mình không chắc chắn, nếu đã kỳ công dựng nên màn kịch để rời khỏi anh như vậy. Lý do của nàng chỉ có một, nàng đang bảo vệ bí mật nào đó, người duy nhất có thể khiến nàng bất chấp gây tổn thương đến anh để bảo vệ bí mật.
Chính là quốc vương Suppililiuma, phụ vương của anh, có vẻ việc nàng rời khỏi Hattusa có liên quan đến buổi nói chuyện mật của hai người. Nếu ông đã cho phép nàng rời đi, chắc chắn ông cũng sẽ che dấu tung tích của nàng. Xóa bỏ mọi manh mối khiến anh có thể đuổi theo nàng, hẳn là Inari đang thực hiện điều mà phụ vương anh yêu cầu.
Tại sao anh lại để sự tức giận che mờ lý trí mà không tỉnh táo nhận ra nguồn gốc vấn đề cơ chứ. Đáng lý ra anh nên đến thẳng hoàng cung để hỏi, nhưng nếu phụ vương đã giao nhiệm vụ cho nàng, ắt hẳn ông cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn.
“Là anh đã quá chủ quan rồi, nên mới không để ý đếnnhững điều nhỏ nhặt ấy. Nếu anh chịu để ý một chút, thì đã không bị cô bé lừa gạt dễ dàng như vậy.” Kail đỡ lấy trán của mình. Zannanza mỉm cười với anh: “Hoàng huynh, anh thử nghĩ xem, nếu khôngphảiInari mà là một người khác liệu anh có bị gạt dễ dàng vậy hay không đây. Chúng ta thua cô bé ở chỗ, Inari rất thông minh lợi dụng sự yêu mến và tin tưởng của chúng ta giành cho mình để trốn khỏi Hattusa.”
Câu nói của anh làm Kail bật cười, phải rồi nếu đổi lại là người khác, chắc chắn không thể qua mặt được anh. Là do anh đã quá dung túng hay đã quá yêu thương nàng đây. . .?