Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc mọi người truyền tống vào, Ma vương đứng ở một điểm, các Dũng sĩ thì lại phân tán ở ba điểm.
Thời gian đếm ngược ba mươi giây, hoàn toàn đủ để bậc thầy sát thủ nhớ kỹ bản đồ xung quanh cùng vị trí của tất cả các Dũng sĩ.
Trước mắt, Odin một mình một người đứng trên đỉnh núi, vừa khéo quay mặt về phía một tòa lâu đài thời Trung Cổ, mà dưới chân thì rõ ràng là được ghép với bản đồ rừng trúc, một mảng trúc xanh biếc kéo dài từ dưới chân núi đến hai bên lâu đài. Xa xa lờ mờ có thể nhìn thấy một khu chợ ma pháp, rồi xa nữa dường như lại là bờ biển, ngoài ra trên trời còn có một chiếc phi thuyền chầm chậm dao động.
Bản đồ ghép cực lớn, chính là tùy hứng như thế.
Có một nhóm Dũng sĩ đứng ở chỗ cao nhất của lâu đài đối mặt với Ma vương, nhóm thứ hai thì ở trong rừng trúc, nhóm thứ ba thì phân tán trên con đường ngoằn ngoèo.
Tất cả tuyển thủ đầu tiên xác định vị trí.
Giờ phút này bọn họ không thể nào hành động hoặc nói chuyện, nhưng những người ở phía trên lâu đài thì đang suy nghĩ: Đờ ()! Nhìn chính diện…Bọn này biến thành bia ngắm luôn rồi! Đầu tiên phải trốn trước đã, Ma vương chắc chắn sẽ tiêu hao quân số chúng ta đầu tiên.
Dũng sĩ trong rừng trúc đang suy nghĩ: Đờ! Bọn này cách gần nhất, xong đời rồi! Nhất định phải nghĩ cách chạy xa một chút rồi hợp lại, nếu không tuyệt đối sẽ bị Ma vương ăn sạch
Dũng sĩ trên con đường bên cạnh đang suy nghĩ: Đờ! Dựa vào cái gì chỉ có bọn này ở trên cái chỗ trống huơ trống hoác nhất, một vật che chắn cũng không có! Không được, đầu tiên phải nghĩ cách trốn cái đã, Ma vương tuyệt đối tìm bọn này trước.
Đại Ma Vương đang trầm tư: Rút thăm sao giờ?
Thời gian đếm ngược kết thúc, tất cả Dũng sĩ đều giống như con thỏ hoảng sợ, nháy mắt biến mất vào hang ổ bên cạnh, có lâu đài thì chui vào lâu đài, có rừng trúc thì chui vào rừng trúc, không có thì cũng liều mạng chạy như điên, vọt vào cửa lớn của lâu đài.
Đại Ma Vương trên núi đã nghĩ ra cách, hắn thuận tay bẻ lấy một cành trúc, cắm xuống mặt đất, sau đó nhấc chân giẫm một cái.
Trúc gãy bẹp dí trên mặt đất, đầu chỉ hướng lâu đài.
Odin nhảy xuống từ trên vách núi, một lát sau mở ra một đôi cánh đen như mực, thong dọng mượn sức gió tầng trời thấp bay đi, làm cho rừng trúc xẹt qua dưới thân lay động xào xạc không ngừng, phát ra tiếng vang như thủy triều.
Nhóm Dũng sĩ mười một người, hiện có tám người tập hợp trong lâu đài.
Một hai NPC trong lâu đài rít gào lên trốn vào hầm, mấy Dũng sĩ dở khóc dở cười quây thành một vòng.
Đội trưởng được bọn họ bầu ra nói: “Trước hết chúng ta cần phải chia thành ba tổ, phân biệt là ba, ba, hai người giám sát lẫn nhau, phòng ngừa trong chúng ta có Hắc kỵ sĩ. Tiếp theo, lâu đài là một địa điểm không tệ, đầu tiên chúng ta sẽ bố trí canh phòng ——lần này Ma vương là Sát thủ, khả năng mai phục vô cùng mạnh mẽ, vì thế nên công trình phòng thủ lấy trinh sát cùng khống chế sân đấu làm chủ”
Ở đây còn có hai người là gã tự tay mang ra từ đội quán quân, một người trong đó chính là Trapper (), lập tức nghe lệnh vội vàng đi bố trí công trình phòng thủ.
Sau đó Hacker Repow giơ tay: “Lão đại cho hỏi, chúng ta sẽ chơi thủ thành ở đây sao?”
Tất cả mọi người: “…”
Đội trưởng nói: “Cái này gọi là xây dựng lợi thế địa lý trước…Sau đấy chúng ta phải nghĩ cách hội hợp với ba người còn lại. Lợi thế lớn nhất của chúng ta chính là lợi thế nhân số, bất cứ lúc nào tuyệt đối không được hành động đơn độc, bởi vì một người tuyệt đối không thể nào chống lại Ma vương”
Xì xà xì xào, đội trưởng có biết một chút chức nghiệp của mọi người ở đây ——một tank, hai support, năm người còn lại đều là DPS, sau đó bắt đầu bố trí chiến thuật.
Gã mới nói được: “Chúng ta lấy kỹ năng khống chế làm chủ, tuyệt đối không được cho Ma vương bất kỳ một cơ hội nào nhúc nhích ngón tay ——“
Lúc này, chân trời bỗng nhiên vang lên tiếng sấm đùng đoàng!
Nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi vây quanh thành một vòng liên tục nhảy lên! Nháy mắt hoảng sợ chạy trốn, từng người biến mất ở phía sau công sự che chắn. Chỉ còn lại có mình đội trưởng thân là tank, lẻ loi giơ khiên đứng ở chính giữa.
Tình cảnh cực kỳ lúng túng.
Một giây sau, phát hiện không phải Ma vương đuổi tới, bọn họ lại lần nữa quay về.
Đội trưởng xanh mặt nói: “Tôi biết các cậu hơn nửa đều là tuyển thủ thi đấu cá nhân, nhưng hiện tại chúng ta là một đội! Bị phục kích thì cứ đánh trước! Không mong các cậu có tinh thần không biết sợ, thế nhưng cho dù các cậu lộ đầu ra quăng một cái Im Lặng, biết đâu chừng đã cứu mạng một đồng đội đấy!”
Lại xì xào hai lần, bọn họ phát hiện bên ngoài lâu đài đổ mưa.
Hacker như có điều suy nghĩ nói: “Có phải có người ra tay trước chém miếu thời trong rừng trúc, cố ý tạo trời mưa không nhỉ?”
Đội trường đập bàn, hiên ngang lẫm liệt nói: “Ai mà rảnh vậy! Có lợi lộc gì chứ?”
Hacker Ss một tiếng, nói: “Odin ướt người…chứ sao”
Một vòng Dũng sĩ trầm mặc một hồi, đột nhiên có người nhỏ giọng, chột dạ nói: “Trời mưa cũng hay, khán, khán giả khẳng định cũng thích xem”
Một lát, lại có người sâu kín nói: “Tôi cũng có mở acc nhỏ…Follow sách tranh của giáo chủ thần giáo nè”
Đội trưởng: “…” Ôi, thói đời suy bại, lòng người đổi thay. Mang theo đội ngũ này không ổn rồi!
Người chém miếu thờ, tạo ra trời mưa chính là ba Dũng sĩ trong rừng trúc.
Ba người này phân biệt là: Khuynh Cái Như Cố, Vong Ưu và nam bình luận viên.
Vong Ưu vừa tới đã chém miếu thờ, hai người khác thậm chí còn chưa kịp nói gì.
Bản đồ lập tức sấm vang chớp giật, rất nhanh đã bắt đầu đổ mưa.
Vong Ưu giải thích: “Trời mưa đối với chúng ta có lợi, thứ nhất là tăng độ khó hắn phát hiện được ta trong rừng trúc, thứ hai là làm giảm Odin trong nháy mắt Tăng tốc. Hiện giờ việc quan trọng nhất của chúng ta là nhanh chóng tập hợp với những người khác, cho nên dứt khoát nhân cơ hội trời mưa, tầm nhìn trong bản đồ hẹp, lập tức vọt vào trong lâu đài…”
Lời này có lý lẽ có bằng chứng, khiến người ta tin phục, Khuynh Cái Như Cố đã bị hắn thuyết phục.
Hai tay nam bình luận viên áp sát trong tay áo, sâu kín nói: “Đừng giải thích, tôi cũng là thần giáo Vũ Thiên”
Vong Ưu: “Ôi! Anh em tốt! Biết trước tôi đã không chém gió rồi!”
Khuynh Cái Như Cố: “…” Excuse me?!!
Mấy tuyển thủ không nhìn thấy trên màn hình chung giờ phút này đang chuyển động: “Thần giáo Vũ Thiên, nhất thống giang hồ!” “Để Đại Ma Vương ướt người đi, ha ha ha ha ha!”
Mặt Khuynh Cái Như Cố xạm lại, nghĩ một hồi nói: “Thực ra vừa rồi cậu nói cũng rất có lý. Hiện tại chúng ta nhanh chóng chạy về phía lâu đài, Odin chắc chắn đã biết chúng ta ở cạnh miếu thờ, nơi này rất nguy hiểm…”
Nam bình luận viên lẩm bẩm: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an——“
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy hai người khác đã chạy còn nhanh hơn thỏ, nam bình luận viên vội vã ngậm miệng đuổi theo.
Giờ phút này bản thân Đại Ma Vương, vốn đang lướt qua rừng trúc với tốc độ thấp, thử tìm ra các Dũng sĩ trốn trong đó.
Nhưng trời vừa đổ mưa, hắn liền ý thức có người có ý định đi chém miếu thờ.
Odin: “…” Các người thật phiền, lạnh lùng.jpg.
Lúc này lễ phục của Đại Ma Vương vừa vặn không có mũ trùm che mưa cho hắn, Odin lạnh mặt giảm độ cao phi hành, từ trên không bay vào trong rừng trúc, kề sát mặt đất tầm cm tiếp tục bay, lợi dụng lá trúc rậm rạp tạm thời che đợt mưa rơi thứ nhất.
Giọt mưa nhỏ xuống từ trên lá trúc bắn nhanh về phía Ma vương đại nhân, tạo thành một vầng sáng bán trong suốt trên người hắn.
Dưới sắc trời âm u, Odin giống như một cái bóng, lướt thẳng đến trên cửa lớn lâu đài sau đó đan chéo đôi cánh đen kịt che ở phía trên mình.
Màn hình chung kích động không thôi spam: “A a a lâu lắm rồi không thấy Odin mai phục đó ó ó ó nha!” “Rồi xong, đây tuyệt đối là ôm cây đợi thỏ, nhưng ổng làm sao mà biết được ba người Vong Ưu xông vào cửa chính từ hướng nào nhỉ?”
Lúc Odin yên lặng bất động tựa như bức tượng đẹp trai vô cùng, hoàn toàn hòa vào trong bóng tối, như trở thành một bộ phận của hoa văn màu trên cửa sổ thủy tinh ().
Chỉ có một cặp mắt tối màu, thi thoảng ánh chớp lóe lên, sẽ sáng lên như phản chiếu một chút vàng vô cơ, trong sự trầm mặc bức người nhìn chằm chằm vào lối vào lâu đài dưới chân mình.
Mưa lúc to lúc nhỏ.
Khi cơn mưa dần chậm lại, ba Dũng sĩ trong rừng trúc đã chạy đến rìa, xông qua cửa lớn của lâu đài rõ ràng đã bị phá vỡ.
Vong Ưu là chức nghiệp cận chiến có tốc độ nhanh nhất, theo sau là nam bình luận viên, Khuynh Cái Như Cố là Pháp sư chạy chậm nhất.
Đúng lúc này, đột nhiên chỉ thấy một cái bóng từ trên cửa lao thẳng xuống!
Vong Ưu đứng mũi chịu sào, bị hắn một đòn tất trúng, lập tức bay ngang ra xa hơn năm mét!
Sau đó cái bóng mở ra hai cánh, trong phút chốc kình phong thổi tới mang theo mưa lạnh, trước mắt Khuynh Cái Như Cố mơ hồ, sau đó đột nhiên phát hiện một lưỡi đao như ánh sáng chia cắt trời đất, vắt ngang toàn bộ tầm nhìn của mình.
Khuynh Cái Như Cố còn muốn liều chết chống lại, thế nhưng anh vừa cúi đầu xuống lại ngạc nhiên phát hiện, khiên phòng ngự của mình đã bị phá từ lâu, thanh máu đã sớm thấy đáy ——
Trước khi chết anh vẫn nhìn thấy đao quang đó, làm cho anh sinh ra ảo giác có thể chống lại!
Sau khi có được thuộc tính tăng thêm của Ma vương, tốc độ của Odin càng nhanh hơn, nhanh đến Khuynh Cái Như Cố cho dù có chuẩn bị tâm lý, cũng hoàn toàn không thể phản ứng lại. Hắn cũng trở nên có tính công kích hơn, thanh chủy thủ Sầm Tịch kia quả thật chính là lời tuyên bố của thần chết, trong phút chốc phối hợp với đoản kiếm Khải Ca, chỉ cần tổng cộng ba lần tấn công là có thể lấy đi mạng của Pháp sư yếu ớt.
Trong mưa to gió lớn, Pháp sư hóa thành ánh sáng trắng đầu tiên bay nhanh đi, chiếu sáng mấy tấc đất xung quanh.
Khán giả trên màn hình chung, hoàn toàn tương phản với cảnh tượng âm trầm quỷ quyệt trước mắt này, quả thật là hỉ đại phổ bôn () spam bình luận: “Mua ha ha ha ha ha! Giọt máu đầu tiên!”
“Một đao đâm chết anh bạn nhỏ đầu tiên!”
“Một ngày nọ, mọi người rốt cuộc nhớ lại, đã từng một lần bị sắc đẹp thịnh thế khủng bố chi phối, còn bị Đại Ma Vương đùa bỡn đẩy ngã khuất nhục …”
Vong Ưu gần cửa nhất bị một cánh đập bay, Pháp sư ở cuối trực tiếp bỏ mình tại chỗ.
Nam bình luận viên ở giữa trái lại được tha, mù mờ sờ ngực mình, không bị thương——why? Lập tức hắn lại mắc bệnh nghề nghiệp, quay đầu nhìn chiến trường, thì thấy Vong Ưu đang bò dậy trong mưa to.
Vong Ưu vẻ mặt hoảng sợ la lên: “Hóa ra anh là Hắc kỵ sĩ!”
Nam bình luận viên kinh hãi đến biến sắc, cảm thấy suy luận của hắn rất có lý, sau đó không nhịn được kêu: “Không, tôi không——“
Còn chưa nói xong, Đại Ma Vương đã bịt kín cái miệng của hắn từ phía sau.
Trái tim nam bình luận viên lỡ mất một nhịp, giống như thật sự bị thần chết nắm trong lòng bàn tay, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, thân thể cứng ngắc đến gào lên cũng không được.
Lúc này, Vong Ưu lau mặt, cười nói: “Tôi biết anh không phải, tôi mới phải nè”
Nam bình luận viên còn chưa kịp phản ứng lại từ trong sự sững sờ, đã bị một đoản kiếm ung dung, chậm rãi cắt qua cổ họng.
Tay của Ma vương từ từ dời khỏi miệng hắn, giống như khép lại hai mắt hắn, sau đấy đôi cánh tối đen hờ hững đẩy thi thể——trước khi ngã xuống đất đã biến thành ánh sáng rồi biến mất.
Động tác thuần thục này của Ma vương, Vong Ưu nhìn mà nuốt nước bọt, nói: “Chúng ta là một nhóm. Tôi đi vào…nghe ngóng tin tức cho lão gia ngài nha?”
Đôi mắt màu vàng lạnh lẽo như rắn hơi nheo lại, Ma vương đại nhân không nói một lời vỗ cánh, trong giây lát biến mất trên bầu trời lâu đài.
Chú thích:
() Nguyên văn Nhật “ 日 ”: từ cán “ 幹 ” trong quốc ngữ, thao “ 操 ” ( 肏) trong phương ngôn Bắc Kinh, khào “ 尻 ” trong phương ngữ Hà Nam, gian “ 姦 ” ( 幹) trong trong tiếng Mân Nam, nhật “ 日 ” trong phương ngữ Tứ Xuyên, điểu “ 屌 ” trong tiếng Quảng Đông, cùng với tặc “ 贼 ” trong phương ngữ Thiểm Tây đều có nghĩa là Fuck.
() Nguyên văn Hãm tịnh sư “ 陷阱师 ”: hãm tịnh = cạm bẫy
() Hoa văn màu trên cửa sổ thủy tinh
() Hỉ đại phổ bôn “ 喜大普奔 ”: hay phổ đại hỉ bôn “ 普大喜奔 ”, là ngôn ngữ mạng, rút gọn của “Vui tay vui mắt, hả lòng hả dạ, khắp chốn vui mừng, chạy đi loan báo” ( 喜闻乐见, 大快人心, 普天同庆, 奔走相告), thể hiện một nhóm người có chuyện vui mừng, muốn chia sẻ với bên ngoài, thông báo cho nhau, kỷ niệm.