Người làm đỡ Lan Phương ra phòng khách. Sau khi được cho uống một ngụm nước lạnh thì cô tỉnh lại, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài sân, thấy thầy Tố đang chuẩn bị mâm lễ thì lập tức mếu máo, hai má ướt đẫm nước mắt.
– Có ma… nó ở trên lưng ông ta… Tay nó đặt lên miệng như muốn rút lưỡi ông ta.
– Cố lên con, xong việc rồi bố đưa con về. – Ông Minh ôn tồn trấn an.
Lúc này trời không còn mưa nhưng vẫn có gió, những cơn gió như muốn xuyên thấu lòng người, còn làm cho tiếng khóc của Lan Phương càng thê lương, ai oán.
Thầy Tố mở hộp gỗ, lấy ra một hình nhân bằng gỗ sồi và một chiếc dao bạc sắc bén với chuôi được chạm khắc cầu kỳ. Gia Huy thấy thế, lập tức hỏi nó có ý nghĩa gì. Thầy Tố đáp, nét mặt vừa thiếu thiện cảm vừa khinh khỉnh.
– Đây là hình nhân thế mạng cho cô Lan Phương. Chốc nữa tôi làm lễ để con ma bắt cái hình nhân này, thay vì bắt cô Lan Phương.
Dứt lời, ông lấy con dao bạc, giắt ở thắt lưng, rồi chậm rãi bước đến trước mặt Lan Phương lúc này đang bị người ở giữ chặt. Cô không ngừng giãy giụa, ông túm lấy tay cô, siết chặt, rồi cứa một đường nhỏ. Một giọt máu chảy xuống, ông ta đem hình nhân gỗ ra hứng lấy. Đột nhiên, Lan Phương đờ đẫn như người mất hồn, đôi mắt mở to, cổ nghẹo sang một bên, không còn chống cự nữa.
Advertisement / Quảng cáo
Gió thổi rặng cây như tiếng vong hồn tìm mạng, không biết từ đâu còn có tiếng mèo kêu thảm thiết dẫn dụ hồn ma. Thầy Tố nhóm lửa giữa sân, gió lớn, lửa lay động như sắp tàn lụi, lại như sắp bùng lên. Âm thanh lép bép hòa cùng tiếng đọc chú lẩm bẩm. Gia Huy ngồi một bên, tự nhiên thấy bất an, chưa bao giờ anh nghe về phương thức trừ tà này trước đây. Là do anh pháp lực kém cỏi hay thầy Tố thực sự có vấn đề?
Lấy thêm đinh và búa ra khỏi hộp gỗ, thầy Tố đặt hình nhân thế mạng trước mặt, mắt nheo lại. Các vết nhăn do tuổi tác, kết hợp với vết nhăn hằn lên bởi căng thẳng tập trung làm lễ, vô tình tạo thành một gương mặt đáng sợ khiến ông Minh nhìn thấy cũng phải giật mình, tim đập mạnh dữ dội, mồ hôi thẫm ướt trán mà chính ông cũng không nhận ra.
Rồi, thầy Tố thét lên một tiếng, đóng một chiếc đinh vào con hình nhân gỗ. Ngay lập tức, Lan Phương ôm lấy ngực trái, ngã bật ngửa ra sau, không ngừng giãy giụa như con thú nhỏ bị thương nặng.
– Cô Lan Phương! – Gia Huy la lên. – Ông làm gì cô ấy thế?
Dường như không nghe thấy anh nói, ông ta tiếp tục đóng đinh liên hoàn lên hình nhân. Lan Phương kêu thảm thiết, tay ôm bụng, ôm ngực, rồi lần ra sau lưng như thể đinh không đóng lên hình nhân mà đóng lên chính thân xác cô.
– Như thế đủ rồi. Cô ấy chết mất!
Gia Huy ra sức gào đến mức bỏng rát cả họng, nhưng ông ta làm ngơ. Tay cầm đinh, tay cầm búa chuẩn bị nhắm thẳng vào đầu hình nhân.
– Tôi đã bảo là đủ rồi mà!!!
Anh lao đến, cướp lấy con hình nhân, giấu ra sau lưng. Thầy Tố sững người, bất động vài giây, đột nhiên, đôi mắt đỏ ngầu như sắp tứa máu, hai hàm răng nghiến ken két, ánh nhìn uất hận.
– Mày làm hỏng chuyện của tao! – Thầy Tố chỉ thẳng vào mặt Gia Huy, gầm lên như con thú dại. – Lần nào cũng là mày làm hỏng chuyện của tao!
Dứt lời, thầy chụp lấy bát hương, ném về phía Gia Huy, trúng đầu anh. Mọi thứ bỗng chốc quay cuồng, anh lảo đảo ngã phịch xuống đất, nhưng không có máu chảy ra. Khẽ rên lên một tiếng đau đớn, anh vẫn giữ chặt lấy hình nhân trong tay, quyết không buông.
Thầy Tố như người điên, đầu tóc bù xù, đôi mắt đỏ ngầu, hằn lên vết máu, thấm đẫm vẻ căm thù. Ông Minh thấy không ổn liền kéo Lan Phương đứng dậy, giữ cô trong lòng. Những người ở giữ lấy thầy Tố, khống chế. Nhưng ông ta quyết tâm không buông tha Lan Phương. Chẳng hiểu, một người nhỏ thó thế, lấy đâu ra sức mạnh kháng cự bạo liệt như vậy! Một cái vung tay, thầy dễ dàng thoát ra khỏi thế giọng kìm, rồi nắm chặt lấy chiếc dao bạc, khua loạn xạ.
Người ở nhảy vào can, mỗi người nhận lấy một dao, máu vương trên nền đất; có người bị thương nhẹ, nhưng cũng có người nguy kịch, cái chết như đang rình rập. Khi không còn ai dám lại gần, thầy Tố chĩa dao về phía Lan Phương, gào lên phẫn nộ.
– Mày chết đi! Mày phải chết!!!
Rồi, thầy lao về phía Lan Phương như một con thú dại. Đột nhiên, chiếc vòng cổ mề đay của Lan Phương phát sáng, thầy lập tức bất động như pho tượng, bàn tay giơ con dao lên, nhưng không thể hạ xuống được.
Chớp lấy thời cơ, Gia Huy đứng dậy, vội vàng lấy chiếc chuông cổ gia truyền, rung lên từng hồi. Thầy Tố run lên bần bật, lùi ra sau vài bước, chậm rãi ngoảnh về phía Gia Huy. Gương mặt già nua của thầy đẫm nước mắt. Sâu thẳm trong đôi mắt vô hồn đó, dường như có thứ gì khẽ lay động.
– Chạy… chạy đi! – Thầy lắp bắp, đôi mắt ầng ậc nước. – Chạy… ngay đi!!!
Tay vẫn chĩa dao vào Lan Phương, nhưng đầu lại không ngừng ngoái về phía Gia Huy như cầu xin. Anh đọc chú không ngừng, rung chuông loạn xạ. Thầy Tố run lên theo từng hồi chuông, rồi hét lên một tiếng, chạy ra ngoài cửa. Những người ở lại vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác nhìn theo, ngay tiếp đó liền nghe thấy tiếng huyên náo của thầy.
– Để xem mày làm gì được tao? Thứ yêu ma này! Tao xem mày làm gì được tao?!!
Tiếng gào vừa đắc ý, vừa thảm thương của thầy Tố nhỏ dần, cuối cùng thì không nghe được nữa.
Advertisement / Quảng cáo
– Chuyện này là sao? – Ông Minh thẫn thờ, gương mặt nhợt nhạt, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
– Chẳng phải rõ ràng rồi sao? – Gia Huy nói như trách móc. – Mỗi khi thầy Tố đóng đinh lên hình nhân gỗ, cô Lan Phương liền đau đúng vị trí ấy trên cơ thể. Đây không phải lễ trừ ma mà là lễ trục hồn ra khỏi thân xác người sống.
Ông Minh hoảng sợ, mặt tái mét, không còn một giọt máu. Gia Huy nhìn Lan Phương vẫn trong lòng ông Minh bằng vẻ thương cảm.
– Nếu như ban nãy tôi không can thiệp, cô Lan Phương đã bị trục hồn rồi!
Ông Minh gật đầu, đôi môi run rẩy, những gì hiện ra trong đầu không thể thốt thành lời.
Sáng hôm sau, người ta thấy thầy Tố đã chết bên bờ sông. Chân tay bị gãy thành nhiều khúc, khắp người bầm tím, cổ bị bẻ ra sau, đôi mắt mở trừng trừng như phải đối diện với thứ gì đó kinh dị. Dân làng đến xem người ta mang xác ông đi, không ngừng rỉ tai nhau bàn tán. Một tháng trở lại đây, thầy Tố có biểu hiện lạ, hay lảm nhảm một mình, chạy loạn khắp làng, gương mặt luôn hoảng loạn, sợ hãi. Sau đó, người ta thấy thầy hay đi đến nghĩa địa một mình, đột nhập vào nhà dân làng ăn thịt động vật sống. Nhưng dẫu sao thầy cũng từng giúp nhiều gia đình trừ ma diệt quỷ nên người trong làng không muốn làm lớn chuyện bởi ân tình xưa.
Không biết thầy Tố phát điên hay bị ma nhập? Không ai lý giải được. Bởi người bây giờ đã chết, có muốn nói hay thanh minh cho bản thân cũng không được.
Lan Phương được đưa lên bệnh viện tỉnh, tĩnh dưỡng tròn một tuần. Khi trở về, sắc mặt cô đã tươi tỉnh, hồng hào trông thấy. Sau đó, cô cũng không còn nhốt mình ở nhà thờ tổ mà nghỉ ngơi trong buồng ngủ. Người làm chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn, cô ăn hết không hề bỏ mứa. Ai nấy cũng vui mừng ra mặt, xem như thần chết đã tạm thời bỏ qua cho Lan Phương.
Nằm nghỉ ngơi thêm một buổi chiều nữa, cô gượng dậy, nhờ người ở chuẩn bị một hộp bánh, chủ động đến tìm Gia Huy. Khi cô đến, anh đang ngồi đọc sách, thỉnh thoảng lại gật gù, ra điều thích thú. Chợt nhận ra cô đang đứng bên cửa, anh sững sờ, nhưng sau đó gương mặt không giấu được vẻ vui mừng.
– Hôm nay tôi đến cảm ơn thầy vì đã cứu tôi.
– Có gì đâu. Chuyện tôi phải làm thôi. – Gia Huy gãi đầu xấu hổ, sau đó nhanh nhẹn rót cho cô một ly trà.
Lan Phương để hộp bánh lên bàn, kéo ghế ngồi đối diện Gia Huy, ngẫm nghĩ một chút, lại nói.
– À không, tôi nên cảm ơn thầy vì thầy đã cứu tôi rất nhiều lần. – Rồi cô cúi xuống, đặt tay lên chiếc vòng mề đay có chứa lá bùa mà Gia Huy đưa cho. – Ban đầu tôi không nhận ra, nhưng sau nhiều chuyện, tôi phát hiện là nó đã cứu tôi nhiều lần trong gang tấc. Cũng nhờ nó mà lâu lắm rồi tôi mới được ngủ yên giấc.
– Nó là chiếc bùa gia truyền mà bố tôi truyền lại, thật sự rất linh nghiệm. Cô không cần phải nhốt mình ở phòng thờ tổ nữa, nó sẽ bảo vệ cô.
Lan Phương thở dài một tiếng, khẽ vén tóc qua vành tai.
– Sau chuyện vừa rồi, tôi biết dù bản thân có nhốt mình ở trong nhà thờ tổ, thì thứ ma quái kia cũng tìm cách lôi tôi ra.
Bàn tay khum lại, bao bọc cốc trà, Lan Phương nhìn những làn khói bốc lên quanh miệng cốc, sực nhớ ra điều gì đó, vội hỏi lại.
– Thầy đưa lá bùa quý này cho tôi, rồi thầy có bị nguy hiểm không?
– Cô không phải lo, tôi đến đây trừ tà, việc của tôi là bảo vệ người trong nhà. Có chút nguy hiểm, đâu đáng gì. – Gia Huy bật cười thành tiếng, vỗ ngực thể hiện bản thân không sợ trời, không sợ đất.
Advertisement / Quảng cáo
Lan Phương che miệng khẽ cười, hiếm khi mới nhìn thấy cô cười. Một nụ cười đáng yêu.
– Thầy là một người tốt. Pháp lực cũng rất cao cường.
– Vậy bây giờ cô không đuổi tôi đi nữa chứ? – Gia Huy nửa đùa nửa thật.
– Thầy biết là tôi không muốn thầy chết oan uổng vì gia đình tôi nên mới nói thế mà.
Lan Phương thấp giọng đáp, mặc dù khi đó cô thực sự nghĩ Gia Huy là thầy trừ tà nghiệp dư, dù có đến cũng chẳng khiến tình hình khả quan được.
– Khi đến đây, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất rồi. – Gia Huy cố tỏ vẻ bình thản. – Cô không cần phải nghĩ cho tính mạng của tôi. Thực ra giúp cho cô cũng coi như là giúp cho tôi.
– Giúp cho thầy? – Lan Phương nghiêng đầu, khó hiểu.
– Ừ, chuyện này liên quan mật thiết đến gia đình tôi.