Vĩnh Hằng - Rosespy

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi chậm rãi hút thuốc không để ý đến hắn

– “Anh có thuốc không?”. Hắn hỏi tôi, tôi đưa hắn một điếu lại còn giúp hắn châm lửa. Đối đãi với loại người không hiểu chuyện này không thể bình thường, cũng không thể lấy đức thu phục nhân tâm, nhưng dù sao tôi cũng sẽ đối phó đến cùng! Hai chúng tôi im lặng hút thuốc, không nói gì. Bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng người đi vào cười nói rồi lại trở về yên tĩnh. Hai chúng tôi xem ra đang thăm dò đối phương. Hút xong điếu thuốc tôi cảm thấy trò chơi này thật vô vị, dù sao tôi cũng không phải tình địch của hắn, vậy việc tiếp đãi con cọp con đang xù lông này lại có phần tổn hại đến uy nghiêm của tôi. Tôi vừa muốn đẩy cửa buồng vệ sinh bước ra, hắn liền xông lên chặn lại, sau đó khóa chặt cửa

– “Cậu muốn làm gì?”. Tôi khinh khỉnh hỏi

Hắn ném tàn thuốc xuống, dồn tôi vào tường, nắm chặt cổ áo tôi. “Anh không phải cố tình khiêu khích tôi sao?”. Gặp quỷ! Con cọp con này bây giờ lại thành quan tòa xử tội phạm

– “Hừ!”. Tôi đẩy hắn ra, muốn đấu cùng ta sao? Ngươi còn non lắm! Hôm nay tôi thế nào mà lại gặp chuyện này? Hắn giữ chặt tay tôi lại

– “Cậu cuối cùng là muốn gì? Buông ra!”. Tôi phát hỏa

Hắn giữ ngày càng chặt làm tay tôi có chút đau. Vì phòng ngừa chuyện ngày càng diễn biến tệ, tôi nhìn xuống nhưng vẫn hung hăn quan sát hắn. “Anh vừa đến tôi đã biết anh không phải chơi trong nhóm chúng tôi, như thế nào? Định mạo danh à? So với chúng tôi ăn nhiều hơn mấy chén cơm liền cho mình đứng trên đầu thiên hạ à? Con mẹ nó, anh tưởng anh là ai? Tôi nói cho anh biết, những kẻ có tiền như anh đều chỉnh là chải chuốt bên ngoài nhưng bên trong lại là ngụy quân tử. Thấy chúng tôi chơi với Tôn Giai Huyền thì liền khinh thường cô ấy phải không? Cô ấy mắt mù nên mới coi trọng anh”

– “Cậu buông tay ngay cho tôi!”. Tôi ra tối hậu thư, hắn liền thả tay nhưng vẫn duy trì trạng thái căm thù trừng mắt nhìn. “Cậu nghe cho rõ đây, thứ nhất tôi chưa bao giờ khinh thường các cậu; thứ hai tôi không phải kẻ có tiền; thứ ba tôi với Tôn Giai Huyền không hề có quan hệ gì. Chúng tôi chỉ vừa mới quen nhau tối qua, hôm nay tôi đồng ý cùng cô ấy tới đây, chứ không phải đi chịu tội”

Hắn không nói gì nhưng rõ ràng cơn tức giận đã giảm đi một ít. Tôi nghe tiếng gõ của liền mở ra, là Tôn Giai Tuyền

– “Hai người ở bên trong làm gì mà to tiếng vậy?”. Nàng có chút lo lắng, tên tiểu tử kia còn đứng yên một góc chưa biết giải thích thế nào, tôi liền vòng tay ôm cổ hắn giả vờ là người anh tốt

– “Chúng tôi chỉ trao đổi một chút thôi, phải không Jet?”. Tôi cười nhìn bộ dáng ngẩn người của Jet, sau đó lại nhìn nhìn Tôn Giai Tuyền cũng đang ngốc lăng ra. Tôi không nói gì nữa kéo tay nàng rời đi

Bọn họ điên cuồng thêm hơn giờ nữa mới kết thúc, Jet một mực ở xa xa quan sát tôi, nhưng không khơi mào tranh chấp lần nữa. Hắn cứ theo dõi làm cả người tôi nhột nhạt khó chịu. Đưa Tôn Giai Tuyền đuổi về khu nhà cao cấp xong tôi mới nhẹ nhõm thở ra. Vừa về đến nhà tôi liền ngã vào sô pha, mệt chết tôi, thực mẹ nó hao tâm tổn sức!

Tôi ngủ ngay tức khắc, đây là lần đầu tiên nguyên đêm tôi chỉ uống cà phê nhưng có thể ngủ ngon đến vậy. Đến nửa đêm hình như có người gọi tôi, âm thanh xa mà gần, gần mà xa xa. Tôi nặng nhọc mở hai mắt liền nhìn thấy bóng người đứng trước mặt, nhưng bản thân cũng không phải ứng gì

– “…. Tỉnh tỉnh, Hân, tỉnh dậy lên lầu ngủ, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh…”. Một âm thanh lặp lại gọi tôi

Nga, là Trương Khải Huy!

– “Đừng ồn”. Tôi mất kiên nhẫn gỡ tay hắn ra, trở mình ngủ tiếp

– “Muốn tôi bế cậu lên phòng không?”. Hắn cười nói

Tôi định mở miệng nhưng cũng không thể, đầu lưỡi không động đậy được. Cà phê ở chỗ tôi vừa uống tối qua a, rõ ràng là một bình thuốc ngủ. Cứ từng trận từng trận đánh úp làm tôi không cách nào chống đỡ được

– “Đứng lên đi, lên phòng ngủ cho đàng hoàng. Vừa ngã vào sô pha đã ngủ, cái gì làm cậu mệt đến vậy?”. Nghe hắn tiếp tục bên tai vo ve lải nhải, tôi phát hỏa: “Nói anh đừng ồn anh nghe không? Phiền chết được!”. Nói xong liền ốm gối tiếp tục làm mộng

Cảm giác này liên tục đến trưa hôm sau mới hết, tôi ngồi dậy, một mảnh chăn lông thú trên người rơi xuống mặt đất, xoa xoa huyệt Thái Dương, tôi nhìn quanh bốn phía—- một người không thấy đâu. Tôi một thân lơ mơ xoay người đứng lên, đáng tiếc xung lượng tính toàn sai lầm, hơn nữa sô pha lại rất mềm nên nhất thời mất cân bằng, cả người chuẩn bị hôn môi đất mẹ vĩ đại. May mắn ngay lúc đó cánh tay còn có phản ứng chống xuống nên cả người quỳ rạp trên đất, hệt như động tác kinh điển các quan đại thần bái kiến Hoàng Thượng

– “Mới có một đêm làm sứ giả hộ hoa thôi mà mệt đến thế rồi sao?”. Tôi ngẩng đầu—-

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio