Việt Ngữ Tàn Phiến

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh mắt Hàn Dật nhìn cậu trở nên hung ác, Lục Ích Gia run lên, ý đồ trườn về sau, mà tránh không kịp, bị Hàn Dật đè vai cố định tại chỗ, cởi bao vứt đi xong liền trực tiếp ‘thân trần’ ra trận, eo cẩu dồn dập đẩy đưa, lại kéo tay cậu ấn xuống bụng dưới.

Vừa nãy không rõ Lục Ích Gia bắn tinh vào lúc nào, bởi vì cậu nằm úp sấp, cho nên hầu hết tinh dịch đều dây dính trên giường, hiện tại đổi sang nằm ngửa, tinh dịch dính lên lưng, số ít còn vương trên bụng, bị Hàn Dật nắm tay cậu thoa loạn khắp nơi.

Từ khi Hàn Dật phát hiện điểm khoái cảm của cậu, y đều không ngừng đâm chọc nơi ấy, Lục Ích Gia rất mau lại cứng lần thứ ba trong ngày nay, bởi vì đã bắn hai lần, ‘thằng nhỏ’ cũng không có phấn chấn lắm, thế nhưng khoái cảm trong cơ thể càng để lâu càng mãnh liệt hơn, cậu nói không rõ được cảm giác bị người chưởng khống là dễ chịu hay khó khăn, chỉ có thể mở ra hai chân, để mặc Hàn Dật lúc ôn nhu khi thì như mãnh thú ‘âu yếm’ mình.

“Sư huynh…. sư huynh.”

Hàn Dật hỏi: “Hả?” Y nhẹ nhàng hôn lên mí mắt Lục Ích Gia, biết rõ còn cố tình hỏi: “Làm sao vậy?”

Lục Ích Gia cảm giác nước mắt trào ra, cậu vội che mắt lại, chỉ có thể luống cuống dùng chân vòng qua eo người bên trên, theo động tác ra vào của y chốc chốc lắc lư, trong tai đều là thanh âm nhớp nháp của chất lỏng cùng cơ thể va chạm.

Hàn Dật khiến cậu nhịn không nổi phải kêu thành tiếng, mà cái thanh âm kia khiến cậu muốn ngất luôn cho rồi, không thể nào tin nổi bản thân lại có thể phát ra thanh âm dâm đãng đến như thế, lần này tốt xấu cũng còn tỉnh táo đôi chút, vì vậy run tay kéo chăn qua, cắn lấy góc chăn ngăn lại tiếng rên rỉ.

Mà Hàn Dật không để cậu cắn chăn được mấy giây, ôm cả người cậu ngồi dậy, tách chân ra mặt đối mặt ngồi trong lòng mình, trong quá trình này nơi liên kết vẫn chưa hề tách rời, Lục Ích Gia cảm giác muốn bị đâm tới cổ họng, nức nở một hồi, mà cái eo lại chẳng chịu nghe lời, nếu không nhờ Hàn Dật đỡ, nó chỉ biết mềm nhũn tựa vào cái đồ vật sung sức muốn đòi mạng kia.

Đến cuối cùng Lục Ích Gia đã không còn lên tiếng xin tha nữa, chỉ coi cái người đang dỗ dành mình kia là cọng cỏ cứu mạng, hai tay ôm chặt lấy, ghé vào bên tai y vừa khóc vừa gọi, lại quên mất vì ai mà tâm trí mình rối loạn, vì ai mà mình nghẹn ngào như này.

Hàn Dật hỏi cậu thoải mái hay không, cậu liền nói thoải mái, hỏi cậu còn muốn nữa hay là không, cậu vừa mới lắc đầu, liền bị tàn nhẫn đâm vào, nói không ra lời, lại mơ mơ màng màng luôn miệng gọi sư huynh.

Ngày hôm sau cả hai đều dậy trễ, Lục Ích Gia tỉnh lại phát hiện nửa người mình nằm trọn trong lòng Hàn Dật, bị ôm thật chặt, cậu khó nhọc cựa quậy mấy lần, từ đeo lẫn bắp đùi truyền tới từng trận đau đớn nhức mỏi.

Hàn Dật nặn nặn vành tai cậu xong, liền trượt xuống giúp cậu xoa bóp eo: “Khó chịu sao?”

Lục Ích Gia buồn bực đáp: “Đau.”

Hàn Dật lại hỏi: “Phía sau đau?”

“Không phải.” Lục Ích Gia lắc đầu, “Bắp đùi đau.”

Hàn Dật lại hỏi một lần: “Phía sau có đau hay không?”

Tối hôm qua y là tiền hí đầy đủ, lúc xong trận đưa người đi tắm rửa, bên trong có chút sưng lên nhưng không bị rách ra, thế nhưng vẫn không yên lòng.

Lục Ích Gia cảm giác bên trong kia có bôi thứ gì đó, âm thanh thấp hơn: “Không đau.”

“Ngoan.” Hàn Dật hôn một cái lên mặt cậu, bàn tay lại tiếp tục giúp cậu xoa bóp eo cùng hai đùi.

Buổi sáng hai người nằm trong nhà, Hàn Dật cùng cậu chơi game, thỉnh thoảng quan sát sắc mặt cậu, lại nấu canh cho cậu uống, mà đến chiều, Lục Ích Gia vẫn cứ phát sốt, bên ngoài gió thổi vù vù, cậu lại rúc trong ổ chăn người run cầm cập.

Hàn Dật tăng nhiệt độ lên cao hơn, đút cậu uống chút thuốc xong, lại đỡ cậu nằm xuống đắp chăn, Lục Ích Gia nghiêng người nằm, cổ áo nửa kín nửa hở, trên làn da trắng trẻo hiện rõ thật nhiều dấu hôn đỏ tươi.

Hàn Dật cúi xuống, chóp mũi cạ vào nhau nhau, nhỏ giọng nói: “Đáng thương muốn chết luôn.” Lục Ích Gia đẩy y ra, y ngồi xuống bên cạnh trông coi, cơn buồn ngủ kéo tới, cậu thò tay ra, chạm vào Hàn Dật, liền nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Qua tết, Lục Ích Gia rốt cuộc quyết định xong nơi làm việc.

Buổi tối, cậu đưa hợp đồng bên Trình Lâm qua cho Hàn Dật xem, y nghiêm túc nhìn một lần, “Có thể, không có vấn đề gì.”

Y lật tới điều khoản về lương thưởng, nói rằng “Lần tới mà gặp phải vấn đề ‘mẹ anh cho em hai triệu muốn em cùng anh chia tay’, có còn động tâm hay không?”

“Chắc không.” Lục Ích Gia suy nghĩ một chút, “Vẫn muốn nghĩ lại.”

Cậu vội vạ chạy trước khi Hàn Dật nhào tới ‘nghiêm phạt’, chỉ có điều lại trốn vào phòng ngủ, cuối cùng bị Hàn Dật đè lên giường, Lục Ích Gia hô to cứu mạng, Hàn Dật nắm cằm xoay mặt cậu lại, lấy son dưỡng ra thoa lên đôi môi có chút trầy trụa kia.

Son dưỡng là do Lục Ích Gia mua, mùi nam việt quất, cậu nằm nhoài trên đùi Hàn Dật, bậm bậm môi: “Mấy tên gay các anh dùng son môi cũng ngọt thấy ớn.”

“Ừ.” Hàn Dật cười híp mắt, đột nhiên lột quần ngủ cậu ra, đánh liền hai cái lên cánh mông kia, không dùng chút lực nào, mà Lục Ích Gia lại đột nhiên giãy giụa, Hàn Dật đè eo cậu lại, cái tay kia vẫn cứ đùa giỡn trên cánh mông cậu, không được bao lâu, y lật người cậu lại, ngón trỏ đâm lấy thứ căng phồng dưới lớp quần lót kia, cứ mỗi lần chạm lại đổi lấy một lần run rẩy, chơi đến nghiện, “Thế thẳng nam bọn em như này là như thế nào?”

Lục Ích Gia lui về phía sau, nhưng rất nhanh lại bị Hàn Dật nắm cổ chân kéo giật lại, lần mò sờ lên trên, thuận thế kéo xuống lớp vải che kia đi, ngậm lấy ‘cậu nhỏ’, mút vào.

Y ‘hầu hạ’ vật ấy chẳng bao lâu, Lục Ích Gia liền run đến mất kiềm chế, cậu liều mạng cầu xin Hàn Dật tha cho, cuối cùng vẫn cứ xuất tinh trong miệng y, Hàn Dật nắm lấy dương vt đã mềm xuống kia, liếm hai lần, Lục Ích Gia càng co giật dữ dội hơn.

Hàn Dật bò tới ôm lấy cậu, Lục Ích Gia bị hôn đến muốn chết ngạt, cẳng chân vô thức cọ cọ eo y, một lát sau Hàn Dật mới chậm rãi cắm vào.

Chờ Lục Ích Gia đã thích ứng với vật khác tồn tại trong cơ thể, Hàn Dật đột nhiên động rất nhanh, xương hông vỗ bôm bốp vào mông cậu, cậu tựa chiếc lá trước cơn sóng dữ, che miệng ngăn lại từng tiếng rên rỉ không kiềm chế nổi trào ra, trước khi trận làm tình này chấm dứt, cậu liền bắt hai lần.

“Bảo bối nhi.” Hàn Dật ôm cậu, khẽ vuốt lưng chờ cậu thuận khí, từng nụ hôn rải rác rơi trên gò má cùng khóe môi, “Đã đỡ chút nào chưa?”

Lần cao trào cuối cùng đến quá nhanh, Lục Ích Gia không nhịn được mà bật khóc, toàn bộ nửa thân dưới tê dại như không còn thuộc về mình, cảm giác được Hàn Dật hôn, liền theo bản năng lại gần, cuộn tròn trong lòng y, vẫn chưa nói được nên lời, Hàn Dật cứ tiếp tục ôm siết lấy cậu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về.

Sắp ăn tết, mẹ Hàn Dật mỗi ngày đều gọi điện thoại tới giục cả hai về nhà. Dầu sao cũng ở cùng một thành phố, mấy năm qua cứ phải hai tám hai chín tháng chạp Hàn Dật mới về nhà, mà năm nay có thêm con ‘dâu’ Lục Ích Gia, Hàn Huỳnh cứ tranh thủ được nghỉ là lại chạy tới chơi, Lục Ích Gia cũng thường về nhà ăn cơm, về sớm về muộn thoạt nhìn không khác gì.

Hàn Dật hỏi ý cậu, Lục Ích Gia vốn đang chơi game, nghe vậy liền nói: “Ngày mai thì thế nào? Mẹ bảo mai định làm bánh quy nam việt quất với bánh ngọt.”

Hàn Dật giơ lịch trong điện thoại lên cho cậu xem: “Mai mới hai mươi hai thôi.”

“Ấy…” Lục Ích Gia điều khiển chiếc xe chạy thẳng về đích, thắng, cậu thả tay cầm xuống quay lại nhìn y, “Vậy chúng ta có thể về nhà ở nửa tháng đó.”

Hàn Dật kéo cậu ôm vào lòng: “Về nhà nhiều người.”

Lục Ích Gia quan sát sắc mặt y, dò hỏi: “Cho nên?”

“Lục Ích Gia.” Hàn Dật nhìn cậu, “Em…”

“Anh không nên tức giận.” Lục Ích Gia trưng ra biểu cảm ‘dễ thương lượng’, khuyên, “Tức giận không tốt đâu, ngày kia chúng ta về nhà nhá.”

Hàn Dật nhìn cậu một hồi, đứng dậy bỏ đi.

Buổi tối Hàn Dật vừa gặm nhấm môi cậu vừa đâm thật mạnh vào lỗ nhỏ kia, Lục Ích Gia siết chặt lấy ga giường rên một hơi dài, Hàn Dật nhập cuộc chưa được mấy hồi cậu đã buông vũ khí đầu hàng, vội vàng gọi sư huynh, lại bị y nắm chặt dương vt, ngón tay bịt kín cái lỗ nhỏ đang không ngừng trào dịch trắng đục ra, thân dưới mạnh mẽ đẩy đưa trong khi bên trên lại thong thả hỏi: “Bảo bối rên to như thế, về nhà có thể làm sao? Hử? Mẹ nghe thấy thì phải làm sao bây giờ?”

“Không muốn.” Lục Ích Gia mặc dù chìm trong cơn đê mê cực khoái nhưng vẫn sợ hãi phản bác: “Không muốn đâu…”

Hàn Dật lăn qua lộn lại cậu hồi lâu, còn dụ dỗ cậu nói nhiều lời xấu hổ vô cùng, tắm rửa xong Lục Ích Gia thanh tỉnh một ít, Hàn Dật tranh thủ đổi drap giường còn cậu lại ôm chăn bắt đầu giận dỗi.

Ngày hôm sau chờ Hàn Dật đi làm cậu liền lén lút chạy về nhà, mẹ chồng thật cao hứng, chụp một tấm cậu cùng Hàn Huỳnh ngồi trên thảm ăn bánh ngọt, chia sẻ lên weibo: Hạnh phúc chính là người một nhà làm bạn bên nhau.

Tiếp đó Hàn Dật liền nhận được một tin nhắn: Con trai mau đi thả tim cho mẹ nào [] [moah]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio