Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ngay ngắn nằm trên giường, chung quanh đều xa lạ, cánh tay cũng đã được băng bó. Đang lúc tôi buồn bực, Lô Vĩnh Tích đi vào. “A, cậu tỉnh rồi. Đây là nhà của tôi, có điều hơi nhỏ một chút. Đúng rồi, người TV đang nói không phải là cậu sao?”
Tôi nghi hoặc nhìn hắn. “Cậu ra xem xem, đã phát vài lần, hai người không phải đã nhiều năm mất liên lạc sao?”. Tôi theo hắn đi ra phòng khách, qủa thực, TV một lần lại một lần lặp lại tên tôi. Thực mẹ nó nhiễu sự, đại nhân CEO của Hoàn Á lại đăng tin tìm người thân trên TV, may mắn đoạn tin chỉ đọc tên tôi chứ không để ảnh thực họa, cũng không nói rõ thân phận của tôi. Bất quá nếu bọn Bùi Bân Thắng xem được, không biết đã chê cười thành gì. Rất khoa trương đi! Hệt như lệnh truy nã toàn cầu cho tội phạm Interpol
“Đoạn tin nói là cậu bặt vô âm tín, anh ta rất muốn tìm thấy cậu. Đây là đoạn tin nhắn của bằng hữu phải không?”. Lô Vĩnh Tích hỏi, “Cậu không gọi điện cho anh ta sao? Anh ta có để lại số điện thoại, cậu xem!”. Màn hình lóe lên con số, tôi hạ mắt, cắn chặt môi
Lô Vĩnh Tích đưa điện thoại cho tôi. “Cậu còn không mau gọi đi”. Hắn lại nói nữa, coi mòi còn sốt ruột hơn tôi
– “Sao cậu lại nghĩ đó là bằng hữu của tôi? Vạn nhất là kẻ thù không đội trời chung thì sao?”. Tôi trêu ghẹo
Hắn sửng sốt một chút rồi cười. “Không ai đăng tin đi tìm kẻ thù thuần túy như này cả”
Tôi cầm điện thoại, không nói gì. Liền như vậy tôi ở ngốc ngày trong nhà Lô Vĩnh Tích, hắn ban ngày ra ngoài làm việc, tôi muốn giúp hắn, hắn lại xin miễn. “Chuyện này cậu không làm được đâu”. Hắn khẳng định. Tôi thừa nhận, từ nhỏ khả năng nhận diện vị trí và thuộc đường đi của tôi rất kém, nên vô pháp ra ngoài buôn bán giúp hắn
Gần hết thời gian cấp thị thực, nếu không nhanh trở về nước, tôi liền sẽ trở thành người vô gia cư ở nơi này. Nhưng nghĩ đến cảnh phải quay về nhà trọ lấy hộ chiếu cùng hành lí, tâm tôi liền đau. Bất cứ giá nào! Cùng lắm là lại đấu với họ Trương kia một trận nữa! Do dự mãi, cuối cùng tôi từ biệt Vĩnh Tích
Rời khỏi nhà Vĩnh Tích, tôi đi thẳng về nhà trọ, nhưng khi đến cửa thì lại do dự. Hắn có ở trong đó không? Hắn muốn làm gì nữa? Tưởng tượng lại một trận cãi nhau vật vã với hắn nữa, hai chân tôi liền đau nhức. Hít một hơi dài, tôi đi vào. Trong phòng im lặng đến kì lạ, tôi nhìn bốn phía, kiểm tra khắp các góc phòng, một người cũng không có. Nhẹ nhàng thở ra, tôi liền bắt đầu buôn bán, cấu cào va li hành lí, mở tủ quần áo dùng tốc độ nhanh nhất có thể ném mọi thứ vào va li. Tôi mở ngăn kéo ra, tập hồ sơ còn bên trong, nhưng hộ chiếu lại không thấy bóng dáng
Tôi dường như nổi điên lục tìm tất cả các góc, ngay cả chân giường cũng xốc lên tìm. Mẹ nó! Hộ chiếu lại mọc cánh bay mất? Tôi tinh tường nhớ kĩ mình đã đặt hộ chiếu trong hộc tủ đầu giường, nhưng bây giờ lại không thấy thân ảnh hộ chiếu thân thương đâu. Ngay khi tôi đang phát hỏa, Trương Khải Huy đi vào. Phỏng chừng hắn cũng không nghĩ tôi nhanh vậy đã trở về nên sững sờ đứng ngay cửa
Tôi vọt tới, hai mắt phun hỏa tiễn. “Hộ chiếu của tôi đâu?”
Hắn một phen kéo tôi lại, gắt gao ôm tôi. Đến tột cùng hắn muốn làm gì?! Tôi muốn đẩy ra muốn chết nhưng không thành công. “Anh mẹ nó buông tôi ra”. Vốn định rống thật to, nhưng chính là hắn ép tôi lâu quá, nên nói chuyện cũng cực kì lao lực. Hắn vẫn gắt gao ôm tôi, tôi ngoạm vai hắn một ngụm, cho dù không chảy máu. Ai ngờ vị tổ tông hắn đạo kia lại là kẻ da dày thịt béo, không chút cảm giác đau đớn làm tôi sinh cảm giác thất bại mãnh liệt. Bất đắc dĩ, đành phải lợi dụng thời cơ hắn sơ sẩy đẩy hắn ra
– “Đem hộ chiếu trả cho tôi!”. Tôi rít gào
– “Thực xin lỗi, Hân, anh….”. Âm thanh hắn thấp trầm hệt như gà trống thất trận. Tôi không đợi nghe giải thích liền đánh gảy lời hắn. “Ít nói đi! Không cần giải thích với tôi, trả hộ chiếu lại đây!”. Tôi chắc chắn hộ chiếu đang trong tay hắn
– “Hãy nghe anh nói, hộ chiếu của em anh đang giữ, nhưng anh sợ em không về kịp nên đã mang hộ chiếu đi gia hạn thị thực, ngày mai liền trả lại cho em! Chúng ta cùng nhau về nước đi, cho anh cơ hội chuộc lỗi được không?”
– “Đi con mẹ nó chứ cùng nhau! Đa tạ hảo ý của anh, Vương Hân tôi không thể phụng bồi!”. Tôi mặc kệ lời hắn, vừa mới quay người lại, hai tay hắn đã giữ chặt vai tôi. “Tay em thế nào rồi?”
– “Ít mẹ nó giả từ bi đi! Sớm muộn gì cũng chết trong tay anh!”. Tôi gạt tay hắn ra, vào phòng ngủ cầm va li đi ra ngoài
Hắn giữ lấy tay tôi. “Em đi đâu vậy?”
– “Tôi đi chỗ nào liên quan cái rắm gì đến anh?”. Tôi nhìn hắn. “Đi tìm Kim Tri Nam, được không? Anh không phải muốn hỏi hắn vấn đề này sao? Hỏi tôi rốt cuộc yêu ai? Hôm nay tôi liền xác minh cho anh: người tôi yêu là Kim Tri Nam. Đa tạ cải tạo của anh, tôi con mẹ nó hiện giờ lại thích nam nhân đấy. Hiện tại anh hiểu chưa? Tôi yêu tên Hàn Quốc kia”. Tôi đề cao giọng
Sắc mặt hắn dần thay đổi, tay cũng buông xuống___
– “Hân, em đã quên giao ước năm của chúng ta”. Hắn ‘nhắc nhở’ tôi, sắc mặt rất khó xem
– “A, đúng! Còn ngày. Tôi bội ước. Trương tiên sinh, anh cần bồi thường như thế nào?”. Tôi buông túi hành lí, bắt đầu cởi bỏ thắt lưng, từ từ cởi từng thứ trên người ra. “Không biết thế này Trương tiên sinh đã hài lòng chưa?”. Hắn ngăn cản cơn điên của tôi
– “Đủ rồi, Hân. Anh biết anh sai rồi, đừng náo loạn, theo anh về đi!”. Hắn không còn tính tình nóng nảy như xưa, ôn tồn hòa khí nói. Tôi có chút mềm lòng, nhưng nhớ ngày hắn ăn bình dấm chua ngất trời kia, tôi lại bực bội
– “Như thế nào? Trương tiên sinh hiện lại vẫn không hài lòng? Tôi cũng không còn cách nào khác đền bù. Nhớ kĩ, ngày này ngài muốn gọi tôi lúc nào thì gọi, cam đoan sẽ làm hài lòng ngài. Nhưng điều kiện là ở đây, Seoul này. Bởi vì tôi thích nơi này, hơn nữa ở đây còn có chồng của tôi”. Tôi nói như một dâm phụ, hơn nữa còn cố ý đem ba chữ cuối cùng nhấn thật mạnh
Ánh mắt hắn trở nên phức tạp, có chút tuyệt vọng, có chút phẫn nộ, có chút ngoài ý muốn, nhưng nhiều nhất là mất mát. Tôi không dám nhìn lại, quay đầu bước đi, hắn cũng không ngăn tôi nữa. Lòng lại buồn, hành lang nhà trọ như dài vô tận, tôi đi hoài vẫn chưa thấy cửa ra đâu. Tôi không dám quay đầu lại. Trò chơi cũng đã đến lúc kết thúc!