Khác hoàn toàn so với lúc đi, trên đường trở về chúng tôi một mực im lặng.
Kỷ Thanh Nghiên đi bên cạnh tôi, khóe mắt tôi nhìn thấy cậu ấy hơi cúi đầu, lỗ tay vẫn đỏ như cũ… Không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Tôi vẫn là người bình tĩnh trước tiên.
Sau khi bất thình lình bị cậu ấy biết được tâm ý, tôi dường như cũng không còn cách nào giả vờ phóng khoáng như trước kia nữa, hơn nữa, Thanh Nghiên cũng đã không còn là Thanh Nghiên…
Nhưng rất kỳ lạ, giống như bất luận xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ càng thêm lý trí và tỉnh táo hơn so với người kia.
Sau khi về nhà, nhìn thấy Thanh Nghiên như mất hồn mất vía đi vào phòng, tôi ho nhẹ một cái rồi gọi cậu ấy lại:
“Thanh Nghiên, rất xin lỗi… Khiến cậu khó xử rồi.”
Kỷ Thanh Nghiên cứng đờ, xoay đầu lại nhìn tôi.
Sau khi đối diện với ánh mắt của cậu ấy, tôi lại có chút nghẹn, bèn cố gắng ép xuống cảm giác xấu hổ và khổ sở đến không đúng lại kia lại.
“Đều đã qua rồi.” Tôi rời tầm mắt đi, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh như thường: “Cho nên, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ cùng phòng của chúng ta… Và quan hệ bạn bè.”
Thanh Nghiên cũng nở nụ cười: “Đương… Đương nhiên.”
Nghe câu trả lời của cậu ấy xong, tôi mới thả lỏng một chút, nhưng đồng thời nơi lồng ngực lại ập tới cơn đau nhức nhối.
Tôi hít sâu một hơi, để mình nhìn thẳng vào cậu một lần nữa.
“Vậy cậu đi chơi vui vẻ… Với Phỉ Phỉ nhé.”
Tôi trở về phòng.
Giải thích kiểu này giống như vạch áo cho người xem lưng, không biết là bảo vệ quan hệ giữa hai người, hay là chỉ bảo vệ tấm chân tình của tôi mà thôi.
Thật ra trước lúc này tôi vẫn nghĩ tôi làm rất tốt. Nếu như không có chuyện hôm nay xảy ra thì làm sao hiện tại cậu ấy biết được tâm ý của tôi?
Rất khó có thể.
Cũng rất đau khổ.
Tôi ngã phịch người lên chăn, không nhịn được lại ho vang dội.
Sáng sớm ngày thứ hai, Kỷ Thanh Nghiên mang theo hành lý đi đón Phỉ Phỉ.
Bởi vì còn phải đi làm nên mỗi ngày tôi dậy rất sớm. Thế là tôi bình tĩnh, hoặc là nói, ngoài mặt bình tĩnh chào hỏi.
“Đi chơi vui vẻ nhé.” Tôi mới vừa mới ho ở trong nhà vệ sinh xong, đoán chừng sắc mặt mình rất xấu nên chỉ nói ngắn gọn mấy câu với cậu ấy rồi trở về phòng.
Kỷ Thanh Nghiên đứng trước cửa phòng tôi một lát, hình như muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng cậu ấy chỉ nhẹ nhàng nói gặp lại sau rồi chạy trối chết.
…
Tôi đã từng nghĩ sẽ dùng cách phóng khoáng nhất để rời đi ngay sau khi cậu ấy khỏi bệnh.
Nhưng không ngờ được rằng sẽ trải qua một quá trình khó xử như thế này.
Tôi nghĩ tôi nên xử lý tốt chuyện xấu hổ này vì dù sao chuyện khó hơn cũng đã tới.
Kỷ Thanh Nghiên và Phỉ Phỉ có lẽ sẽ đi du lịch khoảng một tuần, trong khoảng thời gian này tôi vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, giống như bạn bè bình thường sẽ hỏi cậu ấy và Phỉ Phỉ đi chơi thế nào, đi đến địa điểm nào, thậm chí quan hệ của hai người có gì tiến triển không…
Ban đầu vốn dĩ cậu ấy còn có chút xấu hổ, nhưng mấy ngày sau hình như tốt hơn một chút, đôi khi còn chủ động gửi cho tôi mấy bức ảnh chụp phong cảnh.
Nhưng thật ra khoảng cách vẫn luôn tồn tại.
Cậu ấy rất ít khi nói về Phỉ Phỉ với tôi.
Lúc cậu ấy không ở đây, tôi có gọi điện thoại cho mẹ Kỷ một lần.
Chính xác mà nói thì là bà ấy gọi điện cho tôi.
Tôi nghĩ chắc hẳn bà ấy biết trong thời gian này Thanh Nghiên đang đi du lịch cùng Omega của cậu ấy nên mới đúng lúc gọi điện thoại đến.
Bà ấy đi thẳng vào vấn đề: “Quan, tần suất phát bệnh gần đây của Thanh Nghiên thế nào?”
Tôi cũng không có ý định giấu giếm nên nói thật cho bà ấy biết: “Thanh Nghiên gần như đã khỏi hẳn rồi, đoán chừng sau đó sẽ đánh dấu hoàn toàn, cuối cùng sẽ không cần con nữa.”
Mẹ Kỷ im lặng một lời, giọng điệu còn có chút kinh ngạc.
“Thật sao? Trước khi con về nước, mặc dù nó có Mộ Phỉ ở bên cạnh nhưng vẫn thường xuyên phát bệnh.”
Tôi có chút hoảng hốt, không biết nên có thái độ thế nào, chua xót hay vui mừng? Vì dù sao bà cũng không nhìn thấy.
“Thanh Nghiên em ấy… Thời gian trước đã đánh dấu tạm thời Phỉ Phỉ, gần đây pheromone rất ổn định.” Tôi nhẹ giọng nói.
Rõ ràng mẹ Kỷ đã nhẹ nhàng thở ra.
“Nhưng hiện tại vẫn cần con ở bên cạnh nó.” Mẹ Kỷ dừng lại một chút, nói tiếp: “Quan…”
Tôi nói: “Con biết.”
Tôi biết, trước khi cậu ấy hoàn toàn đánh dấu Phỉ Phỉ, hoàn toàn khỏi bệnh thì tôi vẫn cần ở bên cạnh cậu ấy.
Nhưng cho dù có suy nghĩ quá phận thì tôi cũng muốn cậu ấy buông xuống sự đề phòng với tôi.
Bởi vì tôi cần cậu ấy chính miệng nói với tôi, cậu ấy đã tìm được người yêu chung sống cả đời.
Như vậy mới khiến tôi hoàn toàn hết hy vọng, sau đó sẽ từ biệt với cậu ấy.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đến hôm nay, trong lòng tôi vẫn không cách nào khống chế yêu thích như thiêu đốt với cậu.
Vì thời gian quen cậu quá lâu, thậm chí đã qua đến nửa cuộc đời, nên nói buông tay cũng không dễ dàng như vậy.
Nhưng chắc hẳn tôi có thể sử dụng quãng đời còn lại để vượt qua rung động thời thơ ấu này.
– Hết chương –