“Cậu nói đi”– ánh mắt hắn sáng rỡ
Tôi đến trước mặt hắn cố làm ra vẻ dâm đãng mân mê môi hắn thấp giọng: “Cùng tôi lên giường”. Tôi cũng không biết làm sao mình lại nghĩ ra chủ ý này nhưng nếu hắn là người thường nghe xong nhất định sẽ chạy trối chết
Qủa nhiên mặt hắn biến sắc, tôi đang muốn cười tươi như hoa liền nghe hắn nói: “Có thể. Khi nào thì được?”
Cái gì? Người này không muốn sống nữa hay sao? Tôi gặp đối thủ rồi. Đây là lần đầu tiên tôi hối hận vì lỡ miệng. Bây giờ đến phiên tôi cứng cả người, cái này tôi không ham, không lẽ hắn….. Tôi cố gắng điều chỉnh hơi thở hi vọng đối phương chưa phát hiện ra điểm yếu của mình
Tôi cười lạnh ôm lấy cổ hắn: “Ngay bây giờ”
Không ngờ hắn nghe xong liền gắt gao ôm lấy thắt lưng tôi, cắn môi tôi. Đầu lưỡi hắn nhanh chóng mở khớp hàm đang khép chặt của tôi ra. Tôi không khỏi rủa thầm trong lòng. Con mẹ nó! Ta dù sao cái gì cũng không sợ, một người đầy đủ uy tín danh dự cùng địa vị như Trương Khải Huy ngươi lại cư nhiên làm loại chuyện này. Nếu bị lộ ra ngoài chắc chắn tổn thất của ngươi không chỉ là một đêm tình đâu
Chúng tôi cắn xé lẫn nhau như mãnh thú. Không biết qua bao lâu mới buông nhau ra, chúng tôi nhìn nhau, trong mắt đối phương đều đã nhanh phát hỏa. Tôi nhanh chóng lau vệt máu trên khóe miệng. Hắn giật mạnh sơ mi của tôi ra bắt đầu hôn lên khắp thân thể. Đồ điên! Tôi kéo hắn vọt vào phòng ngủ, hai người ngã vào giường, tôi cũng nhanh chóng giật quần áo của hắn ra, hai người quần nhau, động tác có thể dùng tính từ “thô lỗ” để miêu tả…. Đầu trống rỗng….
Đầu tiên là tôi thượng hắn, sau đó hắn lại thượng tôi. Sau đó hai người vô lực nằm trên giường thở hổn hển. Trời ạ! Tôi đã làm gì?!?! Ông trời ơi!
Hắn ngồi dậy trước hỏi tôi: “Phòng tắm ở đâu?”, tôi vô lực chỉ chỉ ra ngoài. Hắn đi vào phòng tắm, nửa giờ sau khỏa thân đi ra, tự nhiên đến tủ quần áo của tôi chọn lấy một bộ. May mắn tôi chỉ bé hơn hắn một chút, hắn có vẻ rất hài lòng với bộ quần áo này. Sau đó hắn đi đến bên giường nhìn tôi: “Nhớ rõ lời cậu đã nói”. Nói xong liền đi khỏi. Gặp quỷ! Tôi gặp quỷ a!
Trời dần sáng, hai mí mắt tôi nặng trịch. Nhớ hôm này còn phải đến Hoàn Á trình diện, tôi nhanh chóng ngồi dậy vệ sinh thân thể. Thua! Tôi thua! Nhưng vẫn bắt buộc mình phải đứng lên đi về phòng tắm, ngâm mình trong nước ấm gần giờ đến da cũng nhăn nheo cả lại, tôi lười biếng đứng lên mặc quần áo. Nhìn tình trạng hỗn loạn của phòng ngủ tôi không khỏi cười khổ nhặt hai chiếc áo sơ mi bị xé rách ném vào thùng rác
Tới Hoàn Á, tôi gọi cho Vu Dương đầu tiên. Hắn nhìn tôi đầy kinh ngạc, tựa hồ nhìn thấy Chúa phục sinh cũng chưa hoảng hốt bằng. “Tôi biết cậu sẽ trở về mà. Chào mừng cậu!”. Hắn ôm tôi một cái nhưng tôi nghĩ hắn là đang thắc mắc không biết vì lí do gì tôi lại quay về Hoàn Á
– “Tôi tìm Trương Khải Huy”– tôi nói với lễ tân, nơi này đều mang hương vị rất quen thuộc
Tới tầng cao nhất, thư kí dẫn tôi vào phòng gặp Trương Khải Huy. Hai tháng trước công ty thay đổi lãnh đạo, chắc hắn đã đem căn phòng bố trí lại theo đúng ý mình. Hắn đang ngồi kí văn kiện, ngẩng đầu nhìn tôi như chưa từng có gì xảy ra
– “Vương Hân, cậu làm trợ lí của tôi. Phòng làm việc của cậu ở ngay bên cạnh”
– “Công việc là gì?”– nhìn thấy hắn tôi lại muốn phát hỏa
– “Chút nữa Trịnh Hạo Khoa sẽ nói cho cậu, bây giờ cậu về phòng mình ngồi đợi đi”– hắn lại cúi đầu xem văn kiện. Tôi đi ra, thư kí của hắn dẫn tôi đến một căn phòng thật thoáng đãng sát vách phòng hắn
– “Cô mới đến à?”– tôi hỏi cô thư kí, nàng hơi đỏ mặt nói: “Đúng vậy, tôi là Triệu Vân Phương, ngài có gì cần hỗ trợ cứ gọi tôi”. Tôi gật gật đầu, nhìn thấy mĩ nữ tâm tình thoải mái không ít. Ngồi đợi, tôi nghĩ chốc lát sẽ gặp lại Trịnh Hạo Khoa, kẻ trước kia mắng tôi không ra gì rồi sa thải tôi, tâm tình lại bực bội
Quả nhiên chưa đầy nửa giờ sau Trịnh Hạo Khoa liền xuất hiện, bất quá trong tình thế này Hoàn Á cần tôi nên hắn vì đại cục tươi cười niềm nở đón tiếp. Chúng tôi đều không ôn lại những chuyện cũ không thoải mái, hắn trực tiếp đem công việc phân phó cho tôi, căn bản là đi đàm phán với vị gia hỏa của Henry kia. Hắn đem tư liệu đặt trên bàn, hàn huyên thêm vài câu rồi đi ra. Bây giờ lại làm trợ lí của Trương Tổng công ty Hoàn Á, không biết như vậy với tôi là phúc hay là họa. Tôi xem tư liệu không khỏi bội phục thủ đoạn của Trương Khải Huy, hắn trực tiếp chặn mọi đường lui của Trung Dương, chả trách trong thời gian ngắn như vậy Trung Dương liền sa sút
Vài ngày sau tôi đã xem xong tập tư liệu, Trương Khải Huy thông qua điện thoại nội tuyến tham khảo ý kiến tôi. Tất cả mọi người đều bình anh vô sự, không ai đề cập đến chuyện ngu xuẩn hôm đó. Dảo mắt đã tới cuối tuần, tuần sau tôi sẽ đại diện Hoàn Á đi đàm phán với Kim Tri Nam. Tôi hơi lo lắng, không phải nội dung của cuộc đàm phán mà lo sợ không biết gia hỏa kia có giở trò đề nghị như lần trước không. Lần đó tôi thẳng thừng từ chối vì cả hai ngang hàng nhau, bây giờ mình lại đại diện Hoàn Á đi cầu hắn, không ít thì nhiều cũng phải nhún nhường chiều ý hắn. Trước kia nghe việc hắn một mực đòi gặp mình tôi, tôi liền nghĩ ngay đến lời đề nghị khiếm nhã của hắn lần trước. Xem ra chuyến này tôi lành ít dữ nhiều rồi. Thực ra tôi có thể cự tuyệt Hoàn Á, cự tuyệt Trương Khải Huy nhưng chính là cá tính của hắn rất giống tôi, cho nên tôi không hề hận hắn, vì người kia như là bóng hình của tôi
Điện thoại reo: “Vương Hân nghe”