Lý Minh lôi Đế Vi ra tra hỏi, tuy nhiên hắn một mực thà chết không khai, chấp nhận lăn lộn cào xé la hét, cũng tính là một tay bản lĩnh, tiếc là Hoàng Nam vẫn đang hôn mê, nếu không để hắn ra tay ắt việc đã xong sớm.
Lý Minh nhìn Đế Vi thở hổn hển, mắt thất thần, cũng cảm thấy mình làm việc hơi ác, bèn ngồi xuống bên cạnh nói: "Triệu Đế Vi, ta tuy có giết một ít nhân mã nhà ngươi, nhưng mà ngươi không nhất định phải đuổi bọn ta chạy trối chết như vậy! Chúng ta nên dĩ hòa vi quý."
Đế Vi nghe tên mình bị Lý Minh cải sang họ Triệu, tuy đau đớn gần chết nhưng vẫn cố nghển cổ lên nói cứng: "Họ Triệu chẳng qua là bọn cẩu tộc nô tài tôi tớ tộc ta, mạng chó bọn hắn chẳng đáng một xu, há để ta quan tâm."
"Đúng, bọn chó má Triệu gia hại chết bao nhiêu đồng tộc ta, ta muốn gặp gia chủ nhà ngươi xin trị tội bọn hắn!" - Lý Minh dùng bộ dạng khảng khái đường đường chính chính.
Đế Vi thấy vậy bèn nhếch miệng, nói: "Thần giới Đế tộc các ngươi muốn gặp liền gặp!"
"Thần giới? Đế tộc?" - Cả bọn quay lại nhìn Đế Vi đầy tò mò.
Đế Vi thấy vậy càng tỏ vẻ khinh miệt: "Ta cũng không ngại nói cho bọn sâu kiến các ngươi, Đế gia ta chưởng quản Thần Giới Tam Vực, chưởng khống sinh đạo, thiên binh ngàn vạn sẽ đạp bằng Hoang Giới các ngươi!".
"Cái gì Đế gia, cái gì Thần Giới, cái gì thiên binh, quản con mẹ ngươi!" - Hoàng Nam bất ngờ tỉnh dậy, xách thanh bích lục trường kiếm trong chớp mắt xuống tay với Đế Vi.
Cả bọn hô lớn cản lại nhưng đã muộn, Đế Vi đầu một nơi thân một nẻo, trong mắt vẫn còn hiện lên tia hoảng sợ. Lý Minh tới vỗ vỗ vào vai Hoàng Nam, hắn vừa rồi ăn khổ hơn cả, tính tình lại cổ quái nóng giận thất thường, tỉnh dậy ắt là kiềm chế không được.
Cả bọn lục đục thu thập, Hoàng Nam nhìn về bọn huynh đệ ánh mắt đầy quan tâm lo lắng, thở dài thườn thượt, hắn có chỗ rất lạ.
---oooo—
Bước chân ra khỏi cánh rừng cuối cùng của vùng Thập Đại Vạn Sơn, đập vào mắt Lý Minh là một bộ cảnh quan hùng vĩ chưa từng có trước nay, Hoàng Liên Sơn Mạch cao sừng sững không thấy đỉnh, chọc xuyên qua mây mù,từng dãy từng dãy núi trùng điệp liên miên nối tiếp nhau, quái sự là sơn mạch cao thấu trời xanh nhưng tuyệt nhiên trước đó bọn hắn chưa từng thấy qua.
Lý Minh suy nghĩ bèn lui về cánh rừng phía sau, quả nhiên Hoàng Liên Sơn Mạch biến mất, trước mắt hắn lại hiện ra Thập Đại Vạn Sơn bao la núi lớn núi bé, như vậy hẳn có trận pháp che đi dãy sơn mạch này. Lý Minh trừng mắt mở ra Âm Dương Song Nhãn, quả thực có một màn hộ tráo mỏng ngăn cách, bên trên khắc đầy phù văn cổ tự, hắn xem không hiểu được chút nào.
Tán đi Âm Dương Nhãn, Lý Minh thôi động pháp lực, điều khiển nguyên thần nâng thanh bích lục trường kiếm phiêu phù giữa không trung, bích lục quang mang đại thịnh, hắn bấy giờ đã vào Tụ Thần Cảnh, có thể dùng nguyên thần khống vật phi hành, hắn khổ công một phen xóa bỏ ấn ký của Đế Vi, cộng thêm Hắc Quy sống lâu chỉ dạy, điều khiển thanh kiếm này cũng không tính là khó.
Kiếm này tên gọi Cẩm Mộc, là nửa bước Địa binh cấp, bên trong tràn đầy lực lượng sinh mệnh, cả bọn nhảy lên Cẩm Mộc Kiếm vun vút lao đi, thi thoảng có một đầu điểu thú trông thấy bèn tung cánh vồ giết về phía bọn hắn, nhưng đụng phải thần thức của Lý Minh tản ra liền run lẩy bẩy chạy đi, thần thức của hắn rất có tính uy hiếp. Lý Minh cũng không dám phóng thần thức bừa bãi, chỉ đủ bảo vệ một phạm vi nhỏ quanh thân.
Cổ Điêu chỉ đường cũng tính là chuẩn chỉnh, bọn hắn lướt qua từng mỏm đá lởm chởm, bên dưới vực sâu hun hút không thấy đáy, thi thoảng có từng đợt khí âm hàn bốc lên khiến cả bọn rét run. Bọn hắn lại bay qua một mảnh bình địa, phía dưới xương cốt chồng chất, vũ khí rỉ sét loang lỗ, thần thông dư ba bạo tạc, đủ màu quang sắc vọt lên chém loạn thiên không nhưng tuyệt nhiên không trúng bọn hắn. Lý Minh lại đạp mộc kiếm xuyên vào một tòa huyễn trận, bên trong sấm sét bạo tạc, lôi vân cuồn cuộn, Cẩm Mộc Kiếm lách qua từng đạo lôi đình lướt về phía sâu sơn mạch.
Lấy ba ngày thời gian lướt đi, gần một tháng lang thang trong Man Hoang, Lý Minh cuối cùng tới được đích, trước mặt hắn bấy giờ là một ngọn núi lớn, đỉnh núi nhô cao, hai sườn thoai thoải cánh cung, trông giống một đầu điểu thú chực vỗ cánh bay lên, núi này gọi là Hang Hao. Moan tộc kháo nhau rằng, thuở xưa, khi con người còn chưa xuất hiện, trời làm hạn hán, khô khan, cây cối khô mà chết, rồi trời lại mưa. Một trận mưa to chưa từng thấy, nước chảy thành suối thành sông, đất lở bồi thành đồng bằng, đá lăn chất đầy thành gò thành đống, thành đồi thành núi. Từ dưới đất mọc lên một cây si, cây si lớn như thổi trở thành một cây cổ thụ, cành lá che kín cả bầu trời. Cây si bị sâu đục ăn làm cho gãy cành rụng lá, từ gốc cây si đẻ ra một đôi chim, Chim Ây là đực, Cái Ứa là cái.
Đôi chim rủ nhau bay lên cành cây si làm tổ. Cành si gãy, chim bay lên cây đa làm tổ. Cây đa đổ, Chim Ây và Cái Ứa lại rủ nhau bay lên núi đá lấy cỏ làm thành tổ ở Hang Hao. Cái Ứa đẻ ra trăm ngàn quả trứng. Trứng chim nở ra thành muôn loài muôn vật. Còn lại một trăm cái trứng thì nở ra nhân tộc, đó là Moan tộc và Việt tộc.
Bọn hắn dừng lại chỉnh trang sắc phục, tới cầu người không thể qua loa, nhìn lại ai cũng xanh như tàu lá chuối, linh khí hiếm hoi, ánh nắng không mấy khi chạm tới, bọn hắn đã sắp biến thành thảo yêu.
Đột nhiên từ phía sau Hang Hao Sơn vọt lên một đầu Hắc Hỏa Phượng Hoàng đạp cánh phóng ra hỏa diễm ngập trời che phủ thiên không.
Cũng lúc đó bầu trời lôi vân cuồn cuộn, một đạo lôi đình sáng lòa thô to tới cực điểm bổ xuống đầu hỏa phượng, Hắc Hỏa Phượng Hoàng kêu la thảm thiết, lôi đình răng rắc bổ xuống chấn cho hỏa phượng tơi tả, ngọn lửa đen lay lắt như muốn tắt đi.
Thêm một tòa đồng điện bay lên thiên không chống lại lôi đình, hấp thu lôi điện nhằm giải cứu đầu hỏa phượng, nhưng kết quả là tất cả cùng sa lầy vào lôi trận, một mặt hắc kỳ đón gió bay lên, lôi vân càng thêm dày đặc, ầm ầm tiếng nổ rung động cả Man Hoang. Lý Minh trông thấy mặt hắc kỳ liền nhận ngay ra lão Tả Ao, hắn hô lớn: "Gia gia!".
Lý Minh nửa lo nửa mừng, lập tức vượt qua ngọn núi, cảnh tượng trước mắt khiến hắn trân trối không nói nên lời, phía dưới núi là một thung lũng rộng lớn cực kỳ trù phú, Hang Hao Sơn lại là một sơn mạch hình cánh cung bao trọn lấy thung lũng, phía xa xa lão Tả Ao như hổ lạc bầy dê, đơn độc quần thảo giữa quần địch, bên kia là Triệu gia, Tiên La Điện cùng Phượng Sơn Môn.
Lão Tả Ao chân đá một bay một lão già Tiên La Điện, tay đấm thâm mắt một lão Triệu gia, điều một đạo lôi đình bổ vào đầu một tên Phượng Sơn Môn, phía bên trên có một vị lão phu nhân áo quần diêm dúa cùng một lão mặt hồng đang gắng sức điều khiển Hỏa Phượng cùng Đồng Điện chống lấy lôi đình, tránh cho lôi điện bổ chết mấy chục mạng nhân mã phía dưới, Bạt Đô mà trông thấy ắt mừng rơi nước mắt, chính là sư phụ hắn Tiên La Điện Chủ cùng Phượng Sơn Môn Chủ.
Gần đó còn một lão già râu tóc bạc phơ, ăn vận hoàng bào đang cầm một mặt cổ kính làm từ đồng chiếu ra ánh sáng chói lòa lẫn cùng long khí hòng thôn phệ lá Hắc Kỳ của lão Tả Ao, lão chính là Triệu Đế đời trước, thân sinh ra Triệu Thiên.
"Gia gia thần uy vô địch!" - Đây còn là lần đâu tiên Lý Minh thấy gia gia hắn ra tay, bình thường lất kha lất khất nhưng đánh nhau quả thực bản lĩnh cực kỳ.
"Tả Ao lão thần tiên vô địch!" - Cả bọn hô lớn trợ chiến.
Đối lại bọn hắn là một loạt ánh mắt bất thiện từ phía thung lũng bên dưới, nơi đó Moan tộc bị trói nằm la liệt, nhà cửa bốc cháy tan hoang, trâu bò lợn gà chạy loạn, xác chết chồng chất lên nhau, có cả xác phụ nữ cùng trẻ con đang bị đốt cháy queo quắp, cảnh tượng thương tâm quá đỗi.
Gần phía tế đàn, một vị nam nhân mang sắc phục Hãn tộc đang cầm dao kề trên cổ họng một vị Moan tộc nữ nhân mang thai, nữ nhân này gào khóc thảm thiết, bên cạnh là xác một đứa bé trai con nàng, đứa bé bị tên Hãn tộc kia xẻo từng miếng thịt tới lúc chết, cực kỳ bất nhân. Phía trước còn một vị Mo Sư già nua, tay bị trói ngược về sau, mặt mũi be bét máu, tóc tai rối tinh rối mù, bị hai tên Hãn tộc đè tới mức phải quỳ xuống.
Vị Mo Sư già ánh mắt vừa giận vừa thương nhìn tên nam nhân vừa giết chết đứa bé, khó nhọc thương tâm nói: "Tăng Cốc, đấy là cháu ruột ngươi, ngươi nỡ xuống tay!".
"Tăng Tùy! Cha! Lúc ngươi đuổi ta khỏi tộc chắc không nghĩ tới có ngày hôm nay, hahaha." – Tên Hãn tộc tên gọi Tăng Cốc trợn mắt cười lớn, dường như giết sạch cả tộc cũng không thỏa mãn được sự thù hận trong lòng hắn.
Tăng Tùy là Moan Tộc Đại Mo Sư, chủ trì tế đàn cúng tế đời đời của tộc, mười năm trước lão phát hiện Tăng Cốc con thứ của lão tu luyện Cửu U Linh Quyết lầm đường lạc lối, bán linh hồn cho Cửu U Phán Quan đổi lấy Cửu U lực lượng có thể gây đại họa khôn lường, lão không nỡ tự tay giết chết con mình bèn phế hết pháp lực đuổi đi, lão không nghĩ tới sự việc năm xưa tưởng chừng đã quên lãng lại gây ra hậu hoạn to lớn tới như vậy.
"Cha, đưa ta bản Cửu U Linh Quyết hậu thiên, chẳng phải mọi việc đều xong ư!" - Tăng Cốc nhếch mép đưa tay xoa vào bụng vị thiếu phụ, cháu nội Tăng Tùy chỉ còn một tháng nữa ra đời, cha nó đã chết trong loạn chiến. Tăng Tùy khuôn mặt nhăn nheo khổ sở vẫn nhìn hắn lặng im, vị thiếu phụ kia sợ hãi quá khóc tới ngất lịm đi.
Tăng Cốc giơ chủy thủ lên trừng mắt, hắn xuống tay thực sự. Tăng Tùy muốn cứu đứa cháu trong bụng, lão vùng vẫy trong tuyệt vọng gào lên: “Khônggggggg!”.
Đột nhiên trong thung lũng long ảnh đầy rẫy, thiên long hư ảnh khắp nơi bay lượn che khuất tầm mắt mọi người, từng long ảnh vùng vẫy theo quỹ tích kỳ lạ, long ảnh đồng loạt há miệng gầm lớn, kéo theo sau là một vệt tàn ảnh biến mất, trong thời gian một cái chớp mắt xuất hiện vô số thủ trảo, vị thiếu phụ kia bị đoạt đi trước mắt Tăng Cốc, Lý Minh lại dụng Thiên Long Đoạt Vận cướp người.
Lý Minh cảnh giới đã khác, kéo theo việc hắn lý giải Bát Long Quyền đã ở tầng thứ mới, một chiêu đầu tiên hắn lựa chọn để luyện vào đệ tứ tầng chính là Thiên Long Đoạt Vận, không hiểu lý do gì khiến hắn cảm thấy một chiêu này rất phù hợp năng khiếu bản thân, làm ít công to.
Tăng Cốc bị đoạt người, miệng gầm gào thét lớn: "Kẻ nào?".
Vừa lúc bọn Hoàng Nam nhảy xuống, nhân mã hai phe đối đầu gườm nhau sống chết.