Về đến nhà, tôi đem đồ vật tùy tiện bỏ xuống sàn nhà, rút dây điện thoại cố định, tắt luôn điện thoại di động. Tôi lại tủ lạnh lấy một lon bia đến sô pha ngồi thật lâu. Tôi cần bình tĩnh!
Tôi là quyết định không bao giờ từ bỏ, tôi muốn Hoàn Á phải hối hận, tôi thay người khác làm tốt thí không có nghĩa bản thân ngu ngốc. Tôi biết rõ nhược điểm của Hoàn Á nên chỉ cần tìm một công ty đối thủ để thực thi kế hoạch của mình. “Kẻ thù của kẻ thù là bạn bè ta!”, tôi kiên quyết giữ vững danh ngôn này trong mọi trường hợp
Tôi lục trong mớ danh thiếp hi vọng có thể tìm thấy một cái tên thích hợp. Trần Hải Sơn, tổng quản lí của Trung Dương, tuy rằng tôi với hắn không thân thiết gì cho cam nhưng trong tình huống này tôi chỉ cần tìm một người thích hợp với mục đích của mình. Một cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ khác thoáng qua trong mắt tôi, làm tôi nhớ lại năm sóng gió gần đây của mình
Kim Tri Nam- người thừa kế gia nghiệp Henry. Tôi cùng hắn cũng có giao tình, hắn là một người quyết đoán trong tất cả mọi việc, khả năng lãnh đạo cực giỏi. Tôi quả thật bội phục tài năng của hắn. Henry sớm đã làm chủ mười mấy thành phố phương Bắc, trong tương lai gần sẽ là đối thủ đáng gờm của Hoàn Á
Chỉ tiếc tiểu gia hỏa kia lại đồng tính luyến ái, lúc trước cùng tôi bàn chuyện làm ăn, sau lại tỏ ý muốn tôi làm nhân tình của hắn, hừ, thiên hạ chê cười! Tôi chỉ nói một câu: “Đừng có nằm mơ, ta không quan tâm” khiến cho hắn tức giận mặt biến sắc lúc xanh lúc vàng, bởi vì hắn nói tôi là người duy nhất trực tiếp từ chối thẳng thừng hắn như vậy
May mắn tiểu tử kia không phải kẻ thù dai, nếu không năm trước tôi đã bị hắn đá ra khỏi Hoàn Á. Nếu thực lực của hắn kết hợp với tin tức ta mang lại thì có thể làm cho Hoàn Á chịu tổn thất nặng nề, nhưng chính là tôi dựa vào cái gì để hắn có thể giúp mình? Muốn tôi bán đứng bản thân là điều không thể! Tôi cười khổ đem danh thiếp đầy triển vọng ấy ném qua một bên
Trời đã muốn h tối, tôi chau mày day day huyệt Thái Dương, trên sườn đồi bên kia nhà hình như tuyết đã rơi. Tôi nhắm mắt cứ thế nằm trên sô pha. Đêm nay có lẽ là một đêm mất ngủ, nhưng không lẽ cứ như vậy buông tha Hoàn Á?
Tôi cười bất đắc dĩ, xem ra có khả năng nhất là bản thân ở nhà viết sách làm đại tác gia như lời đã nói với Vu Dương, hoặc là về quê làm ruộng cho thảnh thơi. Hiện tại chắc chắn Hoàn Á đã phái người chặt chẽ theo dõi tôi, có khi còn thuê cả FBI cũng nên.
Nửa đêm, cơn đói làm tôi thức giấc. Tôi choáng váng ngồi dậy uống chút nước rồi lại ngã vào sô pha. Sáng hôm sau tôi liền đến siêu thị mua thật nhiều thực phẩm, ước chừng một tháng không ra khỏi nhà, tôi mua liền thùng mì. Nhìn đống đồ ăn trên sàn nhà, người không biết chuyện chắc nghĩ tôi dùng để mang đi cứu đói cũng nên!
Tôi ở trong phòng trọ ngày liên tục, sửa sang rất nhiều tư liệu. Đến cuối cùng cũng có một chút kết quá- thật vui sướng trào dâng. Nhìn dáng vẻ sa sút của người trong gương, tôi không dám tin tưởng đây chính là mình. Bất quả lại nghĩ đến chút thành quả vừa có, tôi liền tươi cười. Hiện tại Hoàn Á có quá nhiều bất ổn, nếu tôi đem tài liệu này giao cho đối thủ hoặc truyền thông, chắc chắn Hoàn Á sẽ hoàn toàn biến mất trên thương trường. Bởi vì tôi nắm giữ những điểm yếu chí mạng của họ: tài chính
Tuy rằng tôi không phải quản lí bộ phận Tài Chính trong công ty, nhưng năm trước đã sớm chuẩn bị kế lui binh nên mua chuộc một vài nhân viên phòng Tài Vụ những số liệu kinh doanh tối mật này. Đã sớm nghe tiếng Hoàn Á trong việc xử lí gian đạo, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã đến phiên mình
Trong tư liệu chứng minh Hoàn Á trốn thuế khoảng triệu đô la, số liệu này có khi lão gia hỏa Trương Diệu Bằng cũng không biết. Nhưng tôi cũng không ngốc mà công bố những số liệu trên vào lúc tình hình các bên đang căng thẳng như thế này. Khi nào tôi nhận thấy thời cơ đã đến ra tay cũng chưa muộn
– Cốc, cốc, cốc!!!!
Một trận gõ cửa dồn dập vang lên mang tôi về thực tại. Có người tới tìm tôi? Tôi mở cửa ra thì nhìn thấy Vu Dương, Hắn vừa nhìn thấy tôi liền ngây dại, phỏng chừng đã bị bộ dạng sa sút của tôi dọa cho chết khiếp.
– “Đây là cậu phải không, Vương Hân? Thế nào lại tự hành hạ bản thân thành như vậy?”– đây là câu nói đầu tiên khi hắn khôi phục tinh thần. Tôi không trả lời, làm động tác mời hắn vào nhà. Nhìn phòng trọ hỗn độn chất đầy giấy tờ, hắn giật mình không biết phải nói gì
– “Có gì không đúng sao?”– tôi nhàn nhã nằm nghiêng trên sô pha hỏi hắn
– “Cậu thực sự khởi nghiệp làm tác gia?”– hắn quả thực vẫn không tin vào mắt mình, tôi cười cười gật đầu
Hắn nhìn dây điện thoại nhíu mày: “May mắn cậu còn ở nơi này, không tôi lại tưởng cậu biến mất khỏi nhân gian rồi”
– “Tìm tôi có việc gì không?”– tôi đan hai tay sau đầu híp mắt nhìn hắn, tôi thật không biết mục đích của cuộc viếng thăm hôm nay
– “Trương Khải Huy nhanh chóng đánh bại Trung Dương, không ngờ Henry lợi dụng thời cơ tiến vào thay thế vị trí của Trung Dương, Hoàn Á quả là kiếm củi năm thiêu một giờ”– hắn một mực quan sát tôi, tôi giả vờ bàng quang như việc không liên quan đến mình, thoải mái nhoài người cầm lon nước trên bàn nhấp một ngụm. Tôi gương mắt nhìn hắn: “Vậy thì tìm tôi làm gì?”
– “Hoàn Á cần cậu đi đàm phán với Henry, việc này cũng chỉ mỗi cậu đi được”– hắn ngồi xuống cạnh tôi
Nghe xong những lời này, lòng tôi không khỏi run lên: “Như vậy là ý gì?”
– “Trương Khải Huy phái người đi đàm phán với Kim Tri Nam nhưng không thành, hắn đích thân đi gặp Kim Tri Nam cũng không tiếp. Hắn nói người của Hoàn Ấ có thể đàm phán với hắn chỉ có mình cậu”– hắn nhất mực nhìn tôi- “Hiện tại Trương Khải Huy muốn mời cậu quay về Hoàn Á làm việc”
Tôi cười lạnh: “Vậy sao? Hoàn Á nghĩ mình muốn sa thải ai liền sa thải, muốn mời ai về làm lại liền mời? Đâu có dễ như vậy? Cậu về nói lại với Trương Khải Huy, Vương Hân tôi năng lực làm việc hạn chế, hiện tại chỉ muốn tạo chút tiếng tăm trên văn đàn, mọi viết khác hết thảy tôi không quan tâm”
Vu Dương cười khổ: “Cậu nói thế này có phải hay không là ý trời? Hoàn Á nhanh như vậy liền mời cậu trở về”. Hắn biết nhiều lời với tôi cũng vô ích liền một mực hướng ra cửa, lúc ra đến cửa hắn quay đầu lại: “Nếu Trương Khải Huy đích thân đến mời, cậu có quay về không?”
– “Hừ”– tôi ngồi dậy- “Trương Diệu Bằng có cho kiệu người khiêng thỉnh tôi về công ty cũng không được. Nói hắn tìm người khác đi”
Vũ Dương bất đắc dĩ nhìn tôi, cúi đầu, hắn suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Hừ! Cậu vẫn như vậy không thay đổi chút nào cả!”. Nói xong hắn liền mở cửa rời đi
– “Không tiễn!”
Hắn đóng cửa lại đi rồi