"Hắn là kẻ nào? Y thuật lại cao minh như vậy, là người Phạm gia các ngươi sao?" - Đám đệ tử nhao nhao hướng bọn Y Đường, Dược Đường hỏi, rõ ràng đã có kẻ tin rằng gã tiểu tăng kia biết y thuật thực sự.
"Không phải, Phạm gia chỉ có mấy vị tăng nhân, tuyệt chưa từng thấy qua hắn." - Phạm Xuyên Khung đáp lời, phần lớn y sư trong Đại Việt đều học từ Phạm gia mà ra, nhưng hắn cũng không muốn nhận vơ về phía gia tộc mình, hiển nhiên Phạm Xuyên Khung không tin vị tiểu tăng kia cứu được người, chẳng qua hắn gặp một may mắn kỳ ngộ nào đó.
"Tiểu tăng sư đệ, Pháp danh của ngươi là gì? Sao bọn ta chưa từng thấy qua ngươi?" - Một vị đệ nữ đệ tử của Nhuyễn Tiên Đường tên gọi Trịnh Tiên Hương hỏi gã tiểu tăng.
Gã tiểu tăng nhìn qua mọi người với ánh mắt bình thản, dường như đã quen biết từ trước, gã đáp lời: "Bần tăng pháp hiệu Tà Ám, là sư đệ của Chính Minh sư huynh. Sư huynh còn không mau ra nhận người?"
"Tà Ám, pháp hiệu gì mà kỳ lạ vậy?"
"Tà Ám, chẳng phải đối ngược với Chính Minh sao?"
"Đúng vậy, Chính đối với Tà, Quang Minh đối Hắc Ám, thú vị thật?"
Mọi người đều nhao nhao hết cả lên vì cái tên của gã tiểu tăng nghe thật thú vị, hai sư huynh đệ nhà hắn lại có pháp hiệu đối chọi nhau.
Chính Minh ho khan mấy tiếng, gọi: "Tà Ám sư đệ, đừng làm nhộn, mau quay lại!"
Đoạn hắn quay sang nói với mọi người: "Ân sư gần đây lên Quan Ải, trên đường có thu nạp thêm một vị sư đệ, quy củ còn chưa tinh, các sư huynh sư tỷ đừng chê cười."
Mọi người ồ cả lên, thì ra vị tiểu tăng này lại là đệ tử mới nạp của Vô Từ Đại Sư, chả trách bản lĩnh hắn cao như vậy, Đại Sư quả nhiên có con mắt nhìn người.
Biết được thân phận của hắn, mọi người đều vây xung quanh nói một hai lời khách khí, nào là tam sinh hữu hạnh, nghe danh đã lâu, hiển nhiên còn muốn sau này cầu cạnh hắn, ngay cả vợ chồng Thương Tiễn nhị vị đường chủ cũng tới chào hắn một câu, đệ tử của Pháp Vân Tự Trụ Trì danh khí thật lớn.
Tà Ám cười thầm trong bụng nghĩ: "Cái gì mà tam sinh hữu hạnh, nghe danh đã lâu chứ, đúng là một đám chẳng ra gì?"
Mọi người đang nhao nhao chào hỏi thì một tiếng quát lớn phát ra từ trên chiến đài: "Hừ, nhộn nhạo cái gì chứ, kẻ tiếp theo sẽ không may mắn như tên sử đao đâu?", hiển nhiên tiếng quát vừa rồi là của Thất Bặc.
Phạm Xuyên Khung nhảy lên chiến đài đứng đối diện cùng hắn, trong tay gã mọc ra một cây quạt lò, hẳn là gã thường dùng để khống hỏa khi luyện dược. Người của Phạm gia cái gì cũng liên quan tới y dược, đồ vật toàn là dùng cho y dược, quạt lò điều chỉnh lửa, quần áo cách hỏa để tránh nóng bức khi luyện đan, cả cái tên cũng đặt theo một vị thuốc bổ khí huyết nữa. Phạm gia ngoài y thuật còn rất nổi tiếng về tài khống hỏa, Xuyên Khung cũng tính là một thiên tài cao thủ trong số đó, bài danh chiến lực cao hơn Lê Tiệp một chút, hơn nữa công phu điểm huyệt của hắn cũng rất lợi hại, xem ra có hy vọng chiến thắng gã Thất Bặc kia.
"Mời!" - Xuyên Khung hoành cây quạt đen kịt trước ngực, đột nhiên hướng chuôi quạt điểm tới ngực Thất Bặc, chuôi quạt của hắn dài hai xích, dường như làm từ xương thú, thế quạt điểm đi để lại một vệt hắc ám phía sau, đồng thời vang lên một tiếng gầm lớn, nghe như là tiếng của loài hổ vậy.
Thất Bặc không né mà giơ trường kiếm chắn trước ngực, ý đồ đỡ xong chiêu này đợi địch nhân thu lại thì hoành kiếm chém luôn theo phía sau, chiếm tiên cơ, sau đó dùng Nhất Trọng Hoành Không đè chết hắn. Keng một tiếng, chuôi quạt cùng trường kiếm chạm nhau, tại điểm tiếp xúc phát ra một đốm lửa nhỏ, trường kiếm của Thất Bặc cong đi. Xuyên Khung lật cổ tay quạt vào mặt địch nhân, một ngọn lửa lớn hóa thành hổ hình vồ lấy Thất Bặc khiến hắn xay xẩm mặt mày.
Hỏa khí khắc Kim, một chiêu điểm huyệt của Xuyên Khung ẩn chứa hỏa khí phóng ra đánh cong cả trường kiếm của Thất Bặc, lại thêm phần chuôi quạt làm từ xương cốt Hỏa Tinh Hổ, đánh ra tạo nên âm thanh khiến cho địch nhân giật mình phân tán, Thất Bặc ngay chiêu đầu đã lãnh thiệt thòi.
Sau thời khắc hoảng hốt, Thất Bặc liền đưa chỉ vận lực vuốt thẳng thanh trường kiếm, đánh ra một chiêu Thủy Vũ Thiên Xa, thủy lực từ thiên địa tụ tập quanh người hắn tạo nên một vòng hộ tráo bằng nước lớn cản lại ngọn lửa. Thủy hỏa bất dung, tính chất đối nghịch khiến quanh chiến đài hơi nước tỏa ra mù mịt, một lúc sau chẳng còn ai nhìn thấy gì, chỉ còn nghe tiếng kiếm rít vù vù, tiếng quạt lò phần phật đánh ra, lửa đỏ vồ táp cả ra phía ngoài chiến đài, thủy khí vù vù trên không kéo tới.
Một lúc sau, từ trong màn sương vang lên tiếng hô lớn: "Nhị Trọng Phá Địa", lại một tiếng hô khác ngay sau đó: "Chúc Hỏa Xuyên Khung", tiếng hô đầu tiên là của Thất Bặc, tiếng sau là của Xuyên Khung, hiển nhiên cuộc chiến đã tới lúc tối hậu, cả hai cùng ra đòn quyết định phân thắng bại.
Ầm ầm mấy tiếng vang lên, màn hơi nước bị hỏa khí thiêu mất, trên chiến đài Xuyên Khung nằm bẹp bất động, cả người mềm nhũn, xương cốt gãy mất năm phần, rõ ràng là bị nhị trọng thiên của Thất Bặc chấn nát. Cách đó mấy trượng không xa, Thất Bặc có khá hơn một chút, tuy tóc tai da thịt cháy xém nhưng gã vẫn còn chống thanh trường kiếm cong queo đứng được, trước ngực có thêm hai cái lỗ lòi ra cả xương sườn, chắc hẳn là bị chuôi quạt của Xuyên Khung điểm trúng.
"Giết hắn đi!" - Vị Triệu gia trưởng lão phía dưới lạnh lùng nói.
Thất Bặc không còn cẩn thận đề phòng như lúc muốn giết Lê Tiệp, gã chắc chắn một chiêu Nhị Trọng Phá Địa đã chấn cho Xuyên Khung chết tới bảy phần, mà bản thân gã cũng chẳng còn sức lực nữa. Vừa rồi gã bị một đầu Hỏa Thần vồ giết, may mắn mà thoát chết, tới giờ trong lòng vẫn còn chút run sợ. Gã khó nhọc chống thanh kiếm cong queo lê từng bước tới chỗ địch nhân, nhưng còn cách độ nửa trượng thì sự lạ lại tiếp tục xảy ra, Xuyên Khung đột nhiên từ từ lăn đi ra xa muốn rớt khỏi chiến đài lần nữa.
"Mau, mau giết hắn đi." - Bọn Triệu gia thấy con mồi lần nữa muốn thoát đi càng hô hào lớn, hận không thể tự mình nhảy lên chiến đài kết liễu địch nhân.
Nhưng Thất Bặc làm gì còn sức lực, hắn tiến một bước thì Xuyên Khung cũng lăn ra sau một vòng, hắn tiến nhanh thì gã kia cũng lăn nhanh, tiến chậm thì gã lăn chậm, không sao chém được, nhìn con mồi trước mắt mà không sao kết liễu, hắn hận tới thấu tâm can, tới lúc Xuyên Khung rơi xuống đất thì hắn gầm to lên một tiếng rồi ngã lăn ra chiến đài bất tỉnh nhân sự.
Xuyên Khung vừa rơi khỏi đài thì có tiếng hô lớn: "Tránh ra, mau tránh ra, tránh đường cho thầy lang!", lại là gã tiểu tăng hồi nãy nhanh chân chạy ra. Vị tiểu hòa thượng lại nhét cái gì vào miệng Xuyên Khung, đưa tay sờ mó khắp người hắn, còn lăn qua lăn lại như một món đồ bỏ, chưởng chỉ vỗ ra hoa cả mắt.
Một lát sau Xuyên Khung tỉnh dậy lơ mơ hỏi: "Ta, ta còn sống?", hiển nhiên Xuyên Khung cũng là một vị y đạo cao thủ, gã kiểm tra thương thế một vòng thì xương cốt được tiếp lại rất chuẩn xác, lại không hiểu vì sao đã hồi phục lấy ba bốn thành, nơi bị thương còn có vết cao bôi lên trên, hẳn là do vị tiểu sư phụ kia ra tay giúp đỡ.
Vị tiểu tăng lại nhìn trời nhìn đất phán: "Ngươi phúc lớn mạng lớn, may mắn vừa rồi ngã đập đầu xuống đất, khiến não hải chấn động, đột nhiên kỳ kinh bát mạch khôi phục, lục phủ ngũ tạng lưu thông hoạt động trở lại. Chuyện này từ cổ chí kim mới có ba người, một là Thiên Đế, hai là Lê Tiệp, thứ ba thì chính là họ Phạm nhà ngươi."
Bọn Triệu gia nghe thấy thế thì nhao nhao chửi lên: "Mẹ kiếp, cái gì mà kỳ kinh bát mạch khôi phục, lục phủ ngũ tạng lưu thông chứ, rõ ràng là đang nói ngược."
"Tiên sư nó, tên tiểu tăng kia rõ ràng có tà pháp, giết chết hắn đi."
"Đúng vậy, khiêu chiến giết hắn đi."
"Mẹ nó chứ, bọn phương Nam thật là tà dị!"
Phía Việt tộc cùng Huyết Tăng thì cười lớn ha hả, không ngờ vị tiểu hòa thượng lại cứu được hai mạng người, cả bọn hô to: "Tà Ám sư huynh, hay lắm, hay lắm!".
---oooo---
Một tên Triệu gia khác nhảy lên chiến đài hướng về phía Tà Ám hòa thượng nói: "Đồ mọi rợ yêu tà, người có bản lĩnh thì lên nếm thử thần công Triệu gia ta."
Mọi người đều nhìn về phía Tà Ám, nhưng gã hòa thượng trẻ tuổi đang làm bộ dáng tụng kinh niệm phật, giống như gã đang nhập định vậy, vạn sự đều bị gã bỏ ngoài tai.
Chính Minh từ sau tiến lên nói đỡ mấy câu: "Sư đệ ta học nghệ chưa tinh, xin các vị sư huynh giúp đỡ hắn.", rõ ràng Chính Minh muốn che chở cho gã sư đệ của mình.
Thấy Tà Ám không muốn lên đài, một gã đệ tử Kiếm Đường quát lớn xách kiếm nhảy lên, nhưng chân gã vừa chạm xuống đất thì đã bị một chiêu kiếm của tên Triệu gia chém văng ra ngoài, thực lực của tên kia rất đáng sợ.
Tà Ám đang nhập định lại chạy tới chỗ tên Kiếm Đường bị thương, vẫn chiêu bài cũ giở ra, gã lại chữa cho tên Kiếm Đường khỏe mạnh hoạt bát đâu vào đấy, thậm chí còn muốn thượng đài thêm lần nữa.
Miệng gã lại huyên thuyên: "Ngươi phúc lớn mạng lớn..."
"Yêu pháp, yêu pháp!" - Gã Triệu gia chỉ kiếm vào mặt Tà Ám hô lên, gã thường nghe đồn đãi rằng phương Nam độc vật chướng khí, yêu thú hoành hành, tà pháp đầy rẫy, mới đầu gã còn cho đó chỉ là đồn vớ vẩn bịp người, Tu chân đệ tử sao có thể tin vào chuyện đó chứ, nhưng hôm nay chứng kiến tên tiểu hòa thượng ba lần thi triển yêu pháp cứu người, đặc biệt chiêu kiếm vừa rồi dứt khoát gã địch nhân kia phải chết, vậy mà hắn còn nhảy nhót được, niềm tin của gã bắt đầu lung lay.
Tà Ám đột nhiên nhìn lên chiến đài mỉm cười, hàm răng trắng ởn của hắn khiến cho gã Triệu gia đệ tử rùng cả mình, tưởng rằng đấy là một môn yêu thuật cướp hồn đoạt phách, vội vã nhắm mắt quay đi.
"Thất Kiệt, ngươi làm cái trò gì vậy?" - Một vị Triệu gia Trưởng lão quát lên mới khiến gã đệ tử trên đài bình tĩnh trở lại.
"Trưởng lão, ta..." - Triệu Thất Kiệt ấp úng, gã bỗng thấy mình vừa rồi sợ hãi vớ vẫn, thầm kinh sợ trong lòng, nếu địch nhân vừa rồi thượng đài, chẳng phải mình sẽ bị thảm bại sao.
Thất Kiệt lấy lại bình tĩnh cùng khí thế chỉ trường kiếm vào Tà Ám, một đạo kiếm khí sắc lạnh từ mũi kiếm phóng ra, véo một tiếng nhắm ngay đầu vị tiểu tăng mà chém, đây là công khai khiêu khích, nếu Tà Ám còn không thượng đài thì cả đời e rằng gã chẳng còn mặt mũi để nhìn ai.
Tà Ám nhảy tránh qua một bên trừng mắt quát: "Ngươi muốn chết?", vị tiểu tăng này dường như không có ý thượng đài, nhưng địch nhân năm lần bảy lượt khiêu khích hắn, dù cho lão Phật Tổ sống lại cũng không chịu nổi chứ đừng nói là gã.
"Được, bần tăng thành toàn cho ngươi." - Tà Ám tung mình nhảy lên, tay không tấc sắt đứng nhìn Triệu Thất Kiệt, tên Triệu gia đệ tử này bài danh đệ tứ trong đám con cháu lão Triệu Thất, ba tên sư huynh của hắn chính là Thất Anh, Thất Hùng tiếng tăm lừng lẫy, còn một gã nữa tên gọi Thất Hào bế quan chưa xuất hiện, nghe nói gã Thất Hào này còn lợi hai hơn cả nhị vị sư huynh của hắn.