Kỷ Thanh Nghiên nói là làm, gần đây còn lén lút chuẩn bị cầu hôn với Phỉ Phỉ.
Có lẽ cậu ấy còn nhớ kỹ tôi từng có ý với cậu ấy, nhưng ngày hôm đó sau khi cậu ấy đơn giản nói ra suy nghĩ của mình với tôi sau khi bác sĩ Mộ và Phỉ Phỉ rời đi, còn lại về sau cũng không nói chi tiết quá nhiều chuyện cầu hôn của cậu ấy cho tôi nghe nữa.
Nhưng tôi vẫn chú ý đến.
Nói thừa, sao tôi có thể không để ý được.
Cậu ấy là bạn cùng phòng của tôi.
Cũng là… Người yêu cũ.
Đôi khi lúc đi ngủ cậu ấy sẽ quên tắt đèn đóng cửa. Cái thói quen này thật ra từ trước đã có rồi. Còn tôi lâu nay đều thường xuyên nói với cậu mở đèn khi ngủ sẽ không tốt cho sức khỏe, nhưng mấy lời dặn dò này với cậu như nước đổ đầu vịt. Tôi cũng vì thế mà dẩn tạo thành thêm một thói quen, đến đêm sẽ đến phòng cậu giúp cậu tắt đèn đóng cửa.
Lúc tắt đèn còn liếc mắt nhìn sang màn hình máy tính mà cậu chưa tắt.
… Bên trên còn có một số giao diện nhẫn đính hôn quên không đóng lại.
Chả biết lúc yên lặng đóng máy tính lại giúp cậu tôi đang mang tâm trạng gì nữa.
Đau đớn quá nhiều lần, đến bây giờ thậm chí chỉ còn một chút nhạt nhòa thế chỗ cho cảm giác chết lặng.
Hóa ra cậu thật sự thích Phỉ Phỉ như vậy sao?
Những hy vọng hèn mọn nhỏ bé không nói nên lời trước kia cuối cùng cũng giống như bong bóng bay lên không trung vậy… Trong nháy mắt đã hoàn toàn vỡ vụn.
Hóa ra thật sự thích như vậy.
Sự tồn tại của tôi cũng chỉ như bạn tốt mà thôi. Thậm chí còn chật vật hơn nhiều, một người bạn tốt đơn phương cậu ấy.
Đến cùng là tôi còn hy vọng cái gì đây?
… Nhắc đến chuyện cậu xem nhẫn cũng làm tôi nhớ lại một đoạn chuyện xưa.
Tôi vẫn nghĩ đó đã là chuyện đã qua, chỉ cần cố gắng không nghĩ tới thì lâu dần cũng có thể quên đi.
Nhưng không phải như vậy.
Chờ tới khi phát tác ra, nó sẽ trực tiếp biến thành sóng thần gào thét quét qua toàn bộ thế giới của tôi.
Tôi và Thanh Nghiên từng tham gia hôn lễ của một đàn chị có quan hệ không tệ lắm của cậu ấy.
Đàn chị của cậu ấy là Beta, chú rể cũng là Beta.
Hôn lễ này không náo nhiệt như của AO. Người lớn hai bên cũng chỉ hận không thể viết pheromone của hai bên có mùi gì, độ phù hợp bao nhiêu viết lên poster để thu hút mọi người.
Nói tóm lại, mặc dù chỉ bình thường, nhưng lại là một hôn lễ tràn ngập ấm áp.
Mùi pheromone của Beta rất nhạt, gần như chỉ lúc động tình mới có thể ngửi thấy một chút. Vì để tôn trọng cô dâu chú rể Beta nên khách đến đều phải đeo vòng ức chế và kiểm tra ở cửa rồi mới được vào đám cưới.
Thật ra tôi rất ghen tị với tình yêu giữa Beta, bọn họ không cần bị thứ hoang đường như pheromone quấy nhiễu, yêu một người chỉ vì yêu mà thôi.
Cho nên khi thề nguyện, tôi nhìn sang người ngồi bên cạnh… Một Alpha đã trưởng thành như Thanh Nghiên vậy mà mắt đã rơm rớm nước.
Thanh Nghiên chú ý đến ánh mắt của tôi, chắc hẳn cậu cũng đoán được tôi đang nghĩ gì, thế là lập tức nở nụ cười với tôi.
Dưới chỗ ngồi lại vươn tay ra nắm thật chặt ngón tay của tôi.
Từ trước đến giờ cậu ấy vẫn không sợ trời không sợ đát như vậy, ngay từ đầu tôi còn có chút lo lắng, sau khi nhìn quanh bốn phía một vòng, phát hiện mọi người đều đang chú ý đến cô dâu chú rể mới nhẹ nhàng thở ra.
Một giây sau, mục sư hỏi cô dâu và chú rể.
“Con có đồng ý tương lai sẽ tuân theo lời thề, cho dù nghèo khổ hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh, xinh đẹp hay xấu xí, thành công hay thất bại đều nguyện ý yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy? Cũng đồng ý suốt đời trung thành không thay đổi không?”
Chú rể trên đài cao giọng nói: “Đồng ý.”
Cùng lúc.
Thanh Nghiên cũng dùng sức nắm chặt tay tôi, dùng giọng mũi nhẹ nhàng nói một tiếng “Đồng ý.”
Nhịp tim của tôi đột nhiên tăng nhanh, thế mà bị hôn lễ bình thường này làm cảm động đến mức muốn khóc.
Đến lượt cô dâu, tôi cũng nhẹ nhàng nói theo một tiếng: “Đồng ý.”
…
Cho dù nghèo khổ hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh.
Xinh đẹp hay xấu xí, thành công hay thất bại.
Đều đồng ý yêu cậu.
An ủi cậu.
Tôn trọng cậu.
Bảo vệ cậu.
Cũng đồng ý suốt đời trung thành không thay đổi.
Tôi đồng ý.
Tôi nghĩ tôi làm được.
Lúc đó Thanh Nghiên cũng nói đồng ý, nhưng hiện tại cậu đã mất trí nhớ.
Cậu đã quên.
Tôi nghĩ tôi có thể tha thứ cho cậu.
…
Nhưng, tôi lại không quên được, đúng là tàn khốc mà.
– Hết chương –