Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

chương 146: nhân linh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vật lộn giữa cơn sóng giữ, da thịt Lý Minh dần biến thành một thứ vật chất vô quy tắc, sờ không thấy, cảm nhận không được, sền sệt y như một đám hoàng khí tụ tập vô định, hắc thủ kia một đòn vỗ xuống chấn động biến Thời Giang hóa thành một cơn đại hồng thủy.

Một xoáy nước như mãng xà cuốn lấy chân dìm hắn xuống, một mạch nước ngầm xô ngang đánh vào lồng ngực khiến hắn gần như lịm đi, một tia thủy khí sắc bén cắt qua khiến máu chảy ồ ạt, Lý Minh điên cuồng phóng ra thần thức hòng tìm một đường nhỏ thoát thân.

Thần thức hắn trải rộng trăm dặm, ngược xuôi nam bắc hai đầu con sông, mọi thứ trong đầu hắn trở nên sáng sủa rõ ràng, hắn lách qua từng vực nước xoáy hòng tìm đường nhô lên.

Nhưng tình hình bỗng chốc càng trở nên tồi tệ, thần thức của hắn cũng bị phai hóa, thậm chí với tốc độ kinh người hơn, thời gian quy tắc xộc thẳng vào đại não, xộc thẳng vào nguyên thần không gian của hắn, cả vùng không gian trong chớp mắt có xu hướng sụp đổ, hóa thành vật chất hình thái kỳ dị, bản thân hắn đứng trong nguyên thần đang dần tan biến.

Hoảng loạn, Lý Minh điên cuồng thôi thúc Thái Cực Thần Ma Đồ, Âm Dương nhị khí từ Âm Dương Động Thiên cũng bị hắn điều tới toàn bộ, thúc dục Thái Cực Đồ ầm ầm vận chuyển, hắn muốn luyện hóa Thời gian quy tắc.

Nhưng há có thể dễ dàng như vậy, trăm ngàn Thần Ma bị vây nhốt vạn năm ở Bát Hoang, kẻ nào không phải một đời hùng chủ kinh tài tuyệt diễm, chẳng phải đều biến thành mục thi ngơ ngơ ngác ngác hay sao, chính đạo Thái Cực Thần Ma Đồ của hắn cũng bị Thời gian quy tắc phai hóa, thứ pháp tắc này giống như sinh ra để khắc chế mọi đại đạo trên thế gian, đứng trước thời gian, mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa.

Tới lúc này, Lý Minh đương nhiên phải bỏ hết tiền vốn của mình. Trong nguyên thần không gian, hắn chân đạp trường côn, tay vung lên tử xích điều động Hỗn Độn chi khí từ Hỗn Độn Động Thiên dâng lên bao phủ lấy Thái Cực Đồ, Hỗn Độn quyện vào Âm Dương, Thái Cực Thần Ma Đồ trở nên lộn xộn rối tinh rối mù.

Âm Dương sinh vạn vật, Hỗn Độn lại hóa mông muội sơ khai, Thái Cực Thần Ma Đồ chốc lát sụp đổ hóa thành một mớ hỗn độn, lúc lại quay về hình thái ban đầu, đản sinh vô vàn dị tượng.

Thế nhưng thời gian pháp tắc lại bị bức lui khỏi Thái Cực Đồ, Lý Minh ánh mắt sáng lên, điều này nói rõ hỗn độn không bị thời gian phai hóa.

Hắn nhắm mắt ngồi xuống, Thái Cực Đồ ầm ầm sụp đổ dưới chân chống lại một mảnh thời gian hoàng sắc mênh mông phủ kín quanh người, miệng hắn không ngừng lẩm bẩm: “Việt Thiên Quyết, Lạc Thiên Thần, Âm Dương Sinh, Thiên Địa Diễn.”

Toàn bộ nguyên khí bên trong động thiên như nước lũ tràn về, thần hình hắn chốc lát sụp đổ hóa thành một đám thời gian hoàng khí, chốc lát lại hiện về nguyên hình, cộng hưởng theo nhịp sinh diệt của Thái Cực Thần Ma Đồ.

Hắn đau đớn chết đi sống lại, lấy một tia ý niệm kiên định nhỏ nhoi chưa bị phai hóa cố gắng chống đỡ, hắn nắm lấy Hắc Quan Xiềng Xích, miệng tụng Cửu U Linh Quyết, nguyên thần của hắn cứ thế sụp đổ tan rã rồi tái sinh, bám víu vào Hắc Quan Xiềng Xích, Âm Dương Song Nhãn trừng lớn cố gắng tìm ra một con đường giữa lằn ranh sinh tử.

Cứ như vậy, thời gian hắn tồn tại càng lâu, tan rã xu thế càng nhỏ lại, tới một khắc, Thái Cực Đồ dưới chân đi vào trạng thái cân bằng, cũng là là thần hình Lý Minh ổn định.

Hắn mở mắt ra nhìn, Hỗn Độn cùng Âm Dương chi khí gào thét đổ về bản thân, hoàng sắc khí tức sền sệt cũng tràn qua ngấm vào da thịt hắn, Hắc Quan Xiềng Xích quấn thân, tử sắc chi khí lập lòe, chân đạp Thái Cực Thần Ma Đồ, Âm Dương Song Nhãn hiện lên tầng tầng trận văn, thực lực tăng mạnh, giữa nguyên thần không gian đứng sừng sững một tôn thần nhân đội trời đạp đất, Nguyên Linh của hắn cứ bất tri bất giác cứ vậy mà tu thành.

Thiên hạ thần thông giả tu Nguyên Linh truy cầu pháp lực, lấy Ma Thần hình thái, lấy vũ khí hình thái, lấy thiên địa đại đạo nhật nguyệt tinh tú vi Linh, từ đó nắm giữ pháp tắc, nắm giữ thần ma lực lượng. Mà Lý Minh vì truy cầu sinh tồn, tìm sống trong chết, tự bản thân tu thành Linh.

Linh của hắn không phải Ma Thần Linh, không phải Đạo Linh, không phải Binh Linh, của hắn là Nhân Linh, là chính bản thân hắn. Linh của hắn không lớn mạnh Hồn Binh, mà lớn mạnh chính hắn, hay nói cách khác, bản thân hắn chính là một kiện Hồn Binh, cổ kim chưa từng thấy.

Thân thể thức tỉnh, Lý Minh mở ra Âm Dương Song Nhãn, ánh mắt chiếu qua lớp lớp hoàng sắc chi khí, hắn vung lên Hắc Quan Xiềng Xích một đòn đánh xuyên từ đáy nước lên tới mặt sông, phá vỡ trùng điệp xoáy nước. Tử xích leng keng vang vọng phi ra khỏi trận đại hồng thủy, kéo Lý Minh bão táp bay lên, ngược dòng sông lớn thời gian, chạy về với hiện tại.

Hắc thủ phía sau giống như phát hiện được hắn còn sống chạy trốn, thủ chưởng hóa đao chém xuống, lôi đình xen lẫn hỗn độn bao phủ, Lý Minh đạp Âm Dương Long Vân Bộ gào thét lao đi, dư lực hất văng hắn, để lại phía sau một đoạn sông lớn bị chặt làm đôi, thời gian loạn lưu xuất hiện cắn nuốt hết thảy.

- --oooo---

“Ngươi tỉnh rồi!”, Câu nói đầu tiên Lý Minh nghe được chính là âm thanh run rẩy lẫn vào tiếng ho khù khụ của Điếu lão, xung quanh người lão, hơi khói thuốc lào bốc lên mờ ảo như sương khói chốn bồng lai.

Lý Minh ngồi dậy, cảm thấy thân thể khí lực tốt vô cùng, hắn hỏi: “Điếu gia. Ta nằm đây được bao lâu rồi?”

“Khụ khụ! Độ một tháng.”

“Lâu như vậy!”

“Tiểu tử ngươi bị đạo hắc thủ kia truy sát, mạng lớn không chết, Ngư cùng Rèn vì cứu ngươi vẫn còn đang nằm dưỡng thương.”

Lý Minh nhớ lại một hồi tai kiếp, trong lòng bâng khuâng lại dâng lên một nỗi buồn khôn tả.

“Cốc ta sao tự dưng hôm nay im ắng lạ thường vậy?”, Lý Minh không nghe thấy âm thanh nhộn nhịp, không nghe thấy tiếng cãi nhau inh ỏi như mọi hôm.

Điếu lão hít một hơi thật dài, ánh mắt đê mê, đoạn lão nói: “Định Thời Châm bị đạo hắc thủ kia đánh lung lay, Bát Môn Cấm Chế không còn giữ được lâu, bọn hắn đều chạy tới đó canh giữ cả rồi.”

Lý Minh nhíu mày, tâm trạng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết: “Còn giữ được bao lâu?”

“Nhanh thì năm mười năm, chậm thì hai mươi năm!”, Điếu lão mồi thêm thuốc, nói: “Không phải tại ngươi, đừng tự trách mình, không phải Bát Môn Cấm Chế thì bọn hắn cũng còn đường khác, là chuyện sớm muộn mà thôi!”

“Điếu gia, trước mắt ta nên làm gì?”, Lý Minh hỏi.

“Ta vốn định đi tới Tây Lâm thu lại Định Không Châu, nhưng Nghiệp Cốc có quy củ không can dự vào thế sự, ta lại phải thủ ở chỗ này, nếu ngươi có thể mang về, một Thời một Không còn có thể cứu vãn.”, Điếu lão trầm tư.

“Được!”, Lý Minh nắm chặt quả đấm, đưa lưng rời đi, Định Không Châu theo lời Điếu lão hẳn là Định Thần Châu trong miệng của bọn Tây Lâm yêu thú, bảo vật này uy lực hẳn là thông thiên triệt địa, không kém hơn cây Định Thời Châm kia, chẳng qua Hoàng Lâm chỉ hiểu biết chút ít sơ sài, nhưng như vậy cũng đủ để hắn hô mưa gọi gió, bá chủ một mảnh đại ngàn, nhiều lần khiến Đại Việt điêu đứng không yên.

Điếu lão lắc đầu than thở nhìn lên bầu trời, trên đó có một đạo cấm chế bị đàn Hỗn Độn Tinh Thú nhiều như sâu mọt gặm tới nham nhở, ở đó còn có một tôn quảng đại Thần Ma đứng giữa tinh không, mở mắt ánh mắt muốn giám sát cả Man Hoang, dường như định nuốt chửng cả tòa đại lục này.

Rời Nghiệp Cốc, Lý Minh nhắm thẳng hướng Long Địa mà đi, nơi đó có truyền thống trận dẫn tới Loạn Khu, hắn cần quay về tìm lão Tả, lão Đinh, lại cùng Man Thành thương thuyết đi Tây Lâm một chuyến, hắn còn phải hỏi Đức Chính, vị Tăng Nhân trông coi Diên Hựu Tự, chắc chắn bọn hắn biết một ít chuyện cũ đã qua, lúc quay về quá khứ, Lý Minh từng thấy bọn hắn qua lại nhiều lần ở nơi đó.

Long Sào, Tổ Cung mấy hôm trước còn là một mảnh phúc địa đông vui, nay trở nên vắng tanh vắng ngắt, chỉ còn có một vài đệ tử các Tông môn được biệt phái ở lại nắm bắt tình hình, chẳng ai nguyện ở trông coi một nơi đầy quỷ thi như vậy.

Đột nhiên Lý Minh nghe thấy tiếng đao kiếm chém giết đan xen vọng lại từ xa, bầu trời xuất hiện mấy đạo thủy tiễn vút lên không, thần thông dư âm ầm ầm bạo tạc.

“Vô Vi Tông!”, Lý Minh lao đi như bay.

“Nương tử, ngoan ngoãn chịu trói, ta sẽ cho nàng hưởng sung sướng suốt đời!”, Hắc Long Nhân mắt lươn ti hí đểu giả nhìn khắp thân thể Vũ Thủy, nàng đã bị trọng thương khó mà thoát thân, bên cạnh Hắc Long Nhân còn có mấy gã vận bạch y tỏa ra hàn khí lạnh buốt.

Vũ Thủy không chịu nhục, thần thông biến hóa thành một đạo thủy kiếm, đưa lên cổ định tự vẫn, nhưng thủy kiếm chưa thành hình đã bị một gã bạch y đóng băng, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Gã bạch y tỏ ra khó chịu: “Hắc Long Nhân, màn kịch này đã hơn một tháng, ngươi không thấy chán sao?”

Bất ngờ, Vũ Thủy đứng dậy, khuôn mặt lột đi lớp da, thân hình uốn éo hóa thành một đầu bạch xà yêu mị quấn lấy Hắc Long Nhân, Hắc Long Nhân xua tay đuổi đầu bạch xà đi, gã nói: “Yết Trầm, ngươi không muốn bắt được tên tiểu cẩu Lý Minh kia sao?”

Yết Trầm nhíu mày, khổ kế của Hắc Long Nhân đã bày ra gần một tháng, ngày nào cũng lặp đi lặp lại khiến hắn có phần chán nản, tuy nhiên Thủy Hoàng Đảo Vương Lệnh đã ban, hắn muốn thoái thác rút lui cũng không thể.

“Phương xa có người tới, chúng ta làm lại!”, nhận thấy có mật hiệu, Hắc Long Nhân hô lên, đầu yêu xà kia lại kéo lên lớp da vừa lột, vừa vặn biến thành Vũ Thủy giống nhau y như đúc, bắn lên trời mấy đạo thủy tiễn.

Cùng lúc đó, có người hô lên: “Là hắn! Hắn tới!”

“Khốn kiếp, các ngươi dám!”, Lý Minh bão táp lao tới đánh ra một loạt đạo thần thông bức lui Hắc Long Nhân, đoạn hắn chặn trước mình Vũ Thủy, ánh mắt nổi sát khí, trường côn cắm thẳng trước mặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio