Thấy Vân Hạo chấp nhận, mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đám người lại lập tức náo nhiệt.
"Ta cược một vạn Từ công tử thắng, Vân Hạo, ngươi dám nhận không?"
"Ta cược một vạn năm nghìn lượng, cá Từ công tử thắng!"
"Ta cá bảy vạn lượng, đặt Từ công tử thắng!"
Vân Hạo nhìn Trương Phong đứng bên cạnh vừa rồi còn giựt giây hắn nhận đánh cược để kiếm một khoản, giờ lại đặt bảy vạn lượng bạc cá Từ Lực thắng.
Trương Phong mặt dày cười nói: "Vân huynh, ta chỉ đề phòng mọi khả năng thôi, lỡ ngươi thua thì ta cũng có thể thắng về một chút!"
Mức độ vô liêm sỉ của người này lại đổi mới nhận thức của Vân Hạo lần nữa.
"Còn ai muốn đặt cược không?" Vân Hạo nói.
"Ta... Tám ngàn lượng!"
"Chín ngàn lượng!"
"Ba vạn lượng!"
...
Trong chớp mắt, vụ cá cược đổ thạch này của Vân Hạo và Từ Lực đã đạt đến số tiền hai mươi vạn lượng bạc!
Không ai cảm thấy Vân Hạo thắng được.
Vân Hạo thua thì không còn Hoả Tủy Ngọc, nhưng lại phải nợ thêm hơn hai mươi vạn.
Theo mọi người thấy thì sau hôm nay thành Lưu Vân sẽ không còn võ quán Cuồng Kiếm nữa!
Thấy không ai tiếp tục đặt cược, Từ Lực soạt một tiếng mở cây quạt trong tay ra, làm ra vẻ phong nhã mà phẩy quạt và nói: "Vân Hạo, bắt đầu đi!"
Vừa dứt lời, Từ Lực đã xếp quạt lại rồi đi về hướng khu vực nguyên thạch khác trên lầu hai sòng bạc.
Vân Hạo cũng đi tới.
Hai hàng giá đỡ đều là nguyên thạch cấp thấp lớn nhỏ khác nhau, có chừng hơn một trăm viên.
Chỉ nhìn thoáng qua, Vân Hạo liền xác định đống nguyên thạch này tốt hơn mớ vừa rồi Trương Phong cho người lấy ra rất nhiều.
Lúc này Từ Lực chạy tới bên cạnh một loạt giá đỡ, chỉ thấy gã nghiêm túc đưa tay sờ mó rồi lấy ra một cây gậy sắt nhỏ màu xanh đen từ trong ngực.
Người tinh mắt lập tức nhận ra lai lịch của cây gậy này.
"Gậy Hắc Kim!"
"Từ Lực có cả thứ này!"
"Gậy Hắc Kim là bảo bối của Dương đại sư thành Lưu Vân chúng ta, tổng cộng chỉ có hai cái, Dương đại sư từng nói gậy Hắc Kim của mình chỉ đưa cho đệ tử thôi!"
"Nói vậy Từ Lực đã bái vào môn hạ của Dương đại sư rồi?"
Mọi người rất khiếp sợ.
Dương đại sư mà bọn họ nhắc tới tên đầy đủ là Dương Đại Phú, là người duy nhất thật sự xem hiểu nguyên thạch của thành Lưu Vân.
Loại người này được gọi là nguyên sư.
Thông thường nguyên sư được phân chia thành cấp thấp, cấp trung, cấp cao, cấp đỉnh.
Mà trên cấp đỉnh chính là Địa Sư.
Trên Địa Sư là Thiên Sư trong truyền thuyết!
Mọi người đều biết thủ đoạn xem xét nguyên thạch của Dương Đại Phú chủ yếu là dựa vào một cây gậy Hắc Kim!
Từ Lực cầm gậy Hắc Kim cười đắc ý mà nói: "Đúng vậy, từ ba tháng trước ta đã được Dương đại sư thu làm đệ tử!"
Nói xong, gã còn khiêu khích nhìn về phía Vân Hạo và nói: "Vân Hạo, đấu với ta thì ngươi thua chắc rồi!"
Vẻ mặt của Vân Hạo không bối rối như dự đoán của mọi người mà chỉ có bình tĩnh.
Hôm nay từ lúc hắn tiến vào sòng bạc thì vẫn luôn bình tĩnh như vậy, dù trời sụp đất nứt ngay trước mắt cũng không thể làm tâm tình hắn rối loạn.
Lúc này Từ Lực đã bắt đầu.
Chỉ thấy một luồng nguyên khí tràn ra từ gậy Hắc Kim trong tay gã.
"Ông!"
Gậy Hắc Kim lập tức run rẩy rồi phát ra âm thanh thanh thúy.
"Choang!"
Gậy Hắc Kim đập vào một khối nguyên thạch.
Từ Lực ngừng thở, cẩn thận lắng nghe âm thanh vang lên rồi liên tục gõ vài cái, sau đó lắc đầu và thay một viên nguyên thạch khác.
Từ Lực bận rộn một hồi, trên trán đã ứa ra mồ hôi.
Đừng nhìn gã chỉ cầm gậy Hắc Kim đập đập gõ gõ, trên thực tế cả quá trình tiêu hao rất nhiều nguyên khí, hơn nữa rất tốn tâm tốn sức!
Qua chừng hơn một khắc, gã ngừng lại, trên gương mặt đầy mồ hôi hiện lên vẻ vui mừng.
"Quyết định là viên nguyên thạch này." Gã chỉ vào một viên nguyên thạch hình trứng trước mặt và nói.
Thi đổ thạch có một quy định là không cần hỏi giá cả.
Bởi vì người thua còn phải móc bạc mua hai viên nguyên thạch.
Trừ chuyện đó ra, nếu hai người đều cắt ra bảo bối thì dựa theo phẩm cấp của bảo bối để quyết định thắng thua, bên thắng còn được lấy đi bảo bối mà đối phương cắt ra.
"Vân Hạo, đến ngươi!" Từ Lực nhìn chằm chằm Vân Hạo mà nói, ánh mắt sáng quắc, dáng vẻ như đã thắng chắc!
Đám người vui sướng khi người gặp họa, nghĩ rằng lát nữa sẽ kiếm được một mớ tiền thì tâm tình rất ừng rỡ.
Ở sòng bạc thành Lưu Vân, dù trên người kẻ thua không có bạc thì sòng bạc cũng sẽ ứng ra trước.
Người thua coi như thiếu nợ sòng bạc!
Sòng bạc lấy được một ít lợi nhuận từ trong đó, sau đó sẽ thu lời theo giấy nợ, làm vậy không những kiếm được tiền mà còn làm người ta càng yên tâm đ ến sòng bạc vui chơi.
Làm ăn sẽ mới càng làm càng lớn!
Dù sao không ai có thể nợ họ mà không trả.
Sau lưng bọn họ có phủ thành chủ!
Lúc này Vân Hạo chạy tới cái giá đặt nguyên thạch.
Nguyên khí hội tụ trong lòng bàn tay, bàn tay hắn xẹt nhanh qua một loạt nguyên thạch.
So với thủ đoạn của Từ Lực thì hắn đơn giản hơn nhiều.
Đương nhiên, trong mắt người khác thì cảnh này hoàn toàn là làm bậy làm bạ mà thôi.
Chỉ trong chớp mắt, tay của Vân Hạo đã ngừng lại trên một viên nguyên thạch.
"Viên này." Vân Hạo nói.
Từ Lực hơi nheo mắt lại, liên tục cười lạnh mà nói: "Ta vừa kiểm tra viên nguyên thạch này, đây nhất định là phế liệu, Vân Hạo, ngươi đã thua!"
Vân Hạo bình tĩnh nói: "Còn chưa cắt ra đã định thắng thua, ngươi chột dạ sao?"
Từ Lực cắn răng một cái, hừ lạnh rồi hét lớn: "Cắt!"
Nhất thời liền có một người cắt đá của sòng bạc mang theo công cụ đặc biệt đi tới, sau đó cẩn thận cắt viên nguyên thạch Từ Lực chọn lựa.
Nửa khắc sau, nguyên thạch đã được cắt ra.
Một tia sáng xanh bắ n ra đi kèm với một mùi thơm ngát.
Mọi người ngửi được mùi thơm này thì lập tức cảm thấy toàn thân thư thái, tỉnh táo tinh thần.
"Là Thanh Tâm Linh Dịch!"
Từ Lực kích động đến sắc mặt ửng hồng, lập tức dùng cái chai hứng lấy chất lỏng màu xanh trong nguyên thạch rồi đậy nắp lại, sau đó cười to và nói: "Hoàng giai thượng phẩm, một giọt Thanh Tâm Linh Dịch có giá trị ngàn lượng, trong này ít nhất có hơn hai mươi giọt, giá trị không ít hơn hai vạn lượng bạc!"
"Lợi hại!"
"Không hổ là đệ tử của Dương đại sư!"
"Từ huynh, chúc mừng chúc mừng!"
Một tràng tiếng khen tặng vang lên.
Từ Lực hít sâu một hơi đè nén tâm tình kích động, lại nhìn chằm chằm Vân Hạo mà cười nhạo nói: "Đến ngươi!"
Người phụ trách cắt nguyên thạch của sòng bạc tiến lên.
Vân Hạo bình tĩnh nói: "Không cần phiền phức như vậy."
Tiếng nói vừa dứt, nguyên thạch trong tay hắn đã bị quăng lên cao.
"Xẹt!"
Vân Hạo lập tức rút kiếm chém mạnh!
Một kiếm của hắn đã chém nguyên thạch thành hai mảnh.
Lại xẹt một tiếng, hắn đã thu kiếm vào vỏ, động tác lưu loát liền mạch.
Tay trái của hắn thò ra rồi bắt lấy.
"Có cái gì không?"
"Có cái rắm!"
"Làm ra vẻ mà thôi, vừa rồi hắn chỉ ăn may mèo mù vớ được chuột chết thôi, sao có thể may mắn nhiều lần như vậy được!"
Từ Lực cười lạnh: "Phô trương thanh thế, Vân Hạo, ngươi thua!"
"Người thua là ngươi."
Khóe miệng Vân Hạo hiện ra một độ cong, sau đó tay trái chậm rãi mở ra...
Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn, họ muốn xem Vân Hạo làm ra vẻ thần bí như vậy thì rốt cuộc sẽ làm ra trò cười gì!
Tiếp theo trên mặt mỗi người đều hiện ra vẻ quái lạ.
"Đây là thứ gì?"
"Đen thui!"
"Cười chết ta rồi, tên ngu Vân Hạo dùng thứ này mà dám nói Từ Lực thua, bộ không biết tự mình hiểu lấy à?"
"Không thể không nói, hôm nay vận may của hắn cũng khá tốt, lại mèo mù vớ được chuột chết lần nữa cắt ra thứ gì đó từ nguyên thạch, nhưng đáng tiếc lại là một khối than đen vô dụng, ha ha ha!"
Tiếng cười lại vang lên lần nữa.
Trên mặt mọi người đều đắc ý dào dạt.
Vân Hạo thua thì bọn họ sẽ thắng được số tiền đặt cược!
Vân Hạo nhìn lướt qua vẻ mặt xấu xí của họ mà thản nhiên nói: "Dù có một trăm giọt Thanh Tâm Linh Dịch thì cũng thua khối Lôi Mộc ngàn năm trong tay ta."
Hắn vừa nói như vậy, đám người xem náo nhiệt lại cười vang, bọn họ còn chưa nghe nói đến Lôi Mộc ngàn năm là cái gì, chỉ cảm thấy Vân Hạo đang ăn nói bậy bạ, không muốn nhận thua mà thôi.
Nhưng Từ Lực lại lập tức biến sắc, gã cẩn thận nhìn chằm chằm thứ màu đen trong tay Vân Hạo mấy lần, nhất thời trong lòng trở nên hốt hoảng.
Quả nhiên... Là Lôi Mộc ngàn năm!
"Không thể thừa nhận, nhân lúc này chưa xác định thì phải trấn áp hắn để cướp đi Lôi Mộc ngàn năm!" Từ Lực thầm nghĩ trong lòng.
Gã không thể thua.
Thua thì mất mười vạn lượng bạc, còn bị bỉ mặt.
Vì thế Từ Lực hét lớn một tiếng: "Có chơi có chịu, Vân Hạo, ngươi đã không muốn thừa nhận thì đừng trách ta không khách sáo, Thiết Sơn, bắt lấy hắn!"
Tiếng nói vừa dứt, một gã hộ vệ mặc đồ đen bên cạnh Từ Lực lập tức bước ra một bước, dòng khí mãnh liệt dâng lên cuồn cuộn rồi hóa thành một trận cuồng phong màu đen, đột nhiên nhắm về hướng Vân Hạo!