Vinh Khô Hoa Niên

chương 21: thâm uyển linh thu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phong quá sơ trúc.

Ngọ hậu cuối thu, nhật quang ấm áp, chiếu rọi lên thân thể, khiến người ta bất giác nảy sinh cảm giác lười biếng.

Vinh Khô ngồi dựa trên thảng y, mơ màng thiếp đi.

Hắn vào ngụ tại Dục Thanh cung đã nửa tháng, mỗi ngày ngoại trừ để thái y xem chẩn châm cứu, cũng không còn chuyện gì khác.

Thấy thái y mỗi ngày ra ra vào vào Dục Hoành cung, Vinh Khô dần dần tin, Hoàng đế thật sự là quyết tâm phải chữa khỏi mắt của mình.

Có điều, mấy ngày liền liên tiếp trị liệu, mắt của hắn thủy chung vẫn không có biến chuyển tốt đẹp. . . E là lần này, thật sự phải chịu mù lòa hoàn toàn.

Biết được như vậy, hắn cũng không thấy có ảnh hưởng gì, mỗi ngày vẫn bình thản trôi qua.

Nơi Vinh Khô thích nhất chính là phiến rừng trúc nhỏ sau Dục Hoành cung này, cho nên phần lớn thời gian hắn đều cùng hoặc Đặng Tề hoặc Lam Minh ngồi đây hết cả buổi chiều.

Có đôi lúc Hoàng đế nhàn hạ, cũng sẽ ngồi cùng hắn.

Nghe thấy tiếng lật giấy rất khẽ vang lên, Vinh Khô mơ mơ hồ hồ mà nghĩ rằng, có lẽ là Hoàng đế cũng cảm giác cảnh trí nơi này rất được chăng?

“Nếu như muốn ngủ, trở về tẩm cung đi.”

Giọng nói quen thuộc của nam nhân vang lên bên tai, hơi thở ôn nhiệt ẩm ướt lan trên mặt, làm Vinh Khô cảm thấy có chút kỳ lạ khẽ cúi đầu, không biết người này đến gần như vậy từ lúc nào.

“Nhi thần vẫn chưa mệt.” phải một lúc sau, Vinh Khô mới có chút chập chạp trả lời lại.

Hoàng đế nhìn bộ dáng người này, liễm liễm ánh mắt, nhưng cũng không nói thêm lời nào nữa. . .

Mấy hôm nay, Vinh Khô bỗng trở nên có chút lười nhát mà ham thích ngủ, khiến cho người của Thái y nhiều lần chẩn mạch nhưng cũng không phát giác ra có bệnh gì.

Chỉ là nói là. . . mệt mỏi. . .

Một trận gió thổi qua, Vinh Khô hơi co người lại.

Lam Minh vội vàng cầm thảm tử, mới vừa tiến lại gần, bỗng nhiên bị đoạt lấy.

Y chỉ có thể kinh ngạc mà nhìn động tác của Hoàng đế, có chút vụng về cầm thảm tử choàng lên người thanh niên đang nửa tỉnh nửa mê. . .

● ● ●

Vinh Khô hốt nhiên thanh tỉnh, có chút khẽ giật mình định ngồi dậy, lại bị đè xuống không thể cử động.

Hoàng đế im lặng chăm chú nhìn gương mặt của Vinh Khô. Sau một lúc lâu mới trở lại tọa thượng của mình, tiếp tục cầm lên một bản tấu chương.

Chỉ là, một hàng dài văn tự như thế nào cũng không thể lọt vào mắt, lại bất giác đảo mắt nhìn sang người bên cạnh.

Cảm giác mạc danh vẫn tồn tại ở trong lòng những năm trước đây, mấy ngày nay đã trở nên dần một rõ ràng.

Y cảm thấy, có một số việc, ngay lúc không thể khống chế được mà từng chút từng chút một biến hóa, nếu không ngăn cản lại, thứ trước mắt chờ mình, chỉ e sẽ là. . . vạn kiếp bất phục.

Cũng giống như ngày ấy, hắn nhìn thấy bộ dáng của người này hệt như tùy thời đều có thể tiêu thất, nhất thời trong lòng dâng lên một cỗ phẫn nộ kỳ quặc, cùng với. . . sợ hãi, liền không kịp nghĩ ngợi đã hạ xuống ý chỉ, để đối phương tiến Dục Hoành cung.

Thay đổi như vậy, với y mà nói cực kỳ nguy hiểm.

Mà kẻ khiến y trở nên thất thường như vậy, nguồn gốc gây nên ở trước mắt y hiện tại đây, không hề có chút năng lực chống cự gì, y chỉ cần nhẹ nhàng bóp chặt, liền có thể giết chết hắn.

Nhưng là. . .

Bất nhẫn.

Thân Hoa Ngự y, từng tự tay giết chết thân huynh đệ của mình, hôm nay lại cũng vào hoàn cảnh như thế, đối với một nhi tử vốn là đã vứt đi, tâm lại sinh ra bất nhẫn, cùng với. . . bất xá.

Hoàng đế đột nhiên thu hồi lại tầm mắt, mi mắt rũ xuống che đi hết thảy mọi tình tự. Hiện tại y đang nắm người này trong lòng bàn tay, nếu như bất nhẫn, bất xá, y hà tất phải làm trái đi ý nguyện của mình.

Vô luận tương lai như thế nào, người này, chính mình phải gắt gao mà đem hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.

Vinh Khô đột nhiên giật mình tỉnh giấc, mồ hôi trên trán chảy ra ướt đẫm. Hắn mở to mắt, nhìn thấy trước mắt là một mảnh đen tuyền. . . đến khi cảm giác hỗn độn trong biến mất, hắn mới từ từ hồi thần lại.

“Gặp ác mộng?”

Nửa ngày không thấy câu trả lời, Hoàng đế nhíu mày, nhìn chằm chằm thẳng vào sắc mặt có chút khó coi của Vinh Khô.

Thanh hương của trúc vẩn vào mũi, Vinh Khô cuối cùng nhớ ra lúc này mình đang ở chỗ nào.

“. . . không có.”

Hắn chỉ là. . . đột nhiên hồi tưởng lại một ít chuyện tình từ rất xưa trong mộng, một đoạn trí nhớ kia rõ ràng vẫn luôn mơ hồ, lại đột nhiên vào lúc này mà trở nên rõ ràng.

Hoàng đế nghe thấy, vừa định mở miệng, đã thấy thị vệ vội vàng bước đến trước mặt, quỳ xuống “Hoàng thượng, Binh bộ thượng thư đại nhân ngoài cung cầu kiến!”

● ● ●

Sau khi Hoàng đế đi rồi, Vinh Khô để Lam Minh giúp đỡ, chậm rãi đi dạo ở tiểu tạ gian giả sơn.

“Ngũ Hoàng đệ.”

Thanh âm quen thuộc đã lâu mang theo vài phần kinh hỉ vang lên ở phía sau. Vinh Khô đột ngột xoay người lại, hướng về phía người vừa cất tiếng gọi cười cười “Nhị Hoàng huynh.”

Thân Văn Bân cước hạ vội vàng, hai ba bước liền bước đến trước mặt Vinh Khô, không nói lời nào, một tay bắt lấy người có vẻ gầy yếu kéo đến ôm vào lòng.

Vinh Khô cứng đờ, cảm giác được hai tay đối phương cực kỳ hữu lực, thậm chí mang theo vài phần mãnh liệt, gắt gao trói trên lưng hắn. Thân mật như vậy khiến hắn cảm thấy cực kỳ cổ quái vừa lại không được tự nhiên.

“Hoàng huynh?”

“Vinh Khô. . .” Thân Văn Bân thì thào nói, “Ngươi không có việc gì là tốt rồi.”

Vinh Khô nghe xong, hơi thả lỏng thân thể, bất giác lộ ra nét cười chân thật “Nhị Hoàng huynh, phiền ngươi quan tâm. . .Ta đây không phải vẫn tốt sao?”

Ngươi bị quyển cấm, sau đó vẫn không có tin tức gì của ngươi, mãi cho đến khi đột nhiên có tin truyền ra ngươi bị bệnh nặng. . .”

Thân Văn Bân đang nói đột nhiên ngừng lại, có chút kéo ra khoảng cách giữa hai người, một tay vội xoa mắt Vinh Khô “Mắt của ngươi. . .”

“Đừng lo.” Vinh Khô nhẹ giọng ngắt lời đối phương, chuyển sang chuyện khác, nói “Lâu ngày không gặp Hoàng huynh, Vinh Khô cảm thấy quả thực quải niệm.”

Tuy rằng bản thân thực không quen bị Thân Văn Bân tiếp cận như vậy, nhưng vị Hoàng huynh vẫn luôn ung dung nhàn nhã này của hắn lại có thể làm ra hành vi thất thố như vậy, coi như là xuất phát từ quan tâm chân thật đối với mình đi!

Vinh Khô cảm thấy trong lòng ấm áp.

● ● ●

“Các ngươi đang làm cái gì!”

Lệ thanh đột nhiên vang lên, khiến Vinh Khô sửng sốt, chưa kịp phản ứng, Thân Văn Bân đã hoàn toàn thả tay ra, hành lễ với Hoàng đế.

Hoàng đế sắc mặt âm trầm, bước nhanh tới, tầm mắt băng lãnh đảo qua hai người, lặp lại câu hỏi “Hai người các ngươi vừa rồi làm cái gì?”

Vinh Khô nhìn không được thân sắc Hoàng đế, nhưng hai mắt không nhìn được, cảm giác lại trở nên dị thường mẫn tuệ. Hắn có chút ơờ mịt, không rõ ý trong lời chất vấn của Hoàng đế, càng không hiểu nộ khí mạc danh của đối phương.

“Nhi thần không có làm cái gì. . .”

Vinh Khô không lên tiếng, chỉ có Thân Văn Bân ở cạnh bên thấp giọng giải thích.

Hoàng đế nhìn thần sắc bình tĩnh của Vinh Khô, rồi chuyển sang nhìn xuống thanh niên đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo “Các ngươi thân là Hoàng tử, cần phải chú ý đến nhất ngôn nhất hành của bản thân, nhất thiết không được làm mất nghi thái, đừng làm hổ thẹn phong phạm hoàng thất!”

Vinh Khô lúc này mới tỉnh ngộ, Hoàng đế nói. . .ra là hành vi ôm nhau thân mật của bọn hắn lúc nãy . . . đúng là, quả thật không ổn.

“Văn Bân,” Hoàng đế chuyển lời, khẽ cau mày, hỏi “Ngươi không đi xử lý sự vụ ở Lại bộ, chạy đến nơi này làm cái gì?!”

Thân Văn Bân bị giáo huấn thông suốt, nhưng cũng không tỏ ra sợ hãi, chỉ cung kính mà trả lời “Hôm nay nhi thần hưu mộc. Nghe nói Ngũ Hoàng đệ sinh bệnh, nhi thần bèn tới thăm một phen.”

Hoàng đế thần tình lẫm nhiên, nói “Bệnh của Vinh Khô, tự có thái y quan tâm, không cần đến ngươi lo lắng. Mấy hôm trước La Sát lại bắt đầu xâm phạm biên cương quốc gia ta, quốc sự chính khẩn, ngươi là người của hoàng thất tự phải biết đảm đương nhiều hơn.”

Vinh Khô đành lẳng lặng đứng một bên, trầm mặc lắng nghe đàm thoại giữa phụ tử.

Đợi Hoàng đế nói xong, Thân Văn Bân vốn tính toán nói chuyện một lúc do dự nhìn Vinh Khô vài lần, cuối cùng đành ly khai Dục Hoàng cung.

Hoàng đế nhìn Thân Văn Bân ly khai, quay đầu nhìn Vinh Khô nói “Thái dương đã xuống, viên tử cũng có chút lạnh, ngươi vẫn còn muốn đi dạo?”

Vinh Khô chỉ khẽ lắc đầu “Vậy chúng ta trở về.”

Trong mắt thoáng qua một tia mãn ý, Hoàng đế đối cung nhân đi theo nói “Truyền thiện đi.”

_______________

Phong quá sơ trúc : gió thổi qua khe trúc, khe là khoảng giữa mấy cây trúc/lá trúc ý.

Bất nhẫn : không nhẫn tâm, không đành lòng, không nỡ

Bất xá: không muốn buông ra, không muốn bỏ

Lệ thanh : giọng nói lạnh lùng

Hưu mộc : ngày nghỉ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio