Việt Tinh Kỳ Truyện

chương 48: lôi báo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Máu cổ thổ trư vẫn òng ọc chảy ra, máu đỏ hòa với nước trong hào sâu như một con suối máu đỏ lòm bốc lên mùi tanh tưởi, cả ngừoi thổ trư không một vết thương, chỉ duy nhất thanh kiếm vàng cắm nơi cổ họng, nếu như nói trên ngừoi thổ trư có thể tận dụng được thứ gì tốt, có lẻ chỉ là răng nanh về làm vũ khí, hoặc làm linh cụ, còn da chỉ làm được trống, lốp xe, thịt thổ trư càng là không cần nói, dai nhách, nếu mà có nồi áp suất tại đây chắc phải hầm ngày ba đêm mất,

Những linh thú này đương nhiên không hề trân quý cùng thực lực cao, thổ trư có vẻ khó nhằn đơn giản đây là một khu bí cảnh độc lập, hoàn cảnh chiến đấu của hoang linh thú không cao, càng là cấp thấp linh thú, theo Bão tìm hiểu được qua sử sách, linh thú nếu lên tới cấp đỉnh phong có thể trực tiếp chọn hóa hình tiến cấp, hoặc tiến thẳng lên cấp linh thú,Nhưng đa số sẽ chọn hóa nhân hình trước, bởi vì nhân hình chính là hình thái dễ dàng tu luyện nhất trong đất trời, tốc độ tu luyện sẽ cực nhanh, khoảng thời gian để bù lại cấp sẽ rút ngắn, căn cơ sẽ vững chắc vô cùng. Đây cũng giống chuyện hồ ly tinh kiếp trước Bão biết vậy, tới bây giờ Bão mới biết tu luyện đến hóa nhân hình là gian nan, cực khổ bực nào. Càng là những nhân vật như vậy thực lực có bao nhiêu hoành tráng a. Xem phim, thấy bọn yêu quoái hóa nhân hình bay bay múa múa, bắn bắn chưởng, hắn quá ư là xem thường đi, ở đây rồi mới biết, mình đúng chất ếch ngồi đáy giếng.

Nam tử bị thương ở đùi cũng khá nhẹ, đã được Happy-pola ân cần chăm sóc, vết thương băng bó khá chỉnh chu,nhìn ục mịch vậy chứ cũng khéo tay ra phết à nha.

Lều trại dựng lên, cả đội cũng được vài cô gái nấu ăn cho tẩm bổ sau một ngày vất vả, những người ở đây dường như cũng là lần đầu thực chiến như vậy khốc liệt, thời gian trước đây chỉ là môi trường tập luyện trong Đại Học Viện đã nghxi là cực khổ, đã nghỉ là khó khăn, thì bây giờ mới thấm tháp cái ý nghĩa đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Học phải đi đôi với hành, lý thuyết suông là không thể trưởng thành được.

Màn đêm buông xuống bí cảnh, khung cảnh có phần hoang sơ, sương mù nhẹ giăng, giấy lên một nỗi man mác trong lòng, kiếp trước có mấy khi hắn có cảm giác như lúc này, đêm giờ này chẳng phải đang hò hét bên đám bạn dota sao, hay là gào thét mấy thằng pinoy Cs-go, cái khung cảnh kia xa dần, xa dần rồi chìm vào ánh trăng tròn trên cao. Đôi khi có những lúc như vậy mới thấy cảnh tượng đêm trăng thật đẹp a, cái tất bật, cái bon chen như bị bỏ sau khung cảnh lắng đọng này, Tiếng dế rít lên trên nền cỏ đêm mát lạnh vì sương sa,tiếng cú nhẹ gù tìm bạn tình trong đêm tối, ánh lửa hiu hắt bay lên tàn than đỏ, mọi người dường như chìm vào giấc ngủ say sau ngày dài mệt lữ.

Chỉ có một bóng ngừoi lưng khòm, có vẻ ốm yếu ngồi quay lưng lại với đống tàn củi đỏ loe lói, hai tay chống ra sau, đôi mắt sâu lắng nhẹ ngắm bầu trời đêm sâu thẳm. Không biết bản thân có cơ hội trở về địa cầu một lần nữa hay không, một lần nữa ôm đứa em gái bé bỏng vào lòng, những hình ảnh năm tháng thơ ấu lại hiện về, hai đứa nhỏ mặt lấm bùn nắm tay nhau cười đùa, về nhà cùng bị mẹ trách mắng, đôi khi lại giành nhau một mẫu bánh, cắn cả vào tay nhau bật máu:

-“hu hu, anh hai ăn hiếp em, anh hai ăn hiếp em…., bé không thương anh hai nữa”

-“đây, đây,có con kiến trong bánh anh hai lấy ra thôi…..”

-“anh hai, bé không sao đâu, mà anh hai đừng nói với mẹ nghen” bé vừa nói vừa cười, nhưng vẻ mặt lại lo lắng, đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt, một tay ôm chân, một tay lắc lắc tay anh trai nó xin xỏ về vụ ngã trật khớp tay.

Bất gaics một luồng gió lạnh về đêm lướt qua da mặt làm Bão bừng tĩnh trong ký ức miên man, đôi mắt không biết đã ướt từ lúc nào, khung cảnh trăng tròn như đã nhòa đi vì lệ thủy. Bão nhẹ lắc đầu tự giễu, vừa lau di nước mắt, nam nhi không phải không rơi lệ, mà là họ chưa đủ đớn đau mà thôi.

….

Cách đó không gia cùng trong bí cảnh, một thân ảnh cũng có phần gầy ốm, nhưng toát lên vẻ tiên cốt, thoát phàm,nhẹ nhàng mà phiêu dật, đôi mắt trong xanh như ngọc cũng nhìn về phía ánh trăng cô đơn kia, tà áo khẽ gió bay, bờ môi hơi có chút tím tái vì cái lạnh sương đêm, hai tay vòng tới trước ôm lấy hai chân gập lại, như muốn chìm vào chính cơ thể mình, “không biết giờ này người đó đang ở đâu, không biết giờ này có an toàn không, không biết….không biết….giờ này ngừoi ta có nhớ mình không, hay chỉ tự thân phiêu diễn tự trêu. Lòng nàng bỗng nặng trĩu, bóng dáng nam tử uy vũ đứng thẳng lưng dù trên ngừoi chi chít vết thương, mái tóc cắt ngắn lạ lùng, đoi mắt sâu thẳm đầy ôn nhu khi nhìn nàng, có một lần,còn nhẹ hôn lên trán nàng khi bất chợt. Nghĩ tới đây Băng lại nhẹ đưa tay sờ lên trán mình, môi không biết nư thế nào cong lên một nụ cười ấm áp, đầy yêu thương.

Ngaỳ hôm nay, nhóm của nàng gặp tới con linh thú cấp , chiến đấu làm mọi người cực kỳ mệt nhọc nàng càng là cực khổ, xém chút nữa bị một con kim cẩu cắn trúng, nếu không bây giờ cơ thể nàng cũng không lành lặn như bây giờ, nghĩ đến bão, đột nhiên Băng như có một cảm giác ỷ lại, dựa giẫm. Nếu như có hắn ở đây, chắc chắn nàng sẽ không bao giừo lọt vào hoàn cảnh như vậy, nhưng ý nghĩ đó mau chóng bị nàng đưởi đi xa. Nếu cứ tiếp tục trông chờ vào cậu chủ, chẳng phải mình sẽ trở thành gánh nặng, sẽ làm liên lụy, sẽ cản bước tiến của cậu chủ sao, sẽ có một lúc nào đó cho dù cậu chủ không bỏ rơi mình, nhưng chính bản thân sẽ thut lùi và đánh rơi bản thân mất.Băng chìm trong suy nghĩ, không biết từ phía túp lều trong đội, Diễm cũng nhẹ nhìn ra bóng hình Băng mà thở dài, sau đó trở vào trong và không có động tĩnh gì nữa.

Sáng hôm sau, cũng là ngày thứ tiến vào bí cảnh, theo như bản đồ, nói là bản đồ nhưng thực chất chỉ là một tấm giấy chỉ phương hướng là chính, đây cũng là ý đồ của ban tổ chức, không tạo ra bất cứ thông tin gì có lợi cho các đội, nhằm tạo điều kiện bộc lộ sức mạnh tiềm ẩn bên trong mỗi thí sinh.

Đến giờ ngày thứ ,lúc này bên ngoài bí cảnh, màn hình lớn mới bắt đầu hiện lên thông số thẻ bài của đội thi, sau đó cảnh tại mỗi đội được trực tiếp chiếu lên màn ảnh rông jnày, ngày đầu tiên cũng là ngày khởi đầu, sẽ không được trực tiếp, bởi vì đây là lúc các chiến thuật được đề cử, được tiến hành, để đảm bảo công bằng không có người bên ngoài truyền tin vào, và ngày để hoàn toàn đóng lại cổng bí cảnh đã xong. Ngày thứ bắt đầu đươc jtường thuật trưc tiếp trước bao sự háo hức của mọi người.

Nam bộ, thẻ bài đội.

Đông Hải thẻ bài đội

Duyên Hải thẻ bài đội

Tây nguyên thẻ bài đội

Một trân bàn tán xôn xao diễn ra trên cả khán đài, Tây nguyên những vòng trước cũng quá tệ a, tai vòng này đột phá thật nhanh a, đúng là chưa phải tết, lật kèo còn ở phía sau à nha, Rõ ràng ai cũng có thể đoán được, bí cảnh có thể rừng rậm hoang vu là chủ đạo cảnh quan. Và thực tế đúng vậy, màn hình chiếu lên rõ ràng toàn cảnh là rừng núi âm u, quả là một bí cảnh đã bị bỏ hoang lâu ngày, phía xa xa đã có biến động, một đôi nhỏ người của Tây Nguyên chạm trán một Thủy Tượng ngay bên một đầm lầy, cả đội trầy trật nhưng vẫn không làm gì được con voi thủy hệ này, đơn giản đầm lầy không phải sở trường của Tây nguyên tu sĩ, ngay lúc giằng co, một đội mặc đồ màu đỏ, rõ ràng alf đội của Duyên Hải gồm ngừoi xông đến chỗ thủy tượng, nhanh chóng tràn vào tràng hỗn chiến, Một thanh niên da đen có vẻ như là trưởng của nhóm nhỏ ngừoi Tây nguyên hú lên một tiếng, ngừoi nhan hchóng rút rui khi cảm thấy có ở lại cũng không kiếm được chút lợi tức nào. Phía bảy ngừoi Duyên Hải cũng âm thầm may mắn, phái Tây nguyên rút đi, họ càng là rảnh tay đối phó Thủy Tượng này. Đầm lầy nơi họ sống cũng không phải là ít à nha, người hỏa hệ nhanh chóng tạo ra hỏa diễm ngùn ngụt tràn lên mặt bùn, rát nhanh bề mặt đầm lầy bốc hơi nước thật nhanh, tạo thành một bề mặt khô ráp khá mỏng, nhưng cũng đủ để tu sĩ dễ dàng di chuyển,chỉ cần cẩn thận sử dụng linh lực lên bàn chân tạo thành một vòng tròn tăng diện tích tiếp xúc, là có thể chiến đấu rồi.

Mọi ngừoi trên khán đài cảu Duyên Hải càng là hoan hô vang dội, cổ vũ nhiệt tình, cũng có vài ngừoi quá khích, ngôn ngữ hơi lỗ mảng

-“hiếp nó đi anh em ơi, thông nó”

Thấy trên lưng thủy tượng có thẻ bài tự do, nếu chiếm được đương nhien giành lợi thế lớn, bởi vì các thẻ bài đội dường nhưu nằm trong tay rồi, điểm quyết định nằm ở các thẻ bài tự do này đây, bởi vì sẽ không có dấu vết gì lần theo đến các thẻ bài này được cả.

Cũng không kém cõi, khán đài phía Đông hải cũng cổ vũ vang dội khi trên màn hình là đội hình người của Đông Hải đã tìm thấy tấm thẻ bài tự do đang ở trên lưng một con lôi báo,bắt đầu dàn trận để lấy được tấm thẻ bài này, Lôi báo này xét qua độ lớn cơ thể đã to hơn con trâu trưởng thành, cơ bắp dưới lớp da cuồn cuộn, hơn nữa lôi báo có tốc độ cực nhanh, thực lực càng là tương đương sĩ tầng đỉnh phong, người bắt đầu vây công, trong này có một tên biến dị ngủ hành thuộc tính mà mọi ngừoi cũng đã ra mắt trước đó, là tên mang trong mình thạch thuộc tính, mừoi người biết được điểm mạnh của lôi báo là tốc độ, nên không ai tiến lại gần công kích, mà là tạo thành một vòng vây, bán kính hơn mét, ngoại vi được Long Si Bính dựng nên một tường rào bằng đá bao quanh lấy, chặn hết các đường lui của lôi báo, nhưng linh lực còn thiếu, các đồng đội thổ thuộc tính trực tiếp gia cố thêm tường đất phía trên các bức tường đá có phần thấp kia,dần dần thu hẹp lại phạm vi vòng tròn này, những thí sinh thủy và hỏa thuộc tính dùng linh thuật, từ xa tấn công, ngăn cản lôi báo tiếp cận tường rào cùng với những thí sinh khác.

Bị vây hãm, lôi báo cũng cảm nhận được mình bị dồn vào đường cùng, càng là không cách nào giẫy giụa để thoát vòng vây, thú tính bộc phát, nó hướng đầu lên trời gầm một tiếng, nhảnh phốc lê cao hơn mét, hai chân trước lôi điện tụ lại, mọi ngừoi xem qua màn hình cũng có thể nghe tiếng xèn xoẹt điện quét qua không khí, lôi báo dùng linh lực vào chân sau đá mạnh lên tầng không khí phía trên lao xuống đúng vị trí nhảy lên,

Mọi ngừoi chỉ thấy ầm một tiếng, tại chỗ tiếp xúc giữa chân trước lôi báo với mặt đất bùng nổ một trận lôi quan sáng rực, hàng chục tia điện to nhưu ngón tay với tốc độ cực nhanh, trong cơn lóa mắt của mọi ngừoi nhanh chóng quét tới, ngoại trừ Long Si Bính và ngừoi thổ hệ nhanh chóng lập tường bảo vệ, ngừoi còn lai trực tiếp bị đánh thành heo nướng, cả ngừoi đen đủi, tóc dựng ngược, vài tên miệng còn thửo ra khói, lật đật vô cùng, nhanh chóng lùi lại, đâu ngờ lôi báo lại có thể quyết liệt ra đòn như vậy chứ, thấy chiếm được lợi thế, nhưung lôi báo biết dây dưa không có lợi, nhanh chóng đục thủng một lỗ trên tường đất vọt đi.

Cả đội càng là làm tiếc nuối, khán giả bên ngoài cũng là ảo não không thôi, cơ hội tới tay lại vụt mất, nhưung cũng kiến thức được hoang linh thú mặc dù mới cấp , nhưng lại lợi hại tới mức nào.

Nhưng cũng không đợi mọi người chờ lâu, màn ảnh đang di chuyển hteo lôi báo với tốc cực nhanh phóng đi, thì đột nhiên đứng khựng lại, đương nhiên không phải vì lôi báo tự dưng đứng lại, mà là có một bàn tay bọc giáp vàng sáng rực đang túm chặt gáy nó, bốn chân mặc dù vùng vẫy nhưng dần cảm thấy vô lực một hồi ngoan ngoãn như con mèo con vậy.

Khán giả bây giừo mới kịp để ý đến thân ảnh nhỏ con kia, đang đứng trên một ụ đất cao, một tay bọc giáp vàng nắm cổ lôi báo như đùa giỡn một con mèo con, là một nam tử gầy gò, mặt còn có một vết sẹo, lưng khòm, mặc một bộ đồ màu đen, trên vai mang huy chương bông lúa vàng của miền nam.

Khán đài phía Nam Bộ càng là tung hô vang trời,ầm ầm vang vọng cả sàn thi đấu, đội của họ quả thật quá khi khái a, ngừoi Đông Hải không làm gì được lôi báo, mà Doom chỉ cần một tay là ung dung bắt được, đây là bậc nào sĩ nhục a, hâhahahâh.

Nay nào còn ngừoi ghen ghét Doom nữa, cả khán đài Nam bộ tung hô tên hắn to

“Doom, …Doom….Doom”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio