“Rất lâu về trước, khi nơi này vẫn chỉ là một vùng rừng núi hoang vắng, không dấu chân người, có một vị tộc trưởng tên là Mã Pác Bó, trong khi mang quân đi đánh giặc đã nghỉ lại ở Khe Váp. Sau đó Mã Pác Bó kêu gọi dân chúng xung quanh đi tới Khe Váp dựng nhà lập bản, hướng dẫn mọi người làm ăn sinh sống. Mấy năm sau, khi cuộc sống người dân bắt đầu ổn định thì giặc phương Bắc tràn vào. Lúc này có một vị tướng tên là Sà Châu Ba Yên, tuân theo lệnh vua nhận nhiệm vụ đánh đuổi giặc. Vị tướng này có tài bắn súng kíp lừng danh. Ông có thể chỉnh nòng súng kíp để bắn một phát mà cả đoàn ngựa quân thù ngã ngửa. Trước khi chết, ông lên khu rừng Đông Quan ở đầu làng hô lớn: “Cả bản nghe tiếng súng này thì hãy nhớ đến công ơn của ta và phải thờ ta” rồi bắn một phát súng kíp chứa đầy ba chén thuốc nổ. Sau này, người trong thôn vì để tưởng nhớ công lao của Sà Châu Ba Yên đã dựng miếu thờ vị tướng này ở bìa rừng, khu rừng Đông Quan từ đó cũng trở thành rừng thiêng không được xâm phạm.”
- Sà Châu Bà Yên? -Đốc lẩm nhẩm, sau đó nhìn về trưởng thôn Khe Váp, nói. -Trưởng thôn, ta muốn đến xem những người dân bị bệnh kia!
- Ta sẽ đi chuẩn bị ngay! -Lã Nì Khai xoay người đi xuống nhà sàn, được mấy bước, lão nhớ ra điều gì liền quay lại, nói. -Thầy vừa trải qua một quãng đường dài, có cần nghỉ ngơi một lúc không?
- Không cần đâu, ta không có vấn đề gì. -Đốc lắc đầu, không muốn nhiều lời, hắn quay sang nhìn bộ dạng mệt mỏi của lão thầy cúng, nói một câu, sau đó đi xuống nhà sàn theo Lã Nì Khai. -Sìn Dinh, ông về nghỉ ngơi đi, trưởng thôn dẫn ta đi là được rồi.
Advertisement / Quảng cáo
Lã Nì Khai dẫn Đốc đến một ngôi nhà sàn nhỏ cách nhà của lão gần hai trăm mét; nhà sàn đã khá cũ, mái nhà được lợp lại bằng tôn xanh nhưng cũng đã bắt đầu han gỉ. Bên dưới khoảng không của nhà sàn, một đứa trẻ tầm mười hai, mười ba tuổi ăn mặc nhếch nhác đang dồn sức giã thóc để tách vỏ lấy gạo.
- Pề Dàn, bệnh tình của mẹ đã đỡ hơn chưa? -Lã Nì Khai nhìn về phía đứa trẻ nhếch nhác, hỏi thăm.
- Trưởng thôn, mẹ cháu từ đó đến nay vẫn cứ ngủ li bì như vậy, làm cách nào cũng không tỉnh. -Pề Dàn nhìn thấy trưởng thôn tới thì vội vàng dừng việc giã gạo, cúi đầu chào.
- Ta biết rồi. -Lã Nì Khai mặc dù đã đoán trước sự việc nhưng vẫn không kìm được tiếng thở dài. Lão chỉ tay lên phía trên nhà sàn, nói tiếp. -Hôm nay ta dẫn người tới xem bệnh tình của mẹ cháu.
- Để cháu dẫn trưởng thôn lên nhà. -Pê Dàn nhìn về phía Đốc đứng sau lưng trưởng thôn, mặc dù có chút tò mò nhưng hắn không nhiều lời, gật đầu với hai người, sau đó đi về phía cầu thang dẫn lên nhà sàn.
Nhà của Pề Dàn là một trong những hộ nghèo nhất thôn nên cũng không có quá nhiều đồ đạc; phía gần cửa có một bếp củi dùng để đun nấu, khói bếp bốc lên khiến mái nhà phía trên đã chuyển màu đen kịt. Trong nhà có một gian phòng ngủ được quây lại bằng ba tấm màn màu xanh lá. Pề Dàn vén tấm màn sang một bên, để lộ ra khung cảnh bên trong.
Người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi đắp một chiếc chăn mỏng nằm trên thảm; Đốc kéo chiếc khăn dưới cổ trùm lấy mũi mình, bước tới bên cạnh người phụ nữ kia, xem xét.
Người phụ nữ không có vẻ gì bất thường, hơi thở ổn định, giống như một người bình thưởng đang ngủ, không có chút dấu hiệu bệnh tật nào. Đây cũng là lý do nhân viên y tế không cách nào phát hiện ra mẹ của Pề Dàn bị bệnh gì.
Đốc quan sát người phụ nữ, tròng mắt dần chuyển thành màu đen; màu đen này sâu đến nỗi mắt của hắn nếu nhìn từ bên ngoài đã không còn con ngươi mà chỉ là hai hốc mắt sâu hoắm không thấy đáy. Mấy hơi thở sau, hai mắt của Đốc trở lại bình thường, nhưng lông mày của hắn chau lại. Hắn thấy từ thân thể người phụ nữ đang không ngừng bốc lên từng luồng khói đen quỷ dị, hơn nữa, thứ khói này không biến mất mà lưu lại trong không khí, bám vào vật dụng, thậm chí là người trong nhà. Từ khi đến gần căn nhà này, nhất là lúc nhìn thấy đứa trẻ Pề Dàn, Đốc đã cảm nhận được không khí tà ác tỏa ra từ bên trong, bây giờ hắn đã hiểu được cảm giác tà ác kia bắt nguồn từ đâu.
- Thầy Đốc, bố của Pề Dàn chết đã lâu, hai mẹ con nó nương tựa vào nhau sống rất tội nghiệp. -Lã Nì Khai nhìn thấy Đốc chau mày liền giải thích, hy vọng Đốc có cách giải quyết nguy cơ. -Thầy có phát hiện được điều gì?
Đốc không trả lời câu hỏi của trưởng thôn mà lấy tay phải kéo cổ áo của người phụ nữ xuống, quả nhiên ở đó có vô số mạch máu li ti, chằng chịt, các luồng khói đen tà ác kia tỏa ra chính từ nơi này. Hắn đoán, khi các mạch máu này chạy lên tới thái dương, người phụ nữ này sẽ chết.
Advertisement / Quảng cáo
- Đây, đây là… chuyện gì…? -Pề Dàn cũng đã nhìn thấy tình trạng kinh khủng của mẹ mình, nó hoảng sợ ngã quỵ ra sàn, kinh hãi hét lên. Tối hôm qua lúc nó lấy khăn ướt lau qua người cho mẹ thì vẫn bình thường, sao giờ lại có thể đáng sợ như vậy.
- Đây là một loại âm độc vô cùng tàn ác, may mà phát hiện ra đúng lúc, nếu muộn thêm mấy tiếng nữa, người này chết chắc.
Đốc đậy lại cổ áo của người phụ nữ. Các đầu ngón tay vừa chạm vào mạch máu lúc nãy dính mấy luồng khói đen tà ác bắt đầu vặn vẹo muốn xâm nhập cơ thể hắn. Nhưng ngay khi nó muốn chui vào trong da của hắn, trên da nổi lên từng đóa hoa văn màu vàng kỳ lạ cản lại luồng khói đen, khiến nó chỉ có thể lởn vởn bên ngoài, phát ra từng tiếng xì xì nghe vô cùng rợn người. Đốc nhìn mấy luồng khói kia không cách nào xâm nhập vào làn da của mình thì cười nhạt, quay đầu nhìn Lã Nì Khai, nói. -Xem ra nguy cơ mà thôn bản của ông gặp phải không đơn giản chút nào?
- Nếu thầy đã phát hiện ra nguyên nhân gây nên chuyện này, hẳn thầy cũng có biện pháp để hóa giải chúng. Mong thầy mở lòng từ bi cứu giúp thôn Khe Váp chúng ta. -Lã Nì Khai cúi người, thành khẩn nói.
- Xin thầy cứu lấy mẹ của ta! -Pề Dàn lúc này cũng đã từ trong hoảng loạn bình tĩnh lại đôi chút, nó thấy trưởng thôn nhờ vả Đốc, liền quỳ xuống cầu xin.
- Ta đã đến đây, tất nhiên sẽ làm hết sức mình, mọi người không cần phải cầu xin làm gì. -Đốc đỡ đứa trẻ Pề Dàn đứng đậy, sau đó nói với Nì Khai. -Người phụ nữ này trong thời gian ngắn sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, ta cần phải kiểm tra hết những người bệnh còn lại trong thôn xem ngoài loại “âm độc” này, còn có thứ tà ác nào khác không, sau đó mới có thể một lần giải quyết toàn bộ.
- Tất cả đều nghe theo thầy nói! -Lã Nì Khai gật đầu, sau đó nhìn về phía Pề Dàn. -Cháu ở đây chăm sóc mẹ, ta dẫn thầy đến những nhà có người bị bệnh khác trong thôn, lát nữa sẽ trở lại chữa cho mẹ con.
Đốc cùng với Lã Nì Khai đi kiểm tra toàn bộ những người bị bệnh trong bản một lần, quả nhiên đúng như hắn dự đoán, tất cả những người này đều mang “âm độc” trong người, hơn nữa độc tính đã lan ra phần lớn cơ thể, nếu không có cách hóa giải kịp thời, những người đó khó có thể sống qua ngày mai.
Đốc trở về nhà sàn của Lã Nì Khai, lấy từ trong ba lô ra một cây bút lông cũ, một cái nghiên mực, mấy tờ giấy vàng, một lọ chu sa đặt lên bàn gỗ đã được Nì Khai chuẩn bị từ trước.
- Trưởng thôn, ta cần một chai rượu trắng, bảy nén hương, một bát đựng đầy gạo, một chậu nước sạch nhỏ.
Advertisement / Quảng cáo
- Thầy đợi một chút, ta đi chuẩn bị ngay. -Lã Nì Khai biết Đốc chuẩn bị ra tay hóa giải “âm độc”, liền vội vàng chạy đi lấy những món đồ Đốc yêu cầu.
Đồ đạc chuẩn bị xong, Đốc nhúng tay vào nước sạch, rửa sạch bụi bẩn trên tay; sau đó lấy một cục chu sa để vào nghiên mực màu đen, đổ một chút rượu trắng vào bát, bắt đầu mài mực.
Đợi chu sa thành chất lỏng dạng sền sệt, Đốc đốt bảy nén hương cắm vào bát gạo, hai tay chắp vào nhau, kết thành một loại thủ ấn kỳ lạ, miệng lẩm nhẩm một đoạn thần chú tối nghĩa, khó hiểu.
Đợi khi bảy nén nhang cháy được một nửa, Đốc cầm lấy bút lông, chấm vào chu sa đã mài, bắt đầu vẽ lên tờ giấy vàng đã chuẩn bị từ trước, trong lúc vẽ, miệng của hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm chú ngữ.
Gần một phút sau, khi nét vẽ cuối cùng trên giấy vàng kết thúc, cũng là lúc Đốc nói ra từ cuối cùng của chú ngữ; hắn nhìn tờ bùa cuối cùng cũng hoàn thành, liền thở hắt ra một hơi. Loại bùa phá giải âm độc này rất tốn tâm lực của người vẽ, nếu thất bại, cần phải nghỉ ngơi một, hai ngày mới có thể vẽ lại. Mà tính mạng của mấy người dân trong bản chỉ còn tính bằng giờ, cho nên hắn không được phép có bất kỳ sai lầm nào.
- Trưởng thôn, ông cầm lấy lá bùa này đặt vào một chiếc chậu nhôm rồi đốt cháy, sau đó lấy tro của nó hòa với rượu trắng, quét lên khắp người bệnh nhân, có thể hóa giải âm độc trong người bọn họ. -Đốc đưa lá bùa cho Trưởng thôn dặn dò. -Âm độc dù đã được hóa giải nhưng cơ thể các bệnh nhân bị âm độc phá hoại đã rất yếu ớt, tốt nhất là sắp xếp đưa họ tới cơ sở y tế để được bác sĩ chăm sóc chu đáo.