Tay nghề gấp hoa giấy của Victor không tệ, vừa nhìn là biết đến từ phong cách kỹ thuật của Tyler.
Năm đó Tyler gửi cho cậu mấy tấm giáo trình gấp hoa, năm nay hắn lại nhận được rất nhiều hoa nhỏ Victor gửi đến. Mỗi ngày một bông, câu chữ trong thư cũng đứt quãng, gộp lại được một bài thơ ngắn:
Gửi cả thế giới nhỏ của mình cho người,
Không cần người đền đáp điều chi,
Bởi nhiều năm trước,
Người cho em một đóa hoa,
Để nó dịu dàng lớn lên trên đầu quả tim,
Người khiến nó nở ra cả một vũ trụ phồn hoa.
Em muốn chia sẻ nó cùng người, ở trong nó:
Tinh vân () ngưng tụ thành hằng tinh cùng quê hương,
Ánh trăng chạm giũa dãy núi cùng phố đèn (),
Hoa đào rơi rụng, sóng triều đang kêu,
Dốc cả đời cố gắng,
Em muốn nở hoa!!!
Tyler: “…”
Cho nên, trên tấm bưu thiếp cuối cùng, chính là bốn chữ to “Em muốn nở hoa!” giương nanh múa vuốt của Victor.
Bậc thầy sát thủ nhìn rồi lại nhìn, vẫn nhịn không được thấy buồn cười.
Hắn không hiểu được nội tâm của đám thanh niên văn nghệ ở thế giới này, thế nhưng qua bài thơ này chìn chung có thể nhìn ra một loại tư tưởng.
Đại khái chính là các học bá của tinh tế trong những tháng năm xanh tươi xanh ngần, ngồi trong thư viện nhàn rỗi không có việc gì làm liền tự viết thơ, gấp thành thuyền giấy truyền đến truyền đi ——là tư tưởng lãng mạn của người trẻ tuổi.
Có thể thấy được học bá Khả rất cố gắng học tập làm thế nào để trêu người.
Thơ viết ra đúng là rất đáng yêu.
Tyler vung tuyệt bút, trả lời “Đã duyệt”, nghĩ nghĩ lại thêm một câu “Biết rồi, trở về sẽ làm em”, rồi gửi đi.
…
Victor nhận được hồi âm, vô cùng kích động mở ra xem, chờ nam thần khen văn chương dày công tu dưỡng của mình.
Vừa mở ra xem, Victor: “…”
Victor mù mờ cực kỳ suy nghĩ, cuộc đối thoại là như thế này:
——Victor: Em muốn nở hoa!
——Tyler: Biết rồi, trở về sẽ làm em.
Hai phút sau.
Victor bỗng nhiên nghĩ thông suốt: “A!!!” Hóa ra là vậy! Đột nhiên cảm thấy mông đau quá đi à…
Cho nên Victor đi vắng tổng cộng gần một tháng.
Trong thời gian đó, vòng bảng giải đấu tỉnh chính thức kết thúc, năm nhóm nhỏ đã chọn ra được hai mươi tuyển thủ. Sau đó hai mươi người này chủ yếu là nghỉ ngơi cùng chờ vòng đấu vớt kết thúc. Vòng đấu vớt không cẩn thận mất hơn hai ngày, cuối cùng chọn ra bốn tuyển thủ cùng vào vòng chung kết, trong đó có Canh Thần.
Chờ quy trình vòng chung kết của giải đấu tỉnh được quyết định, trận đấu giữa Tyler và Xạ thủ bắn tỉa đã trôi qua được một tuần. Trong lúc này các tuyển thủ khó có được thời gian nghỉ ngơi điều chỉnh, nghiên cứu đối thủ tiềm ẩn.
Đương nhiên, càng đến thời điểm như thế này, sự khác biệt giữa người trong cuộc sẽ càng rõ rệt.
Có người nắm chặt từng phút từng giây cuối cùng cố gắng một phen, lại có người nước đến chân mới nhảy đi nghiên cứu đối thủ, đương nhiên cũng có người tiếp tục cà lơ phất phơ ăn chơi nhảy múa…
Tyler nhận được thư mời dự tiệc của một tuyển thủ khác đến từ khu Địa Cầu.
Năm nay khu Địa Cầu làm cho khán giả kinh ngạc vui mừng. Ngoài Chiến Thần băng sơn cấp bậc ma vương này ra, còn có một người may mắn cũng đấu trận sau vòng bảng được lọt vào vòng bán kết, so với năm trước không có thu hoạch gì thì đúng thật là hơn nhiều lắm.
Nhân dịp mấy tuyển thủ chiến bại khác của khu Địa Cầu vẫn chưa trở về, bọn họ cùng tổ chức một bữa tiệc, coi như là chào mừng, thực tiễn, chúc mừng…kết hợp một thể, tất cả cùng HIGH.
Bản thân Tyler không thích tiệc tùng, nhưng hắn cũng vô cùng quen thuộc với mấy vụ này ——dù sao cục diện hỗn loạn là một trong những tình huống hắn thường chọn để ám sát nhất. Từ một phương diện khác có thể nói hắn rất thích tiệc tùng, không có sinh vật nào dễ đối phó hơn mục tiêu nhiệm vụ cùng bọn cận vệ uống say cả.
Bữa tiệc này, tất cả tuyển thủ khu Địa Cầu đều tới, kể cả những người sắp quay về. Nếu Odin tiến vào vòng bán kết mà lại không đi, hiển nhiên sẽ bị cho là cả vú lấp miệng em. Ở thời điểm không cần thiết, sát thủ đương nhiên sẽ không đi một mình, để mình có vẻ không ăn nhập với cộng đồng địa phương.
Vậy nên hắn vẫn đi, nhưng có cải trang đôi chút.
Thế nhưng!
Tyler vẫn đánh giá thấp trình độ cố chấp của đám người tinh tế này với khuôn mặt của hắn!
Chân hắn vừa mới bước vào, cái tên Odin đã được quản gia trí năng hô lên, lập tức nhìn thấy mấy chục người đang trò chuyện đột nhiên nghiêng người sang, lấy ra từ trong túi quần/ váy/ túi áo điện thoại di động xinh xắn, lách tách bụp bụp chụp lén một đống.
Tyler: “…”
Hắn dừng việc tháo khăn quàng cổ một lát, cuối cùng quấn khăn chặt thêm chút. Ở trong phòng tiệc mà còn mang khăn quàng đúng là có hơi bất lịch sự, thế nhưng dù sao vẫn còn hơn là bị ánh mắt cùng đèn pha thiêu đốt.
Duy trì sự bình tĩnh thận trọng, hắn đi tới vòng tròn tuyển thủ, lần lượt bắt tay với họ.
Hắn có vẻ vô cùng bình tĩnh, mấy người cuồng mặt và fan cũng không tiện đi tới đùa giỡn, chỉ có thể biết điểm dừng đi qua bày tỏ đôi câu yêu thích, chụp lén cũng bớt dần đi.
Có tuyển thủ cười nhạo nói: “Tứ gia đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt ghê”
Một nữ tuyển thủ liền nhân cơ hội thăm dò: “Đúng đúng, không ngờ người thật cũng đẹp trai như vậy, lại còn ôn hòa hơn trên sân thi đấu rất nhiều ——có phải Tứ gia đang yêu đương không?”
Tyler còn đang cân nhắc tặng cho Victor một bất ngờ ngạc nhiên đến khóc (trọng điểm là khóc), cho nên không có ý định nói thẳng chuyện cá nhân riêng tư trong trường hợp này, chỉ lịch sự mỉm cười không đáp lời.
Nhưng mà chính nụ cười công thức hóa đó, lại làm cho tuyển thủ nữ đối diện mê mẩn đến chết mê chết mệt, nuốt mấy ngụm nước bọt, hai mắt phát sáng nói: “Tứ gia buổi, buổi, buổi tối có rảnh không?”
Tyler đặt cái ly trên chiếc bàn bên cạnh, chỉ chừa cho cô ta một bóng lưng không chút lưu luyến.
Nữ tuyển thủ: “…” Ôi trời ơi, mình chỉ muốn mời đi hát Karaoke thôi mà! Sao mà vừa thấy mặt là mình lại như bị quỷ ám mà nói năng kỳ quái vậy nè…
Những tuyển thủ ở khu Địa Cầu này, Tyler cơ bản chưa từng gặp, nhưng có ghi lại vài thông tin. Bởi vì bọn họ đều là tiền quán quân hoặc là đến từ giải đấu quốc gia, trừ một người ——
Phạm Đa.
Hạng ba mùa giải trước, “Quỷ Bí Thủ” Phạm Đa vậy mà cũng có mặt. Tuy rằng làm người ta rất bất ngờ, thế nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng hợp tình hợp lý: Dù sao cậu cũng đến từ khu Địa Cầu, với cả năm nay vừa khéo lại là khách quý đặc biệt của lễ khai mạc, cho nên ở lại một khoảng thời gian, tới đây tham dự bữa tiệc của khu Địa Cầu cũng là chuyện bình thường.
Bên cạnh Phạm Đa cũng có một đám người như sao sáng vây quanh mặt trăng. Mặt cậu ở trong hiện thực non choẹt, cũng từng được khen là lớn lên dễ nhìn, bởi vậy trừ fan eSport ra cũng có một đám fan mặt riêng.
Thế nhưng ngày hôm nay lúc hai tuyển thủ Sát thủ Chiến Thần đến từ khu Địa Cầu đi lướt ngang qua nhau, tất cả mọi người đều nhìn Odin.
Biết sao giờ, đâu thể so sánh được, Phạm Đa thuộc vào nhóm người có cái mã dễ nhìn nhất trong đám cao thủ, mà Odin thì thuộc về nhóm người có vẻ ngoài ưa nhìn nhất toàn nhân loại.
Nội tâm của quần chúng vây xem loại một: Cố gắng debut làm ngôi sao đi có được không! Bảo đảm ngài hot khắp vũ trụ luôn!!! Sao cứ phải vào giới eSport mà ăn cơm cứng chớ! Rất muốn nhìn ngài ca hát nhảy múa, diễn tổng tài bá đạo, hoàng đến đế quốc cũng được!
Nội tâm của quần chúng vây xem loại hai: Quá tuyệt vời bravo! Giới eSport của chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện một bảo vật trấn quốc, trình độ sắc đẹp tổng thể tăng lên ba nấc, giới thể thao truyền thống cách vách căn bản không thể nào so được mua ha ha ha ha ha…
Nội tâm của quần chúng vây xem loại ba: Odin x Phạm Đa cũng rất cu tèo đó nha!
Hai tuyển thủ không biết người xung quanh đang nghĩ cái gì, chỉ ở ngoài mặt khách sáo nói hai câu.
Tyler nói: “Xin chào”
Phạm Đa nói: “Tôi đã xem trận thi đấu của anh, đánh đẹp lắm…Ha ha, hy vọng không phải là trò mèo. Tôi chờ anh trên sân thi đấu quốc gia, đừng làm tôi thất vọng”
Tyler: …Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Phạm Đa là hạng ba toàn quốc mùa giải trước, cậy vào thâm niên nói đôi câu cũng không có gì đáng trách. Thế nhưng cậu muốn nói với bậc thầy sát thủ cái câu của tiền bối với hậu bối, làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười nữa. Nói đùa, thời điểm Tyler Odin lấy thủ cấp của kẻ địch trong vạn quân, cụ của cụ của cụ của cụ Phạm Đa còn không biết đã sinh ra chưa ấy…
Thế nhưng, đàn ông trẻ tuổi thì đều có bản năng tinh tinh đực, gặp được đồng hương cùng nghề (nhìn như) ngang hàng, đặc biệt lại còn bị người ta cố ý so sánh, đương nhiên sẽ sản sinh ra lòng háo thắng.
Nội tâm của Tyler – bậc tiền bối – chân chính không hề có chút dao động, nâng ly tỏ vẻ mình nghe thấy, thản nhiên rời đi.
Vì tránh bị nhiều người quấy rối hơn, hoạt động nửa sau của bữa tiệc, Tyler cũng không tham gia. Hắn men theo tòa nhà, tìm một chỗ trong vườn hoa ngồi xuống, hưởng thụ sự thanh tịnh thuộc về đồ cổ.
Không nghĩ tới là, đằng sau rất trùng hợp lại có hai người đi vào, bắt đầu không coi ai ra gì cãi nhau trong vườn hoa.
——Ừm, tình nhân cãi nhau, ồn ào rồi lại hôn hôn, hôn xong thì lại tiếp tục ồn ào. Sau đó chẳng nói chẳng rằng bắt đầu đánh dã chiến, tiếng động không khác gì rape.
Trí nhớ của bậc thầy sát thủ vô cùng tốt, giây thứ nhất đã nghe ra được thân phận của hai người này, một là Phạm Đa, một là Khuynh Cái Như Cố.
Tyler: “…”
Hắn còn nghe ra, lần trước đi biển chơi với Victor, hai cái người dã chiến trong hang động kia cũng là hai người này.
Cho nên hai người Phạm Đa và Khuynh Cái Như Cố là một cặp, trước lúc khai mạc ngẫu hứng dã chiến một vòng, ở lễ khai mạc quang minh chính đại đối chiến một vòng, trong buổi tiệc ở nhà người ta còn có thể tiếp tục dã chiến một vòng nữa. Mặc dù có vẻ như không phù hợp với hiện tại nhưng chuyện của đôi vợ chồng trẻ, người ngoài cũng chẳng thể nói gì được.
Chậc chậc chậc, người trẻ tuổi bây giờ…
Con đường quay về của bậc thầy sát thủ bị đôi dã uyên ương này chặn lại, chỉ có thể yên lặng nằm xuống tại chỗ ngước nhìn trời sao, không phát ra bất kỳ một tiếng động nào. Nghe xong cuộc chiến đấu kịch liệt ở hiện trượng, thuận tiện đánh một giấc.
Đây vốn chỉ là chuyện nhỏ tình cờ gặp phải, nhưng lại không khéo.
Ngày hôm sau, Phạm Đa không hiểu vì sao tâm thần không yên, lúc về nhịn không được nghi thần nghi quỷ, tìm người giám sát điều khiển camera của buổi tiệc, thấy có bóng người nằm trên đỉnh đầu họ.
Thấy! Thấy hết!
Hự, sự việc đã bại lộ rồi.
“…”
Lúc Phạm Đa đến tìm Tyler, phẫn nộ đến tóc dựng đứng lên, nói: “Anh theo dõi tôi! Tiểu nhân bỉ ổi! Đừng tưởng anh nắm được thóp là có thể lợi dụng uy hiếp tôi…Chuyện eSport là chuyện eSport, tôi sẽ không nương tay đâu!”
Tyler: Người trẻ tuổi bây giờ đúng là dễ cả nghĩ thật.
Phạm Đa lấy ra tấm séc, viết một chuỗi con số rồi ném đến trước mặt hắn, mặt lạnh nói: “Đừng thử khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi, cầm tiền rồi cút đi!”
Tyler cầm lấy tấm séc, chìa tay bắn một cái, làm nó nhẹ bẫng bay ra bên ngoài.
Tấm séc kia bay thành một đường cong uyển chuyển, dựng thẳng bay vào cổ Phạm Đa, kẹt lại.
“Người trẻ tuổi, thả lỏng chút đi. Không phải tất cả mọi người đều quan tâm cậu yêu đương cái gì, dùng tư thế nào đâu, thế giới này bận rộn lắm” Tyler cân nhắc rồi nói, “Ta và cậu? Còn chưa thể gọi là quan hệ cạnh tranh”
Chính cái thái độ như bông này, làm cho Phạm Đa giống như là đứa trẻ cố tình gây sự với người lớn vậy. Cậu nổi giận: Rõ ràng là anh chọc tôi trước! Là anh cứ muốn nhìn lén người khác! Anh chờ đấy!
Nhưng mà, thế giới bận rộn này giống như có rất nhiều ý kiến với Phạm Đa.
Ngày hôm sau, danh sách ngẫu nhiên của giải đấu tỉnh được công bố. Trận đầu tiên của tuyển thủ Odin, đấu với tuyển thủ Khuynh Cái Như Cố của tinh khu Thiên Nga láng giềng.
Chú thích:
() Tinh vân là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí helium và plasma. Tinh vân có thể là những đám bụi tập hợp lại với nhau do hấp dẫn, hoặc cũng có thể là vật chất được phóng ra do sự kết thúc của một ngôi sao
() Nguyên văn Đăng thị “ 灯市 ”: Bắt đầu từ triều đại nhà Đường, đêm mười lăm tháng giêng sẽ thắp đèn, đến đời nhà Tống thì cực kỳ hưng thịnh. Kể từ cuối tháng chạp cho đến đầu tháng giêng, dân gian thịnh hình làm các loại đèn lồng tinh xảo, gọi là “đăng thị”.