Lâm Thần lạnh nhạt ngồi trong phòng, ánh mắt lóe lên tia sáng lành lạnh. Người này không rõ lai lịch như thế nào, lại cùng hắn đấu được tới lúc này, đã là không tệ.
Bất quá Địa phẩm võ học tuy quý giá, nhưng mà dùng cái giá linh thạch hạ phẩm để mua một môn Địa phẩm võ học, trong lòng Lâm Thần lại thấy có chút khổ não.
Có điều muốn từ trong tay hắn lấy đồ, cũng nhất định phải chịu không ít khổ sở.
“ linh thạch hạ phẩm.”
Lâm Thần cắn răng, liền nói.
Bên cạnh hắn, Lâm Vũ Nguyệt thè ra lưỡi nhỏ, ánh mắt có chút ý cười nhìn tứ ca vẻ mặt khổ não, liền nhẹ giọng nói:
- Rất ít thấy huynh chịu thiệt thòi nha. Một năm trước cùng Nhị hoàng tử Võ Linh đế quốc đấu một phen long trời lở đất cũng không thấy huynh lộ ra vẻ mặt này.
Nàng càng nói càng cảm thấy ngạc nhiên, dù sao Lâm Thần vốn là tuyệt thế thiên kiêu của Thiên Long đế quốc, phong cách hành sự lại vô cùng bình tĩnh, hiếm thấy được hắn lộ ra vẻ mặt này, nàng khó có thể nhịn được mà nói.
Lâm Thần cười gượng, không nói.
Hắn tuy bình tĩnh như gương, nhưng mà nói đến tiền bạc, lại có chút khó khăn. Dù sao tại Thiên Long đế quốc, thân phận của hắn so ra kém mấy vị đại ca rất nhiều, mà tài nguyên tu luyện, vì thế cũng là vô cùng thấp so với mấy người kia.
linh thạch hạ phẩm, hắn chính là dùng một năm tích lũy. Lần này mua một món Địa phẩm võ học, tuy là đáng giá, nhưng mà cũng tiêu hao bảy phần mười linh thạch rồi.
...
Lâm Thần một mặt khổ sở, mà thanh niên tuấn tú, sắc mặt sớm đã xanh lét.
Hắn tức giận gầm lên một tiếng, chợt vung lên nghiến răng quát:
- Thanh lão, không cần phải tranh nữa.
Thanh Minh ngạc nhiên nhìn thiếu chủ, có chút bất ngờ hỏi dò:
- Nhìn người kia rõ ràng là đã đếncực hạn, chỉ cần nâng giá thêm một chút hắn nhất định bỏ cuộc. Thiếu chủ ngài thật sự là muốn dừng tay lại sao?
linh thạch hạ phẩm tuy nhiều, nhưng lấy tài lực của bọn họ, lại như muối bỏ bể. Dù sao thiếu chủ cũng là có thân phận cực cao, chỉ hắn gật đầu, liền có cả một núi linh thạch tùy ý hắn sử dụng.
Thanh Minh nghe thiếu chủ không muốn cùng tranh với người kia nữa, sắc mặt vô cùng ngạc nhiên.
Thiếu chủ tánh tình kiêu ngạo, xưa nay không xem ai ra gì, lần này có thể bẻ mặt chịu thua, thật là chuyện khó tin.
Thanh niên tuấn tú cười lạnh, chậm rãi nhắm mắt lại:
- Sao lại phải cùng hắn tranh đoạt nữa chứ? Cùng người chết tranh đoạt, ngươi thấy có hứng thú sao?
Thanh Minh trong lòng phát lạnh, ngoài mặt cười nói:
- Ta đã hiểu, thiếu chủ thật cao minh.
...
Rốt cuộchai người tranh đoạt cũng kết thúc, mà người thắng dĩ nhiên là Lâm Thần. Hắn dùng linh thạch hạ phẩm mua lấy Tiểu Lôi Đình Quyền, chấn động toàn trường.
“Người kia là ai, không ngờ lại có nhiều linh thạch như vậy. Không lẽ nào là đại công tử của đại gia tộc nào đó?”
“Cũng có thể là đại để tử của một đại tông môn a.”
“Không loại trừ khả năng là cường giả ẩn thân xuất thế. Dù sao Địa phẩm võ học một lúc xuất hiện món, đủ làm cho đám lão quỷ đó mắt nổi kim quang, phá núi bay về đây, haha”
....
Tinh Vũ hài lòng cười một cái, như nguyệt tinh sáng lạn bừng lên ánh sáng tinh nhuần. Nàng chợt phất tay, lập tức bay ra một ngọn đèn cũ kỹ, mà bên trong ngọn đèn có đốt lên hắc hỏa.
“Môn Địa phẩm võ học đầu tiên đã bán ra, món thứ hai, lại có chút đặc biệt.”
Nàng híp mắt, lại nói:
- Môn võ học này, thật ra cũng không phải là Địa phẩm võ học chân chính.
Nàng nói ra câu này, liền khiến cho sắc mặt mọi người trở nên vô cùng quái lạ. Địa phẩm võ học lại còn không phải chân chính? Đây là ý tứ gì?
Bất quá tu sĩ tầm thường tuy không hiểu, nhưng mà đại đa số cường giả Linh Động cảnh đều hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Tinh Vũ là gì.
Không phải là Địa phẩm võ học chân chính, chính là muốn nói môn võ học này, chỉ là Huyền phẩm võ học đỉnh cao, thiếu một chút nữa mới đạt đến cảnh giới Địa phẩm.
Bất quá vì Huyền phẩm võ học đỉnh cao, lại có được sức mạnh ngang bằng Địa phẩm võ học, nên gọi là Địa phẩm võ học không chân chính hoặc là Bán Địa phẩm võ học.
Mà càng là những môn Bán Địa phẩm võ học, lại càng quý giá. Bởi vì những môn võ học này, còn có thể thăng cấp.
Đúng, chính là thăng cấp.
...
“Không phải Địa phẩm võ học chân chính?”
Sở Dương cau mày, nghe Tinh Vũ nói có chút nghi hoặc suy nghĩ.
Bạch Ly nhìn xuống hội trường, hơi ngạc nhiên nói:
- Thật không ngờ tại chỗ này lại có thể bắt gặp một môn Huyền phẩm võ học đỉnh cao.
Thấy Bạch Ly tỏ ra ngạc nhiên, Sở Dương hiếm thấy nhìn nàng. Mà thấy hắn nhìn mình, Bạch Ly hừ lạnh, lạnh nhạt nói:
- Huyền phẩm đỉnh cao võ học, hơn xa Huyền phẩm võ học bình thường, mà so sánh với Địa phẩm võ học, cũng không kém là bao. Thậm chí còn có phần mạnh mẽ hơn.
- Điểm đặc biệt của Huyền phẩm võ học đỉnh cao chính loại võ học này, có thể thăng cấp.
Sở Dương càng nghe càng chấn động, không ngờ một môn võ học cũng có thể đem đi thăng cấp, vậy có phải hay không đem một môn võ học nào cũng có thể thăng cấp được?
Như nhìn ra suy nghĩ của Sở Dương, Bạch Ly châm chọc nói:
- Ngươi cũng đừng tưởng môn võ học nào cũng có thể thăng cấp. Chỉ là một số loại võ học quý hiếm, mới có thể thăng cấp mà thôi. Như thời đại của ta, có một lão già tu luyện Hỗn nguyên công, luyện một môn Địa phẩm võ học đỉnh cao tên là Phần Thiên Thái Cực, một quyền có thể đục thủng trời xanh, vẽ ra thái cực, bao hàm ba mươi mấy tòa đại lục, một chiêu toàn bộ diệt.
- Mà môn Địa phẩm võ học đỉnh cao này, chính là đã trải qua thăng cấp, nên mới mạnh đến như vậy.
- Lão già đó, chính là dùng một loại nguyên liệu thần bí, làm cho môn Địa phẩm võ học đỉnh cao đó đột phá thành Thiên Phẩm võ học.
Bạch Ly ánh mắt lộ ra vẻ trầm ngâm, lại nói:
- Nguyên liệu thần bí kia, một vạn năm mới hiện, một lần hiện, ức vạn sinh linh nhìn lên thèm nhỏ dãi, mà người chết vì nó, có không dưới mấy trăm vạn.
Sở Dương khuôn mặt chấn động, nghe nàng nói, trong lòng nổi sóng to gió lớn.
“Ngươi nói, một môn võ học đỉnh cao, có hay không quý giá?”