Tôi đi vào đại sảnh trụ sở Ocean liền thấy Kim Tri Nam. Hắn gật đầu chào nhưng không tươi cười. Tôi không hiểu vì sao hắn có mặt, theo lý thuyết, bên thứ sẽ không được tham dự cuộc đàm phán giữa bên còn lại. Thứ nhất vì hắn là đối tác của Hoàn Á, việc Hoàn Á cùng Ocean hắn có thể tham gia—- nhưng việc hắn ngồi giữa bên có vẻ đã lỗi thời
Tổng tài Bùi Bân Thắng của Ocean ngồi ở giữa, hắn tuy cùng tuổi với Kim Tri Nam nhưng lại có vẻ chững chạc hơn, trên mặt đã sớm lưu lại dấu vết thời gian. Ngồi bên cạnh hắn là thư kí kiêm phiên dịch viên, kẻ tuổi kia có vẻ khinh bạc, hắn giương gọng kính viền vàng lạnh lùng nhìn tôi đi vào, môi mím chặt nhợt nhạt. Đây có thể xem là một cuộc đàm phán sao? Một cuộc đàm phán trị giá tỉ won đơn vị tiền tệ Hàn Quốc. Đúng là trò khôi hài! Tôi đã từng tham gia nhiều cuộc thương thảo, đàm phán, tình trạng nào cũng có, nhưng chưa khi nào như hôm nay. Tuy Ocean có Bùi Bân Thắng cũng như lấy thúng úp voi. Nhưng ngoại trừ ba người chúng tôi ngồi thành tam giác và tên phiên dịch kia, một người “Dư thừa” nào cũng không có
Cuộc đàm phán thuận lợi đến mức làm tôi sợ hãi. Tôi căn cứ vào lợi ích của Hoàn Á cùng những ưu đãi đề xuất kế hoạch hợp tác năm giữa hai bên. Hắn nghe xong lập tức đáp ứng, không cố tình làm khó tôi. Tôi cũng thực ‘sảng khoái’, căn bản mà nói, vài việc tôi nêu ra cũng làm tên phiên dịch kiêm thư kí kia giật mình vài cái, nhưng hắn rất nhanh khôi phục bình tĩnh. Chưa đầy h đồng hồ, bên đã thành giao: Hoàn Á sẽ độc quyền cung cấp ô tô nguyên kiện cho Ocean trong năm
Mọi việc diễn ra cứ như một giấc mộng làm thần trí tôi đã sớm thoát xác, hoàn hảo Bùi Bân Thằng đặt bút kí vào bản hợp đồng mới làm tôi tin đây là sự thực. Kim Tri Nam vẫn ngồi một bên, ánh mắt cũng không nhìn tôi, chỉ là thỉnh thoảng nhìn Bùi Bân Thắng, thỉnh thoáng gật gật đầu, thỉnh thoảng nhíu mày suy ngẫm, biểu tình làm tôi cảm thấy hắn thật xa lạ. Tôi vô thức đưa mắt nhìn hắn, nhưng mỗi lần nhìn đều không hiểu trong lòng có tư vị gì
‘Trò khôi hài’ cuối cùng đã xong, chúng tôi bắt tay rồi mỗi người mỗi ngả. Cầm hợp đồng trong tay tôi đi ra khỏi tòa nhà Ocean, ánh sáng chói mắt làm tôi không quen. Shit! Tất cả là trò quỷ gì a!
Kít— tiếng thắng xe đi tới trong cơn mơ màng của tôi, thì ra là Kim Tri Nam. Hắn dừng xe trước mặt tôi mìm cười, nụ cười này, biểu tình này, động tác này… hết thảy tôi đều quen thuộc. “Hân, lên xe”. Hắn nhìn tôi nói
Sửng sốt nửa ngày, tôi nhẹ nhàng thở ra bật cười, tựa như mặt trời lên xóa tan mây mù, tâm tình cũng thoải mái không ít. Ba bước tôi chỉ cần hai bước đã bước lên xe hắn, cởi áo vest ra, nới lỏng chiếc cà vạt làm tôi hít thở không thông. Hắn tựa hồ không chú ý đến biểu tình của tôi, chuyên tâm lái xe an toàn
Tôi nhìn hắn nửa ngày, không biết nên nói gì, thật khó khăn hàm răng mới phun ra được ba chữ. “Cảm ơn anh”
Hắn mim cười một chút. “Du ngoạn Seoul tới đâu rồi? Hàn Quốc có để lại cho cậu ấn tượng tốt đẹp nào không?”. Cuối cùng lão huynh cũng mở miệng
– “Tuyệt đẹp”. Tôi khi nào thì có tâm tình đi du lịch! Muốn mở miệng hỏi hắn lí do kia nhưng rồi lại thôi. Quên đi, không sớm thì muộn tôi cũng sẽ biết
Hắn chở tôi về nhà trọ rồi rời đi. Nhìn xe hắn đi xa, tôi mới nhớ mình để quên đồ trên xe hắn. Thôi quên đi, tôi vào phòng thu dọn chút đồ đạc chuẩn bị ngày mai lên đường hồi phủ
– “Cốc cốc cốc”, một trận gõ cửa dồn dập đánh gảy công tác của tôi, đây là thái độ phục vụ gì chứ? Tôi bực bội ra mở cửa
– “Là anh à!!!!”