Việt Tinh Kỳ Truyện

chương 26: “đến từ đâu cứ về lại đó đi”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thắng một cách kỳ bí ở vòng này, Bão tiếp tục tiến vào đấu người toàn tu vi thể phàm, vì dường như đặc cách thắng, Bão đã hoàn thành trận đấu khá nhanh chóng chỉ hơn phút ngắn ngủi, bây giờ hắn phải trở về phòng chờ đại sảnh để nghĩ ngơi, chờ cho đến trận tiếp theo của mình, tại phòng chờ vẫn là một bên là mấy tên cựu học viên, gương mặt phụ huynh đang lăm le nhìn bọn tân học sinh cười cười, mcj dù trên mặt có phần vui vẻ, nhwugn ai chả biết bọn taan học sinh như đá mài dao của bọn nó, bọn chúng toàn là mấy tên gia hỏa đã lâu nằm ở thể phàm đỉnh phong, chỉ cần một chút nữa là lên sĩ tầng tu vi, đôi với bọn tân ính viên mới lớm nhớm lên tầng - thể phàm, đòi thắng bọn đầy mình kinh nghiệm như chúng, hahaha, đơn giản là quá khó.

Vừa vào sảnh chờ, Bão lại đón nhận ánh mắt ghen tỵ của mọi người, nhất là mấy thằng có vẻ du côn của bọn cựu học sinh, ánh mắt thèm thuộc dán chặt lên người Băng và Diễm đang ân cần săn sóc cho Bão, sau đó liếc ánh mắt hình viên đạn về phía Bão, ý bảo” đâu ra thằng năm nhất đú đớn gái gú trước mặt bọn anh, cơ mà toàn gái max đẹp cmnl, để xem bọn tau có cướp được hay không”, đói với bọn này, Bão đương nhiên một chút cũng không nhường, trợn ngược mắt nhìn lại,”có giỏi đụng gái của bố mày, đụng bố thì không sao, chứ đụng tới Băng và Diễm là không xong rồi, chỉ cần với ánh mắt lúc nãy thì đã đủ để tẩn bọn này mấy trận rồi”, dường như đọc được suy nghĩ của nhau, hai bên không khí âm trầm, nhiệt độ như được hạ xuống vài độ vậy, nhưng không chỉ mình Bão cảm thấy khó chịu, có cô gái bên cựu học viên cũng liếc đôi mắt khinh bỉ về bọn lưu manh kia, cũng không thèm nói.

Đừng nhìn Diễm có vẻ con nít, ngây thơ, nhưng về chăm sóc người khác nàng cũng rất khéo à nghen, về Băng thì không cần nói, công việc nữ tỳ trước đây đâu phải làm cho vui, những bàn tay búp măng thoăn thoắt băng bó cho Bão, Bão cũng không thể nhịn được sự hãnh diện a, mũi như hếch lên tận trần nhà cao hơn mét, đâu phải ai cũng có diễm phước được nàng tiên nữ như thế này chăm sóc, trogn mắt hai nàng tỏ ra lo lắng nhiều lắm, Băng có phần mau nước mắt, đã rơm rớm rồi, nhìn thấy cái lỗ máu trên eo và chân của Bão, nàng như nhớ lại cảnh tượng Bão nắm tay nàng chạy trốn trước đây, một chàng thiếu niên tuổi nhỏ bé, da dẻ trắng bóc liên tục chịu những vết cắt do cây rừng, gai góc phía trước để kéo cho nàng đi, chăm sóc nàng từng giấc ngủ, từng bửa ăn, trong khi mình thân phận chỉ là một nữ tỳ, không hơn khong kém, giờ cậu chủ bị thương còn có vẻ nặng hơn lúc đó nữa,trong lòng thấp thỏm, có rất lớn ý định khuyên bảo Bão cùng như các nàng, sẽ rút lui trong vòng này, nhưng nàng biết, Bão một khi đã làm, thì có là ba của Bão ở đây cũng không ngăn được.

Dường như để cho bọn kia tức lâu hơn, Bão cũng không lập tức để dòng kim loại đen đi chữa lành cơ thể, chỉ dùng linh khí bên ngoài vận chuyển từ từ chữa thương, để cho hai nàng tha hồ mà băng bó, và kết quả là hắn bị quấn lai như xác ướp ai cập luôn, trong khi trên người chỉ có chỗ bị thương nặng là eo với chân trái, cười ra nức mắt, nhwugn trách ai dược, mê gái thì như vậy thôi, kk

Trận đấu thứ ba là Linh và một tên cựu học viên tu vi thể phàm, Bão chỉ ngồi đợi hơn phút, thấy truyền tống trận trong phòng phát sáng, sau đó thân ảnh thanh niên mặt áo trắng rớt vào, Bão biết đây là Linh vậy là hắn thắng rồi, như có vẻ cực kỳ chật vật, vừa vào đã lảo đảo ngồi bệch xuống, máu trên đầu vẫn còn chảy xuống, chân phải dường như bi gãy ở đùi, linh vận có chút tán loạn, nhìn là biết thụ thương rất nặng, không phải một chút thời gian là có thể khang phục, Linh lập tức lấy ra vài viên đan dược ngồi xuống trị thương, đôi măt liếc nhìn Bão gật đầu rồi nhắm mắt tịnh dưỡng, Bão cũng gật đầu, hắn biết ý tứ của Linh chứ, Linh cần người bảo hộ lúc trị thương, ai biết được trong này không chừng sẽ có người quen với tên ngoài kia động thủ với hắn.

Với cái liếc mắt kia, đương nhiên mọi người đều thấy ý tứ của Linh, càng là bọn lưu ban tầng thể phàm, lúc Bão từ ngoài bước vào đã khiến bọn chúng một trận đề phòng, đâu ra một tên tân học sinh có thể trong vòng phút đánh bại một tên thể phàm tầng chín đỉnh phong cơ chứ, đây là cần bao nhiêu nghịch thiên, cần bao nhiêu thiên tài mới làm được như vậy a, nhưng sau đó bọn chúng an tỉnh lại được, chắc chắn tên này có mánh khóe lừa đảo, haowcj tà thuật gì đấy kahwcs chế đươc hệ mộc, người còn lại ở đây chẳng ai hệ mộc cả, để xem người đối phó với chúng ta thế nào, nhưng tinh thần mới an tĩnh được hơn tiếng đồng hồ, tính cả thười gian chờ giữa các trận là phút để dọn dẹp sàn đấu, cùng phút thi đấu của Linh, lại bị xới trộn lần nữa, đâu ra lắm những tên thiên tài nghịchthiên như thế này chứ, cả những người thuộc sĩ tầng tu vi cũng không khỏi không tán thán, năm nay không phải năm tụ hội danh tài chứ, tại sao lai lại xuất hiện không chỉ một kẻ nghịch thiên à nha.

Trận thứ và diễn ra sau đó, Băng và Diễm đã “nhẹ nhàng “ thua cuộc

Do đươc cô Thảo truyền âm từ xa, trình độ học viên năm nay vượt qua dự tính, nên chỉ quyết định hai nàng dừng ở vòng /, cần tiếp tục bồi dưỡng, không nên tiếp tục tranh đoạt với các cựu học sinh, Băng và Diễm bồi hồi chia tay Bão rời đi phòng chờ, Băng càng là khóe mắt ươn ướt, lao đên ôm Bão một cái, nàng lo cho Bão lắm, từ lần trước bên bờ hồ nàng đã có cái cảm giác phải xa Bão lâu lắm, đến bây giờ cảm giác ấy vẫn khắc khoải trong lòng nàng, dâng lên một cảm giác chia ly vô hình.

Dưới sự thúc dục của còi đấu, nàng cũng phải bịn rịn rời đi trong nước mắt.

trận đã qua trong trận của top tu vi thể phàm, chỉ còn trận là tiến vào vòng tứ kết,

Trận thứ , trạn thứ , cũng là sự nghiền ép đến từ tên cựu học viên trước hai tân học sinh tu vi chỉ mới tầng thể phàm, dường như cực kỳ rút kinh nghiệm từ những tên trước, những cựu học viên này cực kỳ cẩn thận, không khinh đich chút nào, làm cho các tân học sinh ngày cả cơ hội đánh trúng còn không có.

Trần thứ tám, tên Bão ghét cũng lên trận, Lanh Bội, một tên có thiên phú cao kinh người, Băng cao phẩm thuộc tính, gia tộc lại cực kỳ cường đại, tài nguyên tu luyện càng là không thiếu, nay đã tầng đỉnh phong thể phàm thực lực, so với Bão mới tầng hơn quá xa.

Lần này hắn chạm trán một tên thể phàm tầng đỉnh phong, lúc này đang chờ ở đây tai jtu vi thể phàm chỉ có Linh,Bão cùng tên cựu học viên, trận đấu bên ngoài có lẽ diễn ra rất quyết liệt, nhưng Bão cũng không có tâm tình quan tâm tới.Hắn một bên họ pháp cho Linh, một bên đang dựa vào thực chiến nãy giờ để suy nghĩ ra phương thức chiến đấu phù hợp hơn đối với hắn, không thể cứ chơi kiểu tay chân không một chút nghệ thuật như vậy được.

Sua hơn tiếng thì cửa truyền tống trận mới vụt sáng, một thân ảnh áo xanh xuất hiện, gương mặt có phần non nớt, tu vi tầng thể phàm, điều này báo hiệu lại là một chiến thắng dành cho tân học viên, Lãnh Bội đã chiến thắng một tên tu vi thể phàm đỉnh phong, mà tên này còn được bài danh là đệ nhất nhân dưới sĩ tầng, hắn đã lưu ban năm tại tàng đỉnh phong này, lúc nào cũng có thể bước chân vào sĩ tầng cảnh giới, chỉ là thiếu chút cơ duyên mà thôi, nay không ngờ lại bị một tên tân học viên đánh bại,, nhưng cũng như những người khác, Lãnh bội bị thương khá nặng, trên cỗ còn một đạo vết cắt sâu vào đến cm, mặc dù đã được linh lực bó buộc cầm máu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy máu đang rỉ ra, quần áo rách bơm, có thể dex dàng nhận ra là do vết kiếm khí gây ra, chứng tỏ đối thủ phải là một người thuộc kim thuộc tính hoặc thổ thuộc tính, huyễn hóa ra vũ khí dạng kiếm hoặc thương, giáo.

Mọi người kể cả những người thuộc sĩ tầng cảnh giới cũng thầm hít hơi khí lạnh, chúng ta sinh ra nhầm thời đại hay sao vậy, đâu ra toàn mấy tên biến thái như vậy a, chỉ một ngày đã thấy tên này, nếu tên này trưởng thành thì còn ai là đối thủ nửa, mà chắc chắn nhwungx người này sẽ trưởng thành nhanh hơn bọn sí tầng bọn chúng, nhìn trước mắt là thấy, chỉ mới nửa năm ngắn ngủi, mấy tên tân học viên từ không biết gì đã đánh bại mấy đứa học - năm, chưa hết cũng từ thể phàm tầng làm một lèo tháng lên thể phàm tầng , hồi xưa bọn chũng miễn cưỡng cũng chỉ hơn một nửa thành tích này a, thầm nghĩ tên băng thuộc tính này đương nhiên trở thành quán quân của hạng mục thể phàm năm nay rồi, tên đối thủ của hắn là đệ nhất thể phàm tu sĩ đó, à mà không, nay đã là cựu đệ nhất rồi.

Tiếp theo là đến vòng đấu của sĩ tầng tu vi, trong lúc đó thể phàm vòng đấu tiếp theo các học viên sẽ tranh thủ nghĩ sức, có lẽ sẽ được chừng nửa ngày đến một ngày, hồi phục hoàn toàn thì không thể, nhưng - phần thì miễn cưỡng có thể.

Điều làm cho khán giả ngạc nhiên là, năm nay chất lượng của các trận đấu của thể phàm vi đã tiệm cận rất nhiều so với các trận chiến của các sĩ tầng tu vi, dường như cảm thấy mức độ công phá và quyết liệt không hề thua kém bao nhiêu,mức độ của các trận đấu sĩ tầng về độ hành tráng thì chỉ hơn một chút chứ không có cách biệt quá xa như mọi năm, không biết là năm nay thể phàm tu vi đột nhiên trở lên mãnh mẽ, hay là tu sĩ sĩ tầng bỗng trở nên yếu đuối,

Nửa ngày trôi qua, bây giờ đã là nửa đêm, vòng đấu của sĩ tầng tu vi top mới kết thúc chọn ra người đi tiếp vòng trong, ban tổ chức quyết định sáng mai sẽ tổ chức tứ kết cho hạng mục thể phàm tu vi, vì đảm bảo sức khỏe cho các học viên có thể chiến đấu tốt nhất cho trận đấu sắp tới, nên sẽ tăng lên thời gian trị thương, cũng là thời gian nghĩ ngơi cho khán giả sau ngày quan chiến quyết liệt,

Mỗi thí sinh được cấp một gian phòng tách biệt với nhau, nằm gần khu vực đấu trường để dễ dàng đi lại, và hạn chế tối đa người tiến vào khu vực nghĩ ngời của các đấu sĩ,

Gần sáng:

Cộc cộc. Bão nghe thấy tiếng chân bước xa xa, nhẹ nhíu mày, “không phải hạn chế tối da người từ nơi khác tiến đến đây sao, nếu Bão không có giác quan thứ sáu cực nhạy cảm với thần niệm, làm sao có thể tờ mờ cảm thấy thần niệm người kia thoáng quét về phía căn phòng của hắn chứ, nhưng người này hình như không trực tiếp tiến đến như thần niệm,mà đi vào căn phòng nào đó,một lúc lâu sau tiếp mới tiến đến phòng của Bão, nhẹ gõ cửa

“Cốc, Cốc”

Bão cũng không tin khu vực cho đấu sĩ lại có người dám cả gan hành động lỗ mãng, nên cũng không sợ tên này, mặc dù tu vi hơn hắn rất rất xa, nhưng tin tưởng quanh đây vẫn có người canh chừng, mặt không đổi săc lên tiếng:

-“Đã đến ắt có mục đích, xin nói thẳng”

Người đàn ông có phần mập mạp này hơi nhíu mày,thầm đánh giá tên gia hỏa này cũng quá tự tin a, có kẻ tìm tới không chút lo sợ,

-“Haha, thanh niên nam chí quả nhiên danh bất hư truyền, chúc mừng Bão công tử tiến vào vòng tứ kết, hôm nay ta Hoằng Kim đến chào một tiếng”

Bão thần nghĩ:” có mà chào cái rắm, chào lúc nào đéo chào, nhắm lúc - giờ sáng tới thăm, gặp ở thế giới trước thì có mà ăn gậy rồi”, nhưng cũng nhẹ giọng đáp, người ta cũng chwua lỗ mãng gì, mình cũng không thể quá xúc động quá được,

-“Mời Kim tiền bối cứ nói thẳng, ta còn phải nghĩ ngơi để tý nữa tham gia tranh đấu”

-“Được, nam tử thẳng thắn, ta cũng nói thẳng, ta có thể cho công tử gấp lần giải thưởng năm nay, nếu công tử chê thấp ta có thể cho gấp ba,.”

Rồi, Bão hiểu rồi, Bão cũng đoán ra từ trước, làm việc giờ này toàn việc mờ ám, còn mấy tên canh gác chắc hẳn bị đút lót rồi, cho nên mới lờ mờ cho qua, còn về tên mập họ Kim này chắc chắn là đai diện một gia tộc thuộc top trong hạng mục thể phàm tu vi a, nay đến đây mua chuộc kết quả, ý tứ bảo hắn ua ở vế sau có dùng đầu gối cũng nghĩ ra được, nhưng cũng không phải không hợp lý a, ai đến đây mà không phải vì tài nguyên tu luyện này chứ, nay đươc jcho gấp , một mức giá quá tốt, mấy tên dùng danh vọng mà ăn thì cứ ăn đi, Bão hắn cũng chỉ cần tài nguyên thôi a.

Cũng xiêu lòng, mặt có vẽ hòa hoãn, tên mập nghĩ mình sắp đạt được mục đích được giao rồi, hai tay xoa xoa, vẻ mặt cười cười lộ ra hàm răng vàng khè gớm ghiếc,

-“Một quyết định sáng suốt, coi như nhà họ Lãnh nợ công tử một phần ân tình” nói ra câu này vừa là một câu cảm ơn, nhwugn chính hơn là nói ra thân phận nhà họ Lãnh để thúc ép Bão, người nào dám đi đắc tội nahf họ Lãnh tại Sài Gòn này chứ

Bão đánh cái giật mình, là nhà họ Lãnh, thế giưới này ai mau chuộc ahwnscungx được a, nhưng riêng nhà họ Lãnh thì khác, thù hằn đâu phải dùng một ít nhân tình này là xóa được, trước ăn chuối của bọn này, kiểu gì sau cũng mắc nghẹn chết.

Bão mặt băng lãnh, thấp giọng:

-“Cún con họ Lãnh chui rào lách luật cứ việc, không liên quan đến ta, đến từ đâu cứ về lại đó đi”

Tên răng vàng lập tức rùng mình, rùng mình là vì tức, sát khí lăng lên trong mắt, tròng mắt mao máu đỏ nổi lên, hai bàn tay nắm chặt đến mu bàn tay gân xanh còn nổi lên, trước giờ hắn làm quản gia của nhà họ Lãnh còn chưa có ai lớn lối như thế, hận khoohng thể một ngụm nuốt sống thắng nhóc con láo lếu trước mắt,

-“Ngươi khá lắm, cứ tưởng ngươi khôn hồn kéo dài vài năm hơi tàn, muốn chết sớm hơn thì người thành công rồi đấy “

Sau đó hắn linh vận ngưng tụ, màu nâu đất đậm hơn cả sĩ tầng tu sĩ hiện ra, Bão cũng không thể biết cụ thể tu vi gì, nhưng ít nhất cũng là úy cấp thực lực a, với sức của Bão hiện tai đương nhiên không thể chống cự được, nhưng cái chết kề cập, không suy nghĩ nhiều hơn, trên tay lập tức tế xuất IRON SUIT gia cố toàn bộ hảo diễm, đồng thười nhanh chóng nhưng tụ "cực lốc quyền" sẵn sàng tấn công tên này khi hắn xông lên, căn phòng của Bão gió cuốn kéo tới do "cực lốc quyền" tụ lại, nhwugn vẫn chưa toàn lực ngày tức khắc được, nhưng đột nhiên linh vận tên mập lập tức thu liễm, liếc ánh mắt đầy sát khí qua Bão sau đó xoay người lập tức biến mất, Sau một khắc đó, một nữ tử thân ảnh phiêu linh xuất hiện trong phòng Bão, dường như cảm nahanj được ba động phong hệ khủng khiếp tai jđây, đoán ra có chuyện nên nàng tới đây, người này Bão đã gặp một lần ở bờ hồ,

Nàng được phân công phụ trách trông coi ở khu vực này, chỉ mới có chuyện rời đi một chút mà cấp dưới đã để xảy ra sơ hở, nàng đặc biệt chú ý đến căn phòng Bão nên rất nhanh chóng phát hiện dị trạng và tới đây, đây là do cái cảm giác thân quen do Bão mang lại cho nàng, rất không rõ ràng.

Lúc này đây "cực lốc quyền" đã tụ lực hoàn toàn, và đưogn nhiên Bão không thể thu hồi được, nhưng mục tiêu của hắn có còn đây đâu, cũng khoogn thể tạo ra oanh động quá lớn ở đây được, nơi này quá nhiều người, nếu biết bài tẩy của hắn thì khoogn hay chút nào.

Cô gái bịt mặt,với tu vi của nàng vẫn chưa bao giờ thấy chiêu này trước đây, nhưng với thực lực của nàng, dư sức biết tình trạng của Bão, không thể thu hồi lực lượng, nàng trực tiếp hai tay đan quyết, họa xuất ra một đóa sen mờ mờ, bao phủ lấy cánh tay đang rung bần bậy vì lực lượng khủng khiếp đươc tích tụ, lượng lực lượng này dần dần tiêu tán, sau đó biến mất vu tung vô ảnh,

Thầm thở phào vì được giúp đỡ, Bão mặt trắng bệch ngồi xuống sàn, "cực lốc quyền" lại kéo đi hoen / linh lực của hắn, cảm giác mệt mỏi truyền đến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio