Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

chương 70: cổ tháp xuất thế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sinh Tử Bộ phóng xuất ra từng đạo Cửu U tử sắc hút toàn bộ hắc quan phía dưới vết nứt thung lũng, lờ mờ có thể nhìn thấy vô tận không gian, ngàn vạn hỏa linh lơ lửng bên trong Sinh Tử Bộ, lực hút kéo bùn đất ầm ầm bay vào trong, xiềng xích kêu leng leng căng ra hết cỡ.

Ahhhhhhhh, tiếng gào thảm thiết vang lên, mấy tên trưởng lão Triệu gia đứng còn cố chấp đứng gần thug lũng bình Sinh Tử Bộ kéo vào kêu la thảm thiết, bên trong nhiều hơn một đốm linh hỏa.

Lão Tả Ao thả ra Hắc Động Hồ Lồ cũng hướng xuống thung lũng hút, nhưng lão đang hút Cửu U tử sắc, lão muốn phá bĩnh ngay trước miệng Diêm Vương, từng đoàn tử quang sắc quả nhiên bị chiếc hồ lô kia hút đi khiến Sinh Tử Bộ áp lực tác động xuống phía dưới giảm đi thấy rõ. Lão Tả còn nhanh tay ném mặt Hắc Hình Kỳ cắm xuống thung lũng định lại đám hắc quan kia, xiềng xích trói hắc quan lập tức trùng xuống.

Lý Minh xiềng xích đều bị chấn nát, lại bị Khúc Tào cầm Tam Thập Lục Thương tới công, mỗi thương tên phán quan này đâm ra kéo theo sông nước đen ngòn, hắn như muốn triệu hồi cả Vong Xuyên Giang ụp vào đầu Lý Minh. Nhưng Vong Xuyên Giang đại biểu âm khí, cứ như vậy biến thành Thái Cực Đồ hắc khí, Lý Minh song cước đạp Diệt Phá Thái Cực Đồ vung trường côn phang thẳng lên đầu Khúc Tào, Tam Thập Lục Thương bị Âm Dương Côn đập cong như chiếc đòn gánh, Khúc Tào hai chân thụt xuống nền đất thung lũng rắn chắc. Lúc trước Ly Tào khổ công dồn hết pháp lực mới đánh ra được một vết nứt nhỏ, Lý Minh bấy giờ vụt một côn liền ghim Khúc Tào xuống đất, hai tên bấy giờ đánh nhau khỏi cần thi triển tuyệt kỹ, đơn thuần là dùng man lực để đánh nhau.

Khúc Tào qua hơn mười chiêu bèn không chống nổi, Lý Minh bấy giờ vận dụng bí Lực trong Việt Thiên Quyết, mỗi côn hắn nện xuống điệp gia chiêu sắc mạnh hơn chiêu trước, Khúc Tào song thủ run rẩy mất lần vũ khí suýt nữa tuột khỏi tay, vừa đánh vừa lui đợi lão Diêm Vương cùng chạy.

Quỷ Chủ không người kiềm chế bắt đầu làm loạn, tên quỷ này dụng song thủ đào thẳng vào sườn núi, hắn đang hướng ngay một ngôi mộ nằm dưới một gốc Hoàng Đàn, nhưng đá núi rắn chắc vô cùng, chẳng vậy mà đánh nhau thiên bang địa liệt nhưng Hang Hao vẫn chưa tổn hao một hòn đá. Nhưng Quỷ Chủ là bậc nào cường giả, quỷ hỏa theo hai hốc mắt bắn ra thiêu đốt sơn thạch chảy thành dung nham, hắn khổ công đào từng phân một, hẳn có thâm thù đại hận với chủ nhân cỗ thiết quan kia.

Phía Khúc Bạch lúc này không xong, Ma Vương một chưởng, Cao Biền một cước khiến Khúc Bạch chân tay luống cuống, hắn bị Ma Vương một chưởng đập văng, may mắn chui vào tán một gốc Hoàng Đàn nên không gãy mất cây xương nào.

“Víuuuuu!” – Một tiếng huýt sáo dài vang lên phát ra từ Khúc Bạch.

“Chi chiiiii!” – Tam Đầu Minh Xà từ cánh rừng phía xa đập cánh bay ra, bốn cánh xương xẩu quạt ra phong nhận chém phăng cây cối phía dưới, ba chiếc đầu đen nhanh phun ra vô tận độc khí hướng ngay lão Cao Biền. Độc xà lực ăn mòn cực kỳ đáng sợ, Huyết Hải của lão một lát liền biến thành Độc Xà Hải quay sang đầu độc cả chủ nhân.

Tam Đầu Minh Xà không rõ là hậu duệ của Man Hoang Cổ Thú nào, chiến lực bá tuyệt, một đuôi quét ngã lão Ma Vương lăn ra đất, xà độc đang ngấm vào xương cốt tôn thần ma kia khiến cả người lão đen kịt bốc khói xèo xèo. Nhân đó Man Thành Chủ cũng xông lên kiềm chế lão Cao Biền, Man Thành nhân mã còn lại ào ào nhảy lên lưng Tam Đầu Minh Xà, cùng hợp lực phong ấn tên Ma Vương.

Triệu gia đứng ở một góc núi ẩn nhẫn quan sát, bọn hắn mới đầu còn giúp Cao Biền kiềm chế lão Tả, nhưng về sau cục diện hỗn loạn, bọn hắn liền lui về sau. Nhưng đám cường giả nơi này cũng không biết rằng ngoài Triệu gia, Phượng Sơn Môn, Tiên La Điện, bọn hắn còn một đám Thiên Viện cường giả bí mật rời đi từ lúc bị lão Tả Ao chặn đường phá bĩnh, bọn hắn làm việc cực kỳ chu toàn, đã xắp xếp trước sau. Thiên Viện là nhân mã phương nào, bọn hắn chính là học viện tu chân đứng đầu Thiên Quốc Hãn Tộc, nói đứng đầu đại lục cũng không có gì là quá đáng. Đứng đầu Thiên Viện là một lão bất tử tên gọi Lăng Kinh, lão này sống có dư mấy trăm năm, hẳn tuổi tác không thua kém Cao Biền bao nhiêu, lão cũng là nhạc phụ của Triệu Thiên Hoàng Đế, như vậy tính là thông gia với lão cựu hoàng Triệu Khống ở đây.

“Lăng Kinh, thế nào?” – Thấy Lăng Kinh quay lại, Triệu Khống vội vã hỏi.

“Đã đủ!” – Lăng Kinh nhìn như thư sinh đôi mươi, giơ tay đưa ra một bình ngọc xanh biếc, chính là chiếc bình từng bắt một đầu hung thú Tê Hủy trước kia.

“Được, tốt~. Chúng ta bắt đầu!” - Tiên La Điện Chủ Bạt U ném ra một chiếc đỉnh cũ kỹ đúc từ đồng bên trên khắc đầy hình hài hung thú, quả nhiên có hình đầu Tê Hủy bị bắt khi trước, chiếc đỉnh hóa lớn nổi lên màn sương máu lờ mờ che phủ bên trong bên đầu hung thú đang gào rống thê lương, từng sợi tơ máu từ chiếc đỉnh vươn lên không trung như từng đầu độc xà hướng phía tế đàn lao đi, Triệu gia nhân mã muốn huyết tế cổ thú đánh thức bảo vật của Moan tộc, mục đích bọn hắn tới đây chỉ có vậy.

Cũng đúng lúc này, Quỷ Chủ thi cốt đào phải một sợi rễ thô to như cánh tay người, sợi rễ lấp lánh thần quang va chạm cùng quỷ hỏa bốc lên từng tiếng xèo xèo, phía sau sợi rễ chính là một cỗ thiết quan, cùng có xiềng xích nhưng không phải trói tại bốn góc mà là nâng đỡ cỗ thiết quan kia, nếu Cao Biền nhìn thấy cỗ thiết quan này, lão sẽ nghĩ ngay tới cỗ thiết quan trên Hống Sơn có phần tương tự. Quỷ Chủ đã đào tới mộ của cường địch hắn, hàm răng lạch cạch va vào nhau gầm lên khó nghe: “Thiên Lạc!”.

Hoàng Đàn thụ phía trên cỗ thiết quan bị Quỷ Chủ đào tới đột nhiên cành lá rung động xào xạc, vô hình lực lượng từ thân cây tràn ra tiến về phía thạch động tế đàn khiến Cổ Tháp khẽ nhúc nhích, cũng lúc đó từng sợi tơ máu dày đặc không trung đồng loạt chui vào thạch động quấn lấy tòa tháp kia, Cổ Tháp run rẩy hấp thu từng sợi máu, huyết sắc từ thân tháp dần hiện rõ phóng ra quang mang tràn ngập thạch động, từng phần bị vỡ trên thân tháp lấy tốc độ mắt thường hồi phục, rũ bỏ lớp áo đen kịt bên ngoài, cả tòa tháp đỏ hồng như một vầng mặt trời chói sáng.

Ầm Ầm Ầm__________

Cổ Tháp phá trần thạch động bay lên, chín tầng tháp huyết sắc chói lòa phủ kín thung lũng, khí tức tỏa ra áp bức khiến cường giả cảm thấy như chính mình đang gồng gánh chín tầng trời trên lưng. Sinh Tử Bộ đang nhắm lão Tả Ao bổ xuống cũng thoáng chút run rẩy, lực lượng bỗng nhiên yếu đuối hơn hẳn thường lệ, nhờ vậy mà lão Tả tránh được một kiếp.

Triệu Khống cùng bọn người nhanh chóng lôi ra một bản cổ thư, đồng loạt nhỏ máu huyết lên trên mặt giấy cũ nhàu nát, từng trang giấy nhiễm đỏ hóa thành từng hình tháp nhỏ bay về phía tòa Cổ Tháp kia, bọn hắn đang thi triển bí pháp khống chế tòa Cổ Tháp này.

Tòa Cổ Tháp trên không quay nhẹ bay về phía nhân mã Triệu gia, Triệu Khống vui mừng như mở cờ trong bụng càng ra sức thi triển bí pháp, nếu tòa tháp này vào tay hắn, nhân thần giới chó má gì cũng nằm dưới gót chân hắn mà thôi.

Tòa tháp chậm chạp nhích từng chút, chỉ còn cách Triệu Khống chừng mấy trăm thước, lơ lửng ngay trên đầu bọn hắn, Tiên La Điện, Phượng Sơn Môn, Tiên Viện mừng vui hoan hỉ, khổ công bọn hắn sắp xếp bố cục sắp tới giờ phút thu trái ngọt.

Nhưng lúc này cách đó vài dặm, phía Bắc thung lũng, Lý Minh tá lực đả lực gạt phăng đi thanh trường thương của Khúc Tòa, đầu quyền bạo nộ một chiêu Long Chiến Thiên Địa đập hắn văng về phía lão Diêm Vương, đoạn hắn về tòa Cổ Tháp kia miệng khấn tay vẽ, từng đoạn cổ tự trong Cửu U Linh Quyết sáng lòa vùn vụt bay về Cổ Tháp.

“Đừngggg!” – Triệu Khống hét lên thất thanh, tòa Cổ Tháp vụt một phát bay về phía tả thủ Lý Minh, nơi đó có một cổ tự lớn hình cửu tháp đang xoay trong trong lòng bàn tay hắn. Đánh thức Cổ Tháp lão Mo Sư còn chưa kịp dạy hắn nhưng điều khiển thì hắn chẳng lạ lẫm gì, một đoạn cổ tự kia chính là để dành riêng cho việc huy động tòa tháp này, bản tàn thư của Tăng Cốc trộm được sao có thể bì với chính tông công pháp của hắn.

“Hắc hắc hắc ….” – Lý Minh cầm tòa Cổ Tháp trên tay cười vang bỉ ổi, hắn còn chưa đủ năng lực câu thông tòa tháp nên không rõ lai lịch, nãy giờ đánh nhau hắn đã dùng phần lớn nguyên thần lực lượng từ mộ địa, hắn cảm thấy lực lượng thu được càng ít đi, đánh nhau với Khúc Tào đã phải chuyển dần sang kỹ xảo, dụng man lực không tài nào chịu nổi.

“Khốn kiếp! Giết hắn!” – Triệu gia nhân mã đồng loạt gầm rống xông về phía Lý Minh hòng đoạt lại tòa Cổ Tháp, Tiên La Đồng Điện, Phượng Sơn Hỏa Ấn, Thiên Đồng Cổ Kính, lại thêm một mặt Thiên Thủy Trác từ Thiên Viện, tứ đại trấn binh cùng lúc chụp về phía Lý Minh, cường giả nào chịu cho nổi.

Lý Minh đang ngắm nghía tòa huyết sắc Cổ Tháp cùng phát hoảng, hắn bị phong bế định trụ không cách nào nhúc nhích, lực ép từ linh binh như muốn nghiền hắn thành cám heo, bốn thanh trấn binh là bực nào thủ pháp. Không suy nghĩ nhiều, hắn tế tòa Cổ Tháp lên trên đầu, đoạn dùng Âm Dương Côn một đòn vụt lên thân tháp, dư âm từ đòn đánh bạo phát, không khí ầm ầm vỡ vụn, xung quanh hắn mặt đất uốn lượn gồ lên từng đạo như sóng thần cao tới trăm thước lan ra bát phương quanh thung lũng, tứ đại linh binh bị dư âm ném văng lên trời bay đi đâu không rõ, Ma Vương, Quỷ Chủ bị sóng đất quật văng, lực ép khiến bọn hắn đều gãy hơn chục cây xương cốt, riêng lão Tả nhanh chân thu Khúc Bạch trốn vào Hắc Động Hồ Lồ thoát khỏi một kiếp. Diêm Vương lợi hại dùng Sinh Tử Bộ chấn tan ba âm cứu được Khúc Tào, Cao Biền lại nhờ Ma Huyết Phiên vất vả bảo toàn tính mạng, nhưng hắn không có đươc thủ bút như tên ma thần kia, không cách nào cứu Ma Vương thi cốt khiến hắn gãy mất một đoạn xương đùi vô lực tái chiến.

Lý Minh đứng dưới đế tháp há hốc miệng, mắt trợn tròn, đây là bực nào uy năng, một đòn gõ bừa đã trấn trụ tứ phương.

“Báo Thiên Tháp! Đi!” – Diêm Vương thi cốt gầm lên, đoạn hắn dùng Sinh Tử Bộ thu lấy Khúc Tào, Quỷ Chủ cùng Ma Vương thi cốt nhảy về Cửu U hắc động.

“Yêu nghiệt, chạy đi đâu?” – Lý Minh quát lên, lại tế Cổ Tháp hướng Cửu U hắc động gõ một côn, không gian theo dư âm từ tòa tháp ầm ầm sụp đổ, để lại những vệt đen kịt trên bầu trời, vệt đen lan tới phía sau lão Diêm Vương kéo theo tòa hắc động vụn vỡ nhanh chóng. Lão Diêm Vương thôi động hết pháp lực còn sót lại cố gắng điều động Sinh Tử Bộ lao đi biến mất trên bầu trời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio