Trịnh Hạo Khoa hưng phấn quay lại Hoàn Á làm việc, thái độ đã khiêm tốn đi rất nhiều. Gần nhất hắn liền liên lạc với các doanh nghiệp Malaysia, công tác thập phần năng nổ, hắn giống như được đầu thai lần nữa luôn mang trong mình nhiệt huyết trào dâng. Như vậy tôi cũng hài lòng
Nhấp một ngụm cà phê nồng nàn, tôi nhàn nhã ngồi trên sô pha xem báo cáo. Điện thoại vang, là Tôn Giai Tuyền
– “Hân ca, anh đang ở đâu?”
– “Công ty”. Bây giờ câu trả lời này là lời nói thật
– “Ngày mai h trưa tôi bay. Anh có thể tới tiễn tôi không?”
– “Đương nhiên, h tôi sẽ đến đón cô, thế nào?”
– “Tốt tốt, vậy tôi sẽ chờ anh”. Nàng hưng phấn nói
Đúng h sáng hôm sau, tôi đậu xe ngay cửa nhà Tôn thị, vị đại tiểu thư này hôm nay thật vui vẻ, một cước liền phi lên xe tôi an tọa. “Hành lí đâu?”. Tôi hỏi
– “Anh trước chở tôi đi dạo một vòng đi. Hành lí bọn họ giữ”. Không hổ danh đại tiểu thư, tôi nhìn quanh dò xét một chút thì bắt gặp Tôn Tư Nhạc đứng đối diện, chúng tôi gật đầu chào nhau. Sau đó tôi mang đại tiểu thư đi dạo một vòng, đúng h đưa nàng đến sân bay. Xuống xe tôi mới phát hiện bầu đoàn đi tiễn nàng thật đông đảo, nhìn quanh một chút thì toàn là người của Tôn Tư Nhạc. “Bạn bè cô sao không đến?”. Tôi hỏi
Nàng cắn cắn môi, “Ba ba tôi không thích bọn họ”. Tôi nhìn Tôn Tư Nhạc, hắn vẫn mặt lạnh như tiền, tựa hồ đến sân bay không phải để đưa tiễn mà là bàn chuyện làm ăn. Tôi đứng cách xa bọn họ một khoảng vì muốn trò chuyện thêm với Tôn Giai Tuyền
Tới giờ làm thủ tục, tôi thúc giục nàng. Nàng rơi nước mắt thì thào nói: “Hân ca, anh có thể hôn em không?”
Tôi nhìn nàng, lau nước mắt cho nàng sau đó hôn nhẹ một cái vào má. Nàng cúng ngắc cười như thể cố trưng ra cho tôi xem. “Được rồi, đi làm thủ tục, tiếp tục học tập, sớm quay về đền đáp đất nước”. Nàng cười lần nữa, nụ cười bây giờ rõ ràng tươi tắn hơn. Nhìn bóng nàng dần xa, lòng tôi có chút lên men
Ra khỏi sân bay, Tôn Tư Nhạc tiến đến gần tôi nói một câu: “Giai Tuyền thật thích cậu a!”. Tôi không biết phải trả lời sao. May mắn hắn liền rời đi tựa hồ không quan tâm đến đáp án của tôi
Mắt thấy một vòng công tác đã xong, tôi một mực chờ điện thoại của Trương Khải Huy, nhưng hai hôm nay hắn không hề gọi về. Không biết đã xảy ra chuyện gì? Tôi chủ động gọi hắn, nhưng chuông đỏ nửa ngày vẫn không ai bắt máy. Đến tối hắn mới gọi lại cho tôi
– “Anh khi nào thì về?“. Tôi hỏi hắn
– “Hai ngày trước bệnh tình cha tôi trở nặng nên bây giờ chưa thể về. Cậu giúp tôi trông coi vài ngày nữa đi”. Hắn vô tình nói
– “Nếu hợp đồng vẫn thất thoát thì sao?”
– “Cậu làm tốt lắm mà. Yên tâm đi, khi bệnh tình có chuyển biến tôi đẹp tôi sẽ lập tức quay về”
– “Vạn nhất tôi thích vị trí này rồi thì làm sao bây giờ?”. Tôi trêu chọc
– “Vậy cũng được”. Hắn bị tôi chọc cười. “Tôi cho cậu cai quản tất cả”
– “Chịu không nổi anh luôn”. Thật là một người con hiếu thảo! Tôi cười cúp máy
Trong cuộc họp Ban Giám Đốc, có người đề xuất việc phát triển kinh doanh tại Hàn Quốc. Tuy rằng Hoàn Á đã hợp tác với Henry nhưng vẫn chưa thâm nhập được Hàn Quốc. Ở Hàn có công ty Ocean cần nhập ô tô nguyên kiện, nếu có thể bắt được đơn hàng này, từ đó đặt mối quan hệ làm ăn lâu dài với Ocean thì tình hình Hoàn Á tại Hàn sẽ rất khả quan
– “Ocean dựa vào điều gì để chọn chúng ta?”. Có người ý kiến, những người khác đều trầm ngâm hoặc khe khẽ trao đổi bên bàn họp
– “Nghe nói Tổng tài Bùi Bân Thắng của Ocean có mối giao tình với Kim Tri Nam của Henry. Chúng ta có thể lợi dụng mối quan hệ hợp tác với Henry để tiếp cận Ocean không?”. Ngô Thiên Cường nói
– “Henry tự xưng hợp tác với chúng ta, nhưng đến giờ vẫn không có động tĩnh gì, vẫn là tự mình cứu mình thì tốt nhất. Bọn người Hàn Quốc này! Hừ!”. Trương Diệu Bang nói xong quay đầu nhìn tôi. “Vương Tổng, anh có cao kiến gì không?”. Người này, từ khi tôi mang Trịnh Hạo Khoa trở lại Hoàn Á liền nghĩ tôi đại bất kính hắn. Bây giờ đối đầu với tôi trong mọi chuyện, hiện tại còn muốn phóng tay ném khoai lang vào tôi nữa mới chịu
Mọi người liền tập trung ánh mắt vào tôi. “Tôi nghĩ có thể thông qua Henry để bắt đơn đặt hàng này của Ocean. Chúng ta kí với Henry không phải một hợp đồng đơn lẻ mà là một mối quan hệ lâu dài, nếu có thể mang lại lợi nhuận cho công ty từ đối tác khác thông qua mối quan hệ kia mới là lợi ích lớn nhất. Tôi tin tưởng chúng ta có thể hợp tác ba bên với Ocean, Henry nhất định sẽ hỗ trợ chúng ta trong thương vụ này”
– “Nga? Vậy thỉnh Vương Tổng tự mình ra mặt, giành lấy đơn đặt hàng đó được không?”. Lão gia hỏa này xem ra muốn chế nhạo tôi, ở đây hắn là công thần không ai dám phản đối, có kẻ gật đầu, có người im lặng
– “Đa tạ Bang thúc tin tưởng, Vương Hân tôi còn có nhiều điều cần phải thỉnh giáo các vị”. Dù sao tôi cũng là CEO lâm thời, không cần đắc tội bọn họ làm gì
– “Hừ? Thỉnh giáo? hai chữ này Hứa mỗ tôi không dám nhận. Các người đều là tuổi tẻ tài cao, xem như đây là cơ hội tuyệt đỉnh cho cậu thể hiện rồi. Ha ha”. Lão cười đến lỗ chân lông cũng muốn dựng đứng hắn lên. Tôi cười nhạt không trả lời. Nói thêm chút nữa thì có mà loạn!
Lão thấy tôi không lên tiếng, tiếp tục phát uy: “Vậy thỉnh Vương tổng tự mình đến Hàn Quốc một chuyến khảo sát, mọi người có ý kiến gì không?”. Ai dám có ý kiến?! Ngô Thiên Cường vẫn dùng cặp mắt chim ưng chằm chằm nhìn tôi làm tôi như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Tôi mỉm cười gật gật đầu, xem như là đồng ý