Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

chương 122: huy cung đấu lý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Lý chưởng môn, vừa rồi con mắt cùng thạch quan khổng lồ kia là của ai? Ngươi đừng dọa bần đạo.”, Lão Hư Vi run nói.

Lý Minh cười đáp: “Hư chưởng môn công phu hộ mạng là bậc nhất thiên hạ, dăm ba cái bảo vật của lão Diêm Vương thì nhằm nhò gì với Hư chưởng môn.”

Hư Vi cùng Tôn Tiễn nghe Lý Minh tụng tới tên lão Diêm Vương không lạnh mà rét, khắp người lỗ chân lông dựng đứng, thạch quan cùng con mắt kia quá khủng bố, bọn Ức Đồ chui vào khó mà sống nổi, vậy là cái kế hoạch kinh khủng của Đô Hoàng cũng sớm dẹp, lão Hư Vi thở phì một hơi.

“Lý chưởng môn, chúng ta cáo từ ở đây, Lý chưởng môn chớ đi theo sư đồ nhà ta, vô ngã vô vi, bần đạo sợ.”, Hư Vi đuổi khéo.

Lý Minh tươi cười đáp: “Cùng đường cùng đường!”

Được thêm chục dặm phi hành, Hư Vi lão nhân dừng lại nói: “Vất vả Lý chưởng môn đưa tiễn, chúng ta không cùng chí hướng, Lý chưởng môn đừng dọa bần đạo.”

“Cùng đường, cùng đường, ta đang tiến về Huy Cung, hẳn là Hư chưởng môn cũng tới đó.”

Hư Vi đạo nhân méo mặt nói: “Quả vậy, bần đạo được mời tiến về Huy Cung, nhưng chúng ta tốt nhất cách xa nhau ra một chút, vậy bần đạo cáo từ đi trước.”, Dứt lời, lão xách Tôn Tiễn đằng vân giá vũ lao đi, nhưng một đoạn dài quay lại vẫn thấy Lý Minh đang bám sát, lão đi chậm thì Lý Minh đi chậm, lão chạy nhanh thì Lý Minh cũng chạy nhanh, hắn giống như cái bóng khiến lão không sao dứt ra được, kỳ thực lão không biết Lý Minh đang lợi dụng chính khí thế của lão để lướt đi, thành thử hai người dính vào nhau như hình với bóng, lão Hư không sao dứt ra cũng chỉ còn cách nhắm mắt chạy.

Chỉ mấy canh giờ, Lý Minh đã tới Huy Lục Sơn, trong lòng thầm khen lão Hư Vi mũi trâu tốc độ đệ nhất, hắn một đường muốn xông lên núi cứu người bởi lúc này bọn Hoàng Nam đều bị nhốt ở đây. Đường lên núi hiểm trở bố trí rất nhiều đệ tử của Triệu gia canh gác, Hư Vi lão đạo hiển nhiên thông quan nhưng Lý Minh lại là chuyện khác, hắn không có tín vật lên núi, lại là tử thù nên bị rất nhiều đệ tử nhìn chằm chằm, hắn đang muốn động một chút tay chân thì Kính Không xuất hiện cùng một lão tăng gầy như que củi, lão tăng chắp tay hướng Lý Minh chào: “Lý chưởng môn.”

Lý Minh đáp lễ hỏi: “Tiểu bối ngu muội, xin hỏi thần tăng là?”

Kính Không chắp tay đáp: “Lý huynh, vị này chính là sư phụ của tiểu tăng, Trụ Trì của Huyền Âm Tự, pháp danh Quang Hộ.”

“Ra là Quang Hộ Thần Tăng đại danh đỉnh đỉnh, tiểu bối ra mắt.”, Lý Minh ôm lễ chào.

Quang Hộ lão tăng không dám nhận vội vã nâng tay Lý Minh, từ tốn nói với đám đệ tử Triệu gia: “Đây là Hình Khí Môn chưởng môn nhân, các vị thí chủ nhường đường một chút.”

Một tên đệ tử nghênh ngang đáp: “Hình Khí Môn thay đổi môn chủ cũng chưa hề báo với Triệu gia cùng Hoàng Thượng, họ Lý là danh bất chính, ngôn bất thuận.”

Đột nhiên một bàn tay vỗ tới mặt tên đệ tử nghênh ngang kia, tiếng bốp vang lên kèm theo một nắm răng lẫn cùng máu huyết văng ra, từ sau Quang Hộ lão tăng xuất hiện một vị đạo cô mặt mũi cau có, Oanh Thải quát lên: “Câm miệng, Hình Khí Môn từ lúc nào tới lượt Triệu gia các ngươi quản.”

Quang Hộ lão tăng ho khan chắp tay: “A di đà phật, Oanh Thải sư tỷ vẫn khỏe.”

Oanh Thải đạo cô dùng phất trần cuốn gã đệ tử kia ném treo lên cành cây, đoạn đáp: “Nhờ phúc con lừa trọc nhà ngươi, ta vẫn sống được tới bây giờ.”

Quang Hộ lão tăng ho khan: “Sư tỷ, chuyện năm đó là bần tăng có lỗi.”

Oanh Thải ngắt lời quát gắt: “Không cần nói nhiều, việc năm xưa không cần giải thích.”, đoạn mụ trừng mắt nhìn khiến đám đệ tử Triệu gia sợ mất mật, kéo tay mang theo Lý Minh tiến lên núi.

“Kính Không, ngươi nói năm xưa hai người bọn họ có chuyện gì?”, Lý Minh tụt lại phía sau cùng Kính Không thì thầm to nhỏ.

Kính Không nhìn vào bóng lưng đạo cô rồi quay lại thì thầm: “Một đoạn ân tình khó nói.”

Lý Minh đưa hai tay làm thành hình trái tim, nhướng mày ra ý hỏi, Kính Không âm thầm gật đầu, Oanh Thải quay mặt nói: “Lý chưởng môn, tiểu hòa thượng, các ngươi có biết một năm bần đạo giết bao nhiêu kẻ nhiều chuyện không?”

Lý Minh cùng Kính Không lè lưỡi.

Khác với Chiêu Thất Sơn trầm ổn, Huy Lục Sơn mang vẻ phóng khoáng, thế núi cao vút giống như mũi thương chỉ lên trời, quần sơn uy nghi quần tụ, có tiên khí lượn lờ, Huy Cung bên trên rộng rãi to lớn, sân rồng mái phượng, điện cao uy vũ, Lý Minh tới sân lớn thì thấy có không biết bao nhiêu thần thông giả tụ tập ở đây, có đầy đủ các loại môn phái, thậm chí nhiều người ăn mặc kỳ dị hắn chưa bao giờ thấy qua.

Lý Minh cùng Oanh Thải đạo cô, Quang Hộ lão tăng bước tới, đoàn người trông thấy Quang Hộ cùng Oanh Thải liền rẽ sang nhường đường, không lâu sau đã bước vào bên trong Huy Cung chính điện, bên trong đã đứng không biết bao nhiêu người, Hư Vi lão đạo cũng xếp đầu trong đó, khí thế nhàn nhã phiêu dật, Vô Vi tông chủ Vũ Phượng Tường cùng Pháp Vân Tự trụ trì Vô Từ đại sư cũng đứng ngang hàng, còn có cả Sạ Đẩu, Triệu Thất cũng có mặt ngồi bên cạnh sáu vị lão nhân, Hiểu Băng Thanh cũng đứng một chỗ, Đế Xích xếp sau một vị nam nhân đầu mọc tán cây, Hắc Long Nhân trốn sau Hắc Vực Chủ, Tây Lâm Cung chủ Hoàng Lâm đứng chắn che mất Kim Triển cùng Khổng Đài, quả nhiên là một đám cự đầu tề tựu khiến người ta phát hoảng.

Oanh Thải đạo cô không thèm hỏi han ai mà ngang nhiên tiến vào ngồi chiếm một vị trí đầu sát bên cạnh Hiểu Băng Thanh cùng Triệu gia Thất lão, Quang Hộ lão tăng chắp tay chào mọi người sau đó chọn cho mình một vị trí thấp hơn cạnh Hư Vi, lúc này chỉ còn lại trơ trọi Lý Minh đứng giữa chính điện, bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào hắn, Lý Minh chờ tới lượt mình bèn mỉm cười chào hỏi: “Man Hoang Thủ mộ giả tham kiến các vị anh hùng hảo hán.”

Toàn trường ho khan không ngớt, kẻ thì cười cợt, kẻ thì mặt đen hiện lên sát khí, người thì bàn tán râm ran, Lý Minh chào một tiếng khiến không khí trở nên thiếu trang nghiêm trầm trọng, chỗ này chí ít cũng phải hơn chục người từng ăn thiệt thòi lớn dưới tay hắn, từng bị hắn đánh dùng Báo Thiên Tháp đánh lên bờ xuống ruộng trong Man Hoang mộ địa, nếu hắn chào một câu dựa trên Hình Khí Môn địa vị thì hẳn không có chuyện kỳ dị như vậy.

Mọi người miễn cường ôm quyền thi lễ, Lý Minh cũng muốn chọn cho mình một chỗ, nhưng vừa vặn chỉ còn một nơi duy nhất để ngồi, khéo léo thay đó lại chính là chỗ đối mặt chính diện với Hiểu Băng Thanh, Lý Minh cười khổ ngồi xuống. Hiểu Băng Thanh khí chất vẫn băng lãnh xinh đẹp như vậy, dù cho giữa nàng và Lý Minh có một đoạn chuyện xấu hổ nhưng không vì vậy mà làm mất đi khí chất của nàng.

Lão Triệu Thất thấy người đã tới gần đông đủ nên mở lời, lập tức chỉ mũi dùi công kích hướng Lý Minh nói: “Thưa các vị đạo hữu, Lý Minh đạo hữu đây vừa lên chấp chưởng chức vụ chưởng môn nhân của Hình Khí Môn, nhưng xưa nay các đời chưởng môn nhậm chức đều hướng thiên hạ cử hành đại lễ, thông báo các môn phái lớn nhỏ, nhà ngươi nay danh bất chính, ngôn bất thuận đứng lên tiếm quyền khiến thiến hạ anh hùng không phục, người người bất bình, mong các vị đạo hữu xem xét có chăng nên đuổi hắn khỏi cuộc thương thảo hôm nay.”

Lý Minh ho khan nói: “Thất lão chớ hung hăng, Hình Khí Môn nhà ta không thông báo môn phái lớn nhỏ làm sao lão biết, nhà lão là Hoàng tộc thì có liên quan gì tới các tông môn, tại sao ta phải báo cho lão?”

Triệu Thất bị Lý Minh vặn lại tức giận không nói được, quả nhiên xét về lý nhà họ Triệu chẳng liên quan gì tới tu chân môn phái, Lý Minh nói khiến lão cứng họng không cãi được, Triệu Lục thấy thế đứng dậy tiếp cứu vị sư đệ: “Lý Minh, chúng ta nói không phải chỉ Triệu gia, bao nhiêu tông môn đều chưa nhân được hồng thiệp của ngươi, rất nhiều người ở đây đều biết.”

Lý Minh đứng dậy nói: “Xin hỏi tông môn nào chưa nhận được hồng thiệp của bản tọa? Hư Vi sư huynh, Huyền Đạo Môn nhận được ư? Quang Hộ sư huynh, Oanh Thải sư bá, Vô Từ đại sư?”

Hư Vi đạo nhân ho khan gật đầu xong lại nhắm mắt dưỡng thần, lão sợ nếu phản bác làm mất mặt Lý Minh, hắn liền phanh phui công phu rụt đầu của lão, phần Quang Hộ lão tăng xưa nay luôn trong thế đối đầu cùng Triệu gia, dù Lý Minh hỏi không trúng lão cũng gật đầu, Oanh Thải đạo cô thì đập bàn một cái rầm dọa giật mình rất nhiều cường giả xung quanh, Vô Từ hít thở một hơi niệm a di đà phật rồi lại đứng như tượng gỗ.

Triệu Lục hừ lạnh nói: “Hắc Long sư huynh, Hắc Vực có trương thiếp nào chưa? Bạt U điện chủ, hẳn là Tiên La Điện cũng thiếu đi, Phương Tuyến sư tỷ hẳn cũng không thấy hồng thiếp tới Phượng Sơn Môn.”

Các lộ cường giả được Triệu Lục hỏi đều gật đầu, bản thân Lý Minh thực tâm nào có hiểu rõ mô tê gì, gã là nghe được quần hùng thuật lại lão Tả giao cho hắn chức chưởng môn nhân, hắn còn chưa hiểu được Hình Khí Môn là cái thứ gì, nhưng luận về đấu võ mồm thì hắn chưa thua ai bao giờ, hắn nói: “Lục lão, hồng thiếp ta đã sai môn hạ biên soạn cho mỗi người mười cái, lệnh người mang lên núi cho các vị đạo hữu đây, nếu không tin chi bằng các vị quay về nhà, dứt khoát sẽ thấy trên bàn đầy thiếp hồng do đích tay bản tọa hạ bút.”

“Nào có chuyện vô lý như vậy.”, Lão Triệu Lục nghe Lý Minh cãi cùn cũng hết sức bực bội, lão khôn ngoan hướng sang Hiểu Băng Thanh nói: “Hiểu tiên tử đức cao vọng trọng, xin tiên tử nói một lời công đạo.”

Hiểu Băng Thanh kỳ thực nhìn thấy Lý Minh cũng khó chịu vô cùng, hận không thể chém chết hắn cho xong, nàng muốn mở miệng nói một lời đuổi Lý Minh ra ngoài thì vị trung niên đầu mọc tán cây đứng trước Đế Xích tên gọi Đế Hoàn lên tiếng: “Muốn biết chức chưởng môn kia là thật giả, chẳng phải chỉ cần cầm ra tín vật của môn phái là được hay sao.”

“Đúng! Vị huynh đài này nói chí phải.”, Lý Minh đập mạnh bàn, móc trong túi ra một mai lệnh bài bên trên khắc đồ hình bát quái đang chậm rãi tự chuyển động, mấy vị cự đầu có hảo cảm với hắn đều âm thần gật đầu xác nhận, Đế Xích nhìn hắn đánh mắt một cái.

Lúc này ngồi bên cạnh lão Triệu Khuông có một gã thiếu niên khí tức cổ quái tên gọi La Độc cười nói: “Lý huynh tuy cầm kim bài chưởng môn nhưng chắc gì đã danh chính ngôn thuận, có khi nào Lý huynh thi triển thủ đoạn mờ ám đoạt về tay mình.”

Lý Minh cũng cười đáp: “Vị cổ quái huynh đệ này nói đúng, rất có thể là do ta một thân công phu cướp được, vậy kẻ đánh mất Bát Quái Kim Bài này hoàn toàn không xứng làm chưởng môn nhân, chức vụ kia do ta đảm đương hẳn không ai dám dị nghị.”

Đám cường giả ầm ầm khen phải, bọn hắn đều là dựa vào một thân bản lĩnh mà có được chỗ đứng trong tu chân giới, tất cả đều phải nói trên thực lực, nếu ngươi không đủ bản lĩnh, chết cũng không thể trách được ai, quy tắc xưa nay đều là cá lớn nuốt cá bé, luật chơi không phải do bản thân mình muốn là định ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio