Đây là Lê Thanh Hằng, hôm nay Lê Thanh Hằng đi đăng ký làm thêm, do nhu cầu công việc tuyển dụng cho nên nàng cần xuất hiện từ sáng sớm.
Giới thiệu chút về nàng, nàng là một cô gái xinh đẹp, thích cười, giàu cảm xúc. Nàng thích kể truyện cười cho lũ trẻ ở trong xóm nghe và sau đó cười một mình. Nàng thích ca hát, yêu đời, yêu văn nghệ. Khi tổ dân phố có phong trào diệt côn trùng, nàng là người đầu tiên xin đi xịt chết lũ Terra Formers ở khu phố.
Nhìn chung, Hằng là một người bạn tốt, một người công dân gương mẫu.
Hôm nay, nàng do phải đi ứng cử công việc ở cửa hàng cho nên phải đến sớm một chút để chuẩn bị dọn dẹp bàn ghế, chợt nàng bị một đám du côn bao vây. Nàng vô cùng sợ hãi thì chợt trong khoảnh khắc đen tối nhất của đời nàng, một người mà nàng đã ngỡ là hoàng tử bạch mã xuất hiện.
Hoàng tử thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy thêm một toán cướp.
"Lâm Man Rợ", "Lâm Ma Đầu", "Cây Lau Nhà Đẫm Máu" (nàng cười không nổi)
Lê Thanh Hằng cảm thấy chính mình như kiểu "Bạn quá xui xẻo, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa", không lẽ hôm nay đi ra đường quên xem bói? Có khi nào hôm nay tử vi dành cho nàng là "Kiêng ra đường, ở rịt nhà, bị đuổi việc cũng được"?
Nàng cảm giác "xuân này con không về".
Bố mẹ nàng ở trên thiên đàng sẽ nói gì? Sẽ cảm thấy gì? Có thấy thất vọng về nàng không?
Chợt, nàng nghe thấy tên Lâm Man Rợ kia lầm bầm, đôi mắt hằn lên từng tia máu như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng:
"Chúng ta nên làm gì bây giờ? Tao không muốn bí mật tao là dân anh chị bị lộ đâu"
Trong suy nghĩ của nàng, [Không muốn bí mật là dân anh chị bị lộ đâu] = [Giết người diệt khẩu].
Nàng chợt cảm thấy tủi thân, khóc nức lên:
"Hôm nay mình sẽ chết ở đây sao? Hức"
Gã gọi [Lâm Man Rợ], hay Trần Ngọc Lâm đứng trước mặt nàng, búng ngón tay:
"Ồ, tỉnh rồi kìa."
Nàng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, chợt thấy hắn nở một nụ cười hoang dại:
"Tỉnh rồi à. Nếu tỉnh rồi thì......"
Vô cùng giống như trong những bộ phim hạng về mấy gã thiếu niên man rợ không tính người.
Lê Thanh Hằng nhìn thấy nụ cười hoang dại, lạnh gáy đó, run rẩy nấp vào một góc:
"Đừng giết tôi...."
Kế đó, hắn vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt nóng hừng hực như muốn giết người, rồi hắn quay sang nói chuyện với lũ đồng bọn. Rồi một cô bé trong đám đó nói, nở nụ cười:
"Mày làm cô ta sợ rồi, thảo nào được gọi là Lâm Man Rợ."
Kế đó, cô bé đó giơ một bàn tay về phía nàng, nói:
"Yên tâm đi, con này không làm cậu đau đâu."
Suy nghĩ của Lê Thanh Hằng:
[Yên tâm đi, con này không làm cậu đau đâu] = [Yên tâm đi, sẽ không có đau đớn gì đâu.] + [Tao không muốn bí mật tao là dân anh chị bị lộ đâu.] = Giết người diệt khẩu.
Lê Thanh Hằng nhìn thấy cánh tay của Uyên giơ lên trước mình, nhớ lại cánh tay này có lực đạo bá đạo kinh hồn thế nào, tưởng tượng nàng sẽ ra sao khi bị cánh tay đó cho thụi. chợt khóc rống lên:
"Bố mẹ ơi, con gái bất hiếu, chắc con không về được, không báo hiếu được cho bố mẹ...."
Sau đó, cả đám kia bắt đầu tranh cãi nhau một thôi một hồi, nàng mở mắt ti hí, vừa khóc vừa híp mắt nhìn xem có cơ hội thoát thân không, thì chỉ thấy Trần Ngọc Lâm vừa lôi một cái gọi "Thiết Bị Xóa Bỏ Trí Nhớ" (hình như là thế), vừa cười một cách điên loạn.
Kế đó, cái thiết bị xóa bỏ trí nhớ đó nó rơi đánh rầm một cái, sàn bê tông phía dưới lõm sâu vào một cái hố sâu phân. Nàng sửng sốt, kế đó nàng không kiêng nể gì chỉ vào mặt tên đầu sỏ hét:
"Tên kia, muốn giết thì giết đi, hành hạ người ta sướng lắm à? Cầm búa sắt phang vỡ sọ người ta cảm giác thích thú lắm à?"
Ờ đúng vậy, đây là một cái búa sắt.
Trần Ngọc Lâm nhặt "cây búa" lên, nghiêm trang nói:
"Nhớ này, đây không phải cây búa, đây là "Thiết Bị Hình Búa Thủ Tiêu Hầu Hết Trí Nhớ Ngay Lập Tức", tiếng Anh là "Hammer-like Abolish Most Memory Equiment Right-away", viết tắt là cái H.A.M.M.E.R, không phải cái búa"
Lê Thanh Hằng:
"RÕ RÀNG NÓ LÀ CÁI BÚA. HAMMER NGHĨA LÀ CÁI BÚA."
Trần Ngọc Lâm:
"Không phải búa, mà là cái H.A.M.M.E.R. Thiết bị này là thiết bị chuyên dụng dùng để đập một phát vào đầu của mục tiêu,...."
Lê Thanh Hằng:
"Nó có hình cái búa, và nó dùng để đập, nghĩa là nó là cái búa."
Trần Ngọc Lâm:
"Bình tĩnh nghe người ta giải thích nốt nào. Đây nhé, khi mà tôi phang cái bú... à nhầm, cái ""Thiết Bị Hình Búa Thủ Tiêu Hầu Hết Trí Nhớ Ngay Lập Tức" này vào đầu cô, một phản ứng nào đó sẽ xảy ra trong não cô, và phản ứng đó sẽ gây ra cái gì đó xảy ra trong cơ thể cô, từ đó khiến cho cô mất đi % tổng khối lượng tịnh của não bộ, và gián tiếp mất đi % kí ức..."
Lê Thanh Hằng hét lớn:
"NÓ CÓ QUÁ NHIỀU ĐIỂM ĐỂ QUAN NGẠI ĐẾN CÁI MỨC TÔI CÒN KHÔNG BIẾT NÊN QUAN NGẠI CÁI ĐIỂM NÀO! MÀ KHOAN ĐÃ, CẬU VỪA MỚI NÓI LÀ CÁI BÚA ĐÚNG KHÔNG? VÀ TẠI SAO NÓ LẠI KHIẾN TÔI MẤT ĐI % KHỐI LƯỢNG NÃO???"
Trần Ngọc Lâm giơ cái H.A.M.M.E.R lên nói:
"Đừng lo, ngay sau khi đập xong cô sẽ thấy khá hơn hẳn. Thứ nhất, là con người chỉ cần % não bộ là có thể hoạt động bình thường, nói cách khác tôi loại bỏ % não không có để lại hậu hoạn về sau. Ngoài ra, đó còn là một cách giảm cân hiệu quả, trong nháy mắt mất đi kg, vô cùng có lợi cho sức khỏe."
Lê Thanh Hằng trợn trắng mắt nhìn Trần Ngọc Lâm:
"Thế cậu tự đập vào đầu mình một cú xem mất % não sống được không đi? Và không, tôi không cần giảm cân."
Âu Bảo Uyên thở dài, phẩy phẩy tay với Trần Ngọc Lâm:
"Được rồi, đừng dọa cổ nữa. Khụ, tụi này không có ý định giết cô hay gì đâu, chỉ là muốn cô được.. ờ, đảm bảo an toàn thôi."
Lê Thanh Hằng nhìn Âu Bảo Uyên, hỏi:
"Bằng cách làm cho tôi mất % khối lượng não à?"
Âu Bảo Uyên cười khổ:
"Quên thằng kia đi, nó lầy thôi. Thế nhé, yên ổn rồi thì thôi, chào!! Lâm, đi nào."
Trần Ngọc Lâm:
"Ơ thế còn cái H.A.M...."
Uyên giơ tay, kéo tai Trần Ngọc Lâm ra khỏi đó, lầm bầm:
"Bớt lầy lại đi. Dù gì cô ta cũng học cùng trường chúng ta đấy."
Lê Thanh Hằng nhíu mày nghi hoặc, sau đó thở phào rồi nàng đi ra khỏi ngõ nhỏ. Lúc rời đi, con bé Uyên có nói cái gì đó liên quan tới cùng trường, nhưng mà để sau, dù gì vụ này cũng quá kinh khủng. Nàng nhìn đồng hồ, chợt hốt hoảng, giờ là giờ hẹn gặp mặt, mà giờ đã là bảy rưỡi rồi, phải nhanh lên.
Không thể không nói tố chất tâm lý nàng rất tốt, sau bao vụ thế mà vẫn còn để ý công việc được.
Âu Bảo Uyên cau mày, trừng mắt nhìn Trần Ngọc Lâm cách đó không xa:
"Này nhé, lần tới đừng có mà dọa con gái nhà người ta đấy. Dù gì cũng là cùng tuổi, lại học cùng trường dù là không cùng lớp. Hơn nữa, người ta lại là con gái."
"Ôi dào, dọa nạt một chút xíu ấy mà. Dù sao thằng này cũng cứu cô ta đấy."
Trần Ngọc Lâm khịt khịt mũi, tỏ vẻ bất cần. Trong mắt hắn lúc nhìn về phía Lê Thanh Hằng đang đi khuất bóng lóe lên một đạo ánh mắt nghi ngại cùng nghi hoặc, nhưng rất nhanh biến mất.
Chỉ thấy Âu Bảo Uyên nhíu mày:
"Thế còn cái búa kia thì tính thế nào?!"
Trần Ngọc Lâm thở dài:
"Nó là cái H.A.M.M.E.R không phải cái búa, trời ơi tại sao không ai nghe tôi nói!!"
Âu Bảo Uyên hét lớn:
"THÌ ÔNG CŨNG CÓ NGHE AI NÓI ĐÂU. CÁI H.A.M.M.E.R LÀ CÁI GÌ MỚI ĐƯỢC!?"
"Bằng chứng tốt hơn mọi lời nói."
Trần Ngọc Lâm khịt mũi, đưa ra một tờ hóa đơn, Âu Bảo Uyên đón lấy đọc:
|Tên Khách Hàng: Trần Ngọc Lâm.
Tên Sản Phẩm: H.A.M.M.E.R
Thiết Bị Hình Búa Thủ Tiêu Hầu Hết Trí Nhớ Ngay Lập Tức/ Hammer-like Abolish Most Memory Equiment Right-away
Giá thành: $, trả góp tháng, mỗi tháng $.
Sản xuất tại: Mỹ.
[Đã thanh toán]
Chúng tôi, đại diện cho: Fabulous-Unnatural Creation Keeped by Anomaly/ Limbolize Leauge. hay còn gọi là Văn Phòng Các Sự Vật Hiện Tượng Điên Rồ và Thú Vị, kiểm soát bởi Liên Minh những sự việc U Minh Phi Tự Nhiên (viết tắt là F.U.C.K.A.L.L) trân trọng gửi lời cảm ơn quý khách vì đã mua sản phẩm.
Ký tên:
Daedalus, giám đốc tập đoàn F.U.C.K.A.L.L.
|
"F.U.C.K.A.L.L? Cái Liên Minh củ cải gì đây?"
Âu Bảo Uyên nhíu mày hỏi, kế đó nàng thở dài nhìn Trần Ngọc Lâm:
"Thành thật thứ lỗi, chỉ là trước giờ tôi đã đánh giá quá cao chỉ số IQ của ông mà thôi. Đi nào, đến trường thôi."
Trần Ngọc Lâm:
".............."
giờ trưa, Lê Thanh Hằng đang làm việc ở một cửa hàng. Nàng cảm giác thật là thư thái, tiền lương nhiều, lại bao ăn uống.
Thứ duy nhất làm nàng nghi hoặc là hai người mà nàng mới gặp ban sáng, nhưng việc đó không thực sự làm nàng bận tâm lắm, bởi vì dù sao nàng cũng sẽ chẳng còn gặp được hai người đó nữa.
Nàng cũng sẽ không dự tính sẽ đi trên cung đường đó nữa, phải né nó ra. Nàng cảm giác nếu mình tiếp tục đi trên con đường đó, một ngày nào đó sẽ có một thằng cha cầm búa phang vào đầu nàng.
Ông chủ quán bước ra từ phía sau, hỏi nàng:
"Làm việc ở đây thế nào cháu?"
Nàng mỉm cười thư thái:
"Tốt lắm ạ. Cháu cảm ơn ông vì cho cháu nhận việc kể cả khi sáng nay đến muôn."
Ông chủ quán gật gù một cách hiền từ, mỉm cười nói:
"Không sao, nhân viên quán đến muộn cũng là bình thường, không quá muộn là được, dù gì cũng chẳng mấy khách. Mà, nói vừa xong. Hai đứa đàn anh đàn chị của cháu đến rồi kìa, nhớ học hỏi bọn nó nhé."
"Vâng ạ!"
Lê Thanh Hằng mỉm cười rạng rỡ, chợt nụ cười đông cứng lại, khuôn mặt nàng trong nháy mắt sa sầm.
Trần Ngọc Lâm phi thân vào trong quán, nói với Âu Bảo Uyên đang cưỡi tên lửa đằng sau:
"Đến trước nhé, đến muộn mất phần. Và cất cái tên lửa đi, ồ, là cô gái sáng nay? Chúng ta lại gặp nhau rồi."
Hắn cười.
Lê Thanh Hằng quay sang nói với ông chủ quán:
"Ông ơi, nếu cháu chết ông báo cảnh sát kẻ thủ ác là hai đứa kia nhé!"
Ông chủ quán:
-?