Trong ngày kế đó, nhóm của Trần Ngọc Lâm cũng không có gì đáng nói, chỉ có duy nhất một lần vô tình đụng độ một đầu cấp S robot, Âu Bảo Uyên đem một khẩu pháo laze đánh sâu vào hốc mắt của nó, trực tiếp bạo tạc.
Trần Ngọc Lâm phát hiện ra được vài cái Lệnh Bài Mảnh Vỡ, tầm chiếc. Tuy nhiên toàn bộ đều là những mảnh vỡ lẻ tẻ không ráp vào được với nhau cho nên không có quá nhiều công dụng.
Hắn có một phát hiện nho nhỏ liên quan tới Âm Ảnh Lôi, đó là lúc sau khi hắn đem mấy khóa Sét Hòn tích tụ trong đan điền phóng đi ra ngoài đem - con robot tiêu diệt, sau đó hắn lại bị một con robot dí một khẩu lao phát điện từ đằng sau, hắn để ý cùng lúc hắn bị dí điện vào người, mấy khỏa sét hòn nhanh chóng tụ lại trong cơ thể.
Đương nhiên, hao phí linh lực cũng tương đương, tuy nhiên có thể dùng làm một cách tấn công chẳng hạn.
Dường như cho tiếp xúc với Lôi điện thì tốc độ hình thành sét hòn sẽ tăng mạnh.
Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên lúc này đang lục lọi ở bên trong một căn hầm, trông như là hầm tránh bão vậy. Tuy nhiên mặt đất, tường nói chung vô cùng gồ ghề giống như có những gợn sóng. Kết cấu kiến trúc nơi này thật khó hiểu.
Nói là hầm, nhưng mà căn hầm này ít nhất có tới tầng hầm, cho nên bọn hắn đành phân tán ra xem có tìm được cái gì không.
"Này, anh xem hộ em bảng hệ thống mạch điện chỗ này như thế nào?"
Âu Bảo Uyên kết nối qua điện thoại từ dưới hầm. Vừa nãy bọn hắn đang đi vào, chợt cánh cửa phía trên rơi sầm xuống, đây lại là loại cửa chống nhiệt chống lực, có khi cho một quả bom nổ ngay cạnh cũng chẳng rung chuyển nổi nó.
Bom hạt nhân cỡ nhỏ thì may ra, mà lúc đó thì hắn tiêu tùng rồi.
Điện thoại của bọn hắn có bộ phát sóng riêng mỗi cái, có thể dễ dàng nối với nhau, dù là môi trường không có sóng cũng có thể liên lạc được.
"Ừm.."
Trần Ngọc Lâm suy ngẫm, ở trên đó hai tầng. Hắn lúc này đang nhìn vào một cái mạch điện, có hàng trăm cái sợi dây xanh đỏ tím vàng và đủ các loại nút bấm. Hắn nói xuống:
"Có vẻ nó hơi khác cái cầu dao điện. Chụp ảnh nhé?"
"..........."
Sau khi Trần Ngọc Lâm chụp ảnh, Âu Bảo Uyên im lặng chừng phút, kế đó nói cho hắn bấm một loạt những cái nút theo các tổ hợp khác nhau. Trần Ngọc Lâm có chút kinh ngạc, nàng chỉ mới tiếp xúc với công nghệ này được hơn ngày mà đã đủ kiến thức như vậy rồi.
Chỉ thấy kế đó, cánh cổng ở bên dưới lại được kéo lên, Trần Ngọc Lâm cùng Lang Lộc lúc trước bị nhốt bên ngoài mới đi vào được.
"Nhìn này."
Âu Bảo Uyên dẫn bọn hắn đi theo một con đường, có vẻ như vừa nãy nàng đi dọc theo con đường này một lần, hắn nhìn thấy dấu chân trùng khớp dấu giày của nàng trên con đường phủ bụi.
Kế đó, bọn hắn đi vào trong một căn phòng, căn phòng này có vẻ như là phòng nghiên cứu của tộc Ba Đa Lạt. Hắn nhìn thấy một vách ngăn gần như trong suốt chắn ngang căn phòng. Nửa bên trái căn phòng là thiết kế giống lồng nhốt động vật, mỗi tội cái vách ngăn dường như đã bị phá một lỗ hổng đi ra.
Nửa bên phải có một vật thể giống như một cái tế đàn hình tròn chính giữa, nhưng kết cấu bên trong lại là loại hình công nghệ cao. Lúc này cái "tế đàn" đang phát ra ánh sáng mờ nhạt, bên trên thi thoảng hiện lên vài đồ hình lập thể chiều, trông cũng khá cao cấp.
"Đây là một phòng thí nghiệm của bọn hắn."
Âu Bảo Uyên giới thiệu. Trần Ngọc Lâm nghi hoặc:
"Trông không hiện đại lắm nhỉ?"
Xác thực, nếu nói chỗ này hiện đại, thì chắc Vĩnh Hằng đảo một vài khu vực có thể nói là siêu tân tiến. Tỉ như cái tấm kính này Vĩnh Hằng Đảo sử dụng một loại kính tinh thể lỏng, bình thường cứng vô cùng, nhưng đồng thời nếu bị lực tác động mạnh sẽ trở nên dai kinh khủng nữa.
Thứ này không thế.
"Đương nhiên đem so với Vĩnh Hằng Đảo thì ai mà đỡ được. Dù sao đây chỉ là một bản doanh, mà Vĩnh Hằng đảo gần như là tổng hành dinh rồi."
Âu Bảo Uyên tặc lưỡi:
"Dù sao, tuy bên ngoài giống nhau nhưng kết cấu bên trong rất khác biệt. Tuy nhiên đó không phải thứ mà em muốn cho anh xem. Nhìn nè."
Nàng giơ tay lên, từ bàn tay của nàng bắn ra một cái ảnh chiều của một căn phòng thí nghiệm, Trần Ngọc Lâm không cần nhìn quanh cũng biết được đây là căn phòng thí nghiệm mà bọn hắn đang đứng.
Bên trong căn phòng này có sinh vật hình con sứa đang phiêu nổi trên không. Một con đầu của nó là mặt phẳng tam giác, một con khác có hình lập phương, con còn lại có hình tròn. Mỗi con lại có một màu khác nhau, liên tục nhấp nháy theo một quỹ đạo khác nhau.
"Ba Đa Lạt, chủng loài không thuần khiết. Người dân tộc Tư La, ưa thích dạo quanh các tinh hệ, khám phá thế giới, nghiên cứu các thí nghiệm lên sinh vật sống."
Âu Bảo Uyên nói, Trần Ngọc Lâm nhận thấy dường như nàng hiểu biết rất rõ về loài này.
Mà cũng không chỉ một loài, mà nàng còn hiểu rất rõ về hầu hết các chủng loài trong vũ trụ. Nói nàng là cuốn bách khoa toàn thư di động cũng không sai.
Hắn nhìn tiếp về lại hình ảnh kia, bên trong cái lồng giam là ba con sinh vật, khác với mấy gã Ba Đa Lạt, lũ này hoàn toàn là động vật. Ba con này nói một cách bình thường thì có lẽ là con Quái Kê hắn từng thấy ở vòng thi đấu Tam Phẩm, tuy nhiên có sự khác biệt rất to lớn.
Quái Kê thông thường không có lông hoặc lông rất mỏng, nhưng lũ này lông dày như loài chim, mặt cũng giống người hơn. Ngoài ra đuôi chúng như đuôi công vậy.
Hơn nữa, chúng có thể nói, hoặc giao tiếp?
Tua nhanh đến một đoạn, Trần Ngọc Lâm chợt nhíu mày.
Hắn nhìn thấy trong phòng thí nghiệm lúc này chỉ có một tên Ba Đa Lạt. Ba Đa Lạt những kẻ này về cơ bản giống mấy con sứa, nhưng đầu của chúng từng con có một loại ấn ký khác biệt giống như mỗi người có dấu vân tay khác nhau vậy.
Nhưng cùng lúc này, hắn nhìn thấy một bóng đen nhẹ nhàng lẩn khuất qua mấy khe tủ, bóng đen này chỉ là một cái bóng, trông giống một người với những cái móng vuốt sắc lẹm, thình lình là lũ Triều Ảnh Thú kia.
Kế đó tên người Ba Đa Lạt quay phắt người lại, hắn nhìn xuống, một cái xúc tu vung lên, chém qua chỗ con Triều Ảnh Thú, nhưng như dự tính, chẳng có gì xảy ra cả. Kế đó, nó không chút do dự giơ lên một cái xúc tu khác, cái xúc tu này chợt mờ dần, rồi biến mất.
Cùng lúc này con Triều Ảnh Thú vung tay lên, gã người Ba Đa Lạt rít lên một tiếng, lui lại phía sau. Tuy thế ngay sau khi con Triều Ảnh Thú vung tay, nó cũng đồng dạng lui về phía sau, chỉ thấy cánh tay của nó đã tách rời khỏi cơ thể.
Trần Ngọc Lâm lúc này mới để ý, bên dưới thân ảnh của gã người Ba Đa Lạt, gã có cái xúc tu, nhưng lại có tới cái bóng của những cái xúc tu, có vẻ bọn hắn dùng một cách gì đó đem một cái xúc tu chuyển hóa thành bóng, từ đó làm bị thương Triều Ảnh Thú.
Sau đó con Triều Ảnh Thú lao vút về phía cửa, gã người Ba Đa Lạt cũng lao theo sau. Kế đó Âu Bảo Uyên ngắt hình ảnh đi, nói:
"Có vẻ chỗ này từng bị công kích một đợt. Điều này lý giải tại sao không thấy bất kỳ bóng dáng ai ở đây mặc dù những tòa nhà này được xây dựng đủ cho hàng ngàn người sinh sống. Bọn họ bị tấn công bởi loài quái vật bóng đen mà anh nói, lũ robot không làm gì được, cho nên buộc phải di tản."
"Nhưng mà cái bản đồ khảo hạch đầu tiên cùng cái này thì có gì liên quan tới nhau nhỉ?"
Trần Ngọc Lâm nhíu mày, không lẽ là cái đám người Ba Đa Lạt này tới đây để nghiên cứu các dạng sống trong này, nhưng lại bị tấn công bởi lũ Triều Ảnh Thú, không thể không buộc phải rút lui.
Về phần cái vòng khảo thí đầu tiên, có thể đó là dân cư bản địa, hoặc những người bị nghiên cứu bởi đám Ba Đa Lạt này.
Tuy nhiên những dân cư đó chẳng mấy chốc cũng bị giết chết, không phải tự sát thì cũng là do đám Triều ẢNh Thú.
Sau đó, dường như có cái gì đó xảy ra, rồi nơi này bị những con Tinh Khong Huyễn Thú đem làm lãnh thổ, lúc đó nơi này đã không còn mấy dạng sống thông minh nữa rồi.
Tòa thành này đã bị bỏ hoang, không rõ tại sao không thấy bất kỳ bộ xương nào, có thể là do lũ robot chủ động đem đi chôn cất, hoặc hỏa táng. Tuy nhiên rõ ràng là bọn hắn chạy lông dông nguyên một ngày mà không hề nhìn thấy bất kỳ con Triều Ảnh Thú nào hết.
Lũ đó ở đâu mới được chứ? Dù sao cũng cần cẩn thận, không thì đột nhiên chui ra chục con là đủ chết cả nút.
Trần Ngọc Lâm vẫn chưa quên sự đáng sợ của lũ đó, không có Thần Đạo tu sĩ hộ tống thì căn bản là chỉ còn nước phòng ngự.
"Không cần quan tâm, chú ý mấy chỗ dưới chân là được. Giờ thì chú ý cái này nè."
Âu bảo Uyên nói, kế đó, nàng chuyển đổi hình ảnh chiều thành một tòa thành, phía trên nó có một cái bát úp trong suốt úp xuống, dường như là trận pháp phòng hộ.
Cả tòa thành có điểm được nàng đánh dấu đỏ rực và chỗ xanh da trời. Nàng nói:
" chỗ này là chỗ có luồng năng lượng tiêu hao mạnh nhất, điểm xanh có vẻ như là lò phản ứng hạt nhân, tốt nhất đừng chạy ra chỗ này. Theo tính toàn của em, rất có thể con Tinh Không Huyễn Thú sẽ ở đâu đó quanh mấy chỗ này."
"Đương nhiên cũng có thể không, nhưng đi tìm hiểu thì xét cho cùng chẳng mất gì cả nhỉ?"