Tôi nghiêng đầu nhìn hắn. “Thế nào? Bây giờ lại dùng thái độ này với tôi? Tôi cũng đâu có nhiễm HIV”. Hắn thở dài không nói gì, tôi nóng nảy: “Tôi nghĩ cậu là anh em mới nói ra chuyện này, cậu không chấp nhận thì có thể nói rõ….”
– “Tôi chưa nói là không thể chấp nhận!”. Hắn ồn ào. “Chuyện này thực bình thường– ý tôi là ở nước ngoài thì thông thường….”. Đột nhiên hắn thấp giọng: “Chỉ không nghĩ cậu cũng vậy….”. Tôi không nói gì, tu liên tục vài ngụm nước
– “Của cậu…. Người kia là ai?”. Hắn hỏi
Tôi không nói. Hắn dường như muốn xoa dịu không khí, cười hai tiếng, vỗ vỗ vai tôi: “Lục tử, đừng nóng giận! Lão huynh của cậu tuy rằng đã gặp qua, nhưng vẫn còn bảo thủ. Của cậu… người kia… uhm uhm… cũng yêu cậu?”
Tôi cũng chưa nói lời nào. “Đắc! Tôi không tò mò nữa. Thật ra nam nữ cũng giống nhau, dưới bầu trời nơi nào cũng có cây cỏ thôi. Không cần vì một người mà hờ hững với tất cả, cái này gọi là vì một cây mà buông tha cả rừng rậm– mấy thứ này cậu rõ hơn tôi”. Hắn liếc nhìn tôi một cái, cảm thấy an ủi như thế vẫn chưa đủ, tiếp tục nói: “Kỳ thật… tôi cũng rất thích cậu, nhưng…. a, nói thế nào nhỉ? Nếu một ngày tôi cũng trở thành đồng tính như vậy, tôi chắc chắn sẽ là người đầu tiên theo đuổi cậu”
– “Cậu muốn nói gì?”. Tôi cau mày nhìn hắn
Hắn nuốt nước bọt, khoát tay: “Được rồi, tôi không nói nữa! Tôi là muốn nói nếu người kia không cần…. à không, là không thể ở bên cạnh cậu, cậu cũng có thể đi tìm người khác. Trung Quốc đông dân như vậy, không tìm được người thích hợp mới là lạ. Địa cầu này cũng có ít nhất tỉ nam giới cho cậu chọn. Đùng buồn nữa! Cậu như vậy tôi cũng không thoải mái a!”
– “Cậu nghĩ tôi là ai?”. Tôi càng nghe càng bực
– “Được rồi, được rồi, tôi… Đừng nóng giận, tôi chỉ muốn an ủi cậu thôi”. Hắn kéo tôi
– “Cậu nói gì chứ?”
– “Cậu cả ngày cứ như người vô hồn, tôi đau lòng a! Đi, đi ăn trút giận”. Khi còn học đại học, chỉ cần tôi lộ vẻ mặt tức giận ngàn năm ra, hắn lúc nào cũng kéo tôi ra ngoài ăn, dường như một bữa ăn có thể giải quyết tất cả. Tôi không có cách nào khác để hắn kéo lên xe. Kết quả, hắn lại chạy xe lung tung
– “Cậu tại sao lại chạy đến đây?”. Tôi buồn bực
– “Trời trở lạnh, tôi muốn ăn lẩu dê”. Hắn như đứa nhỏ ngó nghiêng tìm chỗ
Công việc vẫn tiến triển thuận lợi. Việc tiếp quản nhà xưởng của Huy Thăng cũng khả thi, tôi không biết một mặt tiền như thế lại được giới bất động sản thổi phồng thành khu ‘nổi tiếng’ của Hoa Bắc. Lưu Bác đưa bản vẽ công trình cho tôi, nói tôi tìm thêm vài người cũng làm, đêm đó hắn liền chạy về Thiên Tân
Việc này chỉ cần có tiền thì tất cả đều dễ dàng, không bao lâu, một văn phòng ‘công ty vận tải Bác Xa chi nhánh Bắc Kinh’ được khánh thành tại đây. Vị trí cũng rất tốt, khi cắt băng khánh thành có rất nhiều doanh nghiệp uy tín đến chúc mừng, xem ra tương lai Bác Xa rất sáng lạn. Tôi nói cho Lưu Bác chú ý giao lưu với một vài đại nhân vật, hiện tại nếu không cần thì sau này cũng có lúc cần, việc này rất có lợi cho việc mở rộng quy mô của công ty
Lưu Bác gần đây hoạn lộ rộng mở, thỏa thuê mãn nguyện, liên tiếp xuất hiện trên TV ở mục doanh nhân thành đạt. Hiện tại, thanh danh Bác Xa ngày càng lớn, ngày càng vươn xa. Vì thế, Lưu Bác mời thêm một người trong đám bạn của chúng tôi tham gia: Liêu Chính Hoành. Con người Hồ Nam này làm việc rất quyết đoán, khi còn học đại học là học trò cưng của các giáo sư tên tuổi, làm việc giỏi giang, quản giao, là một nhân tài hiếm có. Hắn rất vui vẻ gia nhập Bác Xa, cùng hai chúng tôi tạo thành Tam Giác Vàng– như lời Lưu Bác nói chính là ‘Bác Xa tam hiệp sĩ’. Có Liêu Chính Hoành gia nhập công ty, tôi thoải mái không ít. Nhưng công việc ở Thiên Tân lại càng bận rộn, hợp đồng vận chuyển ngày càng nhiều lên. Vì thế tôi đề nghị Lưu Chính Hoành ở lại Thiên Tân, tôi về Bắc Kinh. Dưới tay cũng không ít người tài hỗ trợ, nhưng nhất định phải đổi cô trợ lí kia, cuối cùng Lưu Bác thỏa hiệp, đồng ý sa thải vị ‘công chúa’ trợ lí kia của tôi
Cứ như vậy ngày qua ngày, mỗi ngày cơ hồ là phiên bản của hôm qua. Năm mới lại đến!
Còn chưa đầy ngày nữa là đến tết Âm lịch, Lưu Bác rủ tôi về nhà hắn mừng tuổi cha mẹ, tôi đồng ý— dù sao ở lại Bắc Kinh cũng chỉ có một mình, không bằng đến nhà hắn cho vui
Hoàn thành những công tác trọng yếu, xương cốt tôi đã nhanh rã rời, mệt mỏi lê thân về nhà trọ. Tôi đứng trước cửa tìm nửa ngày mới ra chìa khóa, nhưng thật vất vả mới mở được cửa, cửa mở! Lòng tôi chùng xuống, không phải là đầu trộm đuôi cướp ghé thăm chứ! Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hơi nghiêng đầu dò xét, mơ hồ trong bóng đêm lóe lên một bóng người, nhưng người kia lại có vẻ rất… thản nhiên. Tôi nhầm phòng? Tôi lui lại tìm công tắc điện, bật đèn, trợn tròn mắt ____