Nói xong, gã giơ tay muốn cướp lại bảng danh sách vừa rồi đã đưa ra.
Nhưng Vân Hạo tay mắt lanh lẹ, tay phải vươn ra nhanh như sấm sét trực tiếp bắt lấy cổ tay gã.
Gã lập tức bị đau mà la lên một tiếng, buông bảng danh sách trong tay ra.
"Vân Hạo, ngươi..." Gã người làm trừng mắt nhìn Vân Hạo, dáng vẻ rất hung hãn.
Vân Hạo hừ lạnh một tiếng, lập tức bày ra khí thế hùng mạnh.
Gã người làm lập tức cảm thấy toàn thân lạnh buốt như rơi vào động băng, cảm giác sợ hãi phát ra từ linh hồn khiến gã phát run, không dám nhúc nhích.
Vân Hạo buông cổ tay gã ra rồi nằm lấy phần danh sách kia, sau đó lại mở hộp gỗ và nhìn đối chiếu một lượt.
Hắn nhíu mày lại rồi quát lạnh: "Còn một cây trâm cài tóc, đâu rồi?"
Lúc này lại có một nam tử trẻ tuổi đi tới.
Người này mặc quần áo đẹp đẽ, sắc mặt lạnh như băng, sau khi đi tới thì tuỳ tiện vung tay một cái đã vứt ngân phiếu năm nghìn lượng xuống trước mặt Vân Hạo.
"Cây trâm kia cầm với giá một ngàn năm trăm lượng bạc, hiện tại cho ngươi năm nghìn lượng coi như ta mual" Nam tử nhìn chằm chăm Vân Hạo với vẻ mặt khinh miệt, giọng điệu lạnh lão.
Vân Hạo nhận ra người này, đó là thiếu gia của Lý gia, Lý Dương.
Bởi vì tiểu thư Vương gia võ quán Bá Quyền - Đối thủ một mất một còn của võ quán Cuồng Kiếm đã định ra hôn ước với Lý Dương, cho nên Lý gia luôn bất hoà với võ quán Cuồng Kiếm, Lý Dương từng nhiều lần ức hiếp nhục mạ Vân Hạo.
"Ta không bán, lấy trâm ra đây, nếu không việc hôm nay không yên!" Thái độ của Vân Hạo rất kiên định.
Đừng nói năm nghìn lượng bạc, cho dù năm vạn lượng, năm mươi vạn lượng thì hẳn cũng sẽ không đổi cây trâm kia!
Đây không phải vấn đề tiền bạc, mà là vật gửi gắm tình cảm còn lại của vị hôn thê Lăng Phi Vũ đối với mẫu thân!
Lý Dương hơi nheo mắt lại, có tia sắc lạnh chợt loé qua, gã nói: "Vân Hạo, ngươi đừng không biết điều, ta khuyên ngươi thấy được thì nhận đi, nếu không ngươi không có kết cục tốt!"
Vân Hạo lại không chút sợ hãi mà nói: "Cửa hàng cầm đồ có quy tắc của cửa hàng cầm đồ, đồ đã cầm có thể chuộc lại trong thời gian ước định."
Lý Dương cười lạnh và nói: "Cửa hàng này là của Lý gia, quy tắc do ta quyết định, Vân Hạo, tốt nhất ngươi ngoan ngoãn cút ra ngoài cho ta, cửa hàng cầm đồ không chào đón ngươi, nếu không ta không ngại bảo người tống ngươi ra ngoài!"
"Dương cal" Giọng nói trong trẻo của một nữ tử bỗng vang lên. Chỉ thấy một nữ tử ăn mặc lộng lẫy tươi cười đi đến.
Nàng ta liếc nhìn Vân Hạo một cái, trên mặt đầy vẻ khinh thường coi rẻ.
Lý Dương lập tức tiến lên đón, năm chặt tay nữ tử mà cười nói: "Hân Nhi, sao nàng lại tới đây?"
Nữ tử này tên là Vương Hân, là tiểu thư của võ quán Bá Quyền, cũng là muội muội ruột của thiếu gia Vương gia - Vương Trọng đang học tập luyện đan ở Bảo Đan Lâu.
Ai trong thành Lưu Vân cũng biết Vương Hân và Lý Dương là một đôi!
Vương Hân thuận thế rúc vào trong lòng Lý Dương, cười sáng lạn mà nói: "Dương ca, chàng nói đã chuẩn bị một phần quà cho ta, hôm nay ta đang rảnh nên lập tức tới đây, muốn xem thử rốt cuộc Dương ca muốn tặng cái gì cho ta."
Lý Dương cười to và nói: "Ta đảm bảo Hân Nhi sẽ thích cây trâm này!"
Nói xong, gã lấy ra một cái hộp dài tinh xảo từ trong ngực rồi mở ra, bên trong có đặt một cây trâm.
Cây trâm tỉnh tế có màu lam nhạt, tạo hình tương đối đơn giản, điểm nổi bật nhất là một mặt được khảm một viên bảo thạch cũng có màu lam, trong bảo thạch có khắc một chữ Vũ!
Vân Hạo đứng gần đó lập tức lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo!
Cây trâm này chính thứ hắn đang thiếu!
Nó tên là trâm Lam Ngọc, là trang sức Lăng Phi Vũ coi trọng nhất, bởi vì chữ Vũ trên bảo thạch màu lam kia là mẫu thân nàng đích thân khắc lên.
Trên những vật mà mẫu thân Lăng Phi Vũ để lại chỉ có cây trâm này có chữ!
Vân Hạo nhớ trước kia từng thấy Lăng Phi Vũ soi gương thận trọng cài lên, sau đó lại cẩn thận tháo xuống, bảo quản rất kỹ lưỡng vì sợ sẽ làm trầy cây trâm!
Hiện giờ Lý Dương của cửa hàng cầm đồ vi phạm quy tắc, không để Vân Hạo chuộc trâm Lam Ngọc, bây giờ còn tặng
trâm Lam Ngọc cho nữ tử khác ngay trước mặt hắn!
"Hân Nhị, thích đúng không!" Lý Dương cười nói, hoàn toàn làm lơ Vân Hạo.
Vương Hân tươi cười như hoa mà nói: "Viên bảo thạch này rất tuyệt, cài lên đầu ta nhất định đẹp lắm, quả nhiên Dương ca rất bỏ công tặng quà cho ta."
Lý Dương: "Hân Nhi thích là tốt rồi, ta sẽ cài cho nàng."
Lúc Lý Dương sắp cắm cây trâm vào tóc Vương Hân thì một giọng nói lạnh lão đột nhiên vang lên.
"Trừ Phi Vũ ra thì không ai xứng dùng cây trâm này!"
Tiếng nói vừa dứt, thân thể Vân Hạo lập tức bật ra như kiếm rút khỏi vỏ!