Cậu lấy hết can đảm ra để tỏ tình, kết quả là không ai tin?
Anh Cải không tin thì thôi, đằng này đội trưởng cũng không tin?
Bạch Tài nhìn thấy mái tóc ướt nhẹp của Vệ Kiêu, nói: “Tóc cũng chưa sấy, chạy ra đây làm gì? Còn muốn thi đấu nữa không”
Vệ Kiêu: “……”
Tức bay màu rồi, Vệ Kiêu lườm cậu ta: “Mày lo ăn cơm đi”
Anh Cải mặc kệ cậu: “Cẩn thận chút, mày bị cảm ảnh hưởng nhiều thứ lắm”
Lục Phong nhớ tới lần trước cậu nghịch nước bị cảm, dỗ cậu đi vào: “Về phòng nào”
Sau eo bị đội trưởng nhẹ nhàng đẩy một cái, lập tức chỗ đó trở nên tê dại, Vệ Kiêu không dám cựa quậy, ngoan ngoãn vào phòng.
Tại sao cậu lại thảm vậy
Tỏ tình mà chẳng ai tin
Sấy tóc làm mẹ gì nữa, ông đây muốn xuất gia!
Vệ Kiêu cầm máy sấy tóc, đầu óc bình tĩnh hơn chút.
Bình tĩnh nào
Việc này không thể vội
Tuy Vệ Kiêu muốn đâm cho Bạch Tài một nhát, nhưng nghĩ lại thì có khi anh Cải vừa cứu cậu một mạng
Đột nhiên tỏ tình như thế sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Làm đội trưởng chán ghét không nói, có khi còn làm cả đội mất đoàn kết.
FTW mới còn chưa thi đấu chính thức, làm sao có thể tan rã được.
Khiêm tốn nào, đừng bốc đồng!
Vệ Kiêu hít thở sâu, cố ổn định lại trái tim đang nhảy loạn
Cậu muốn tiếp tục thử, cẩn thận quan sát, nỗ lực phân biệt xu hướng giưới tính của đội trưởng và cảm xúc của đội trưởng với mình.
Nếu đội trưởng thích cậu thì sao?
Ầm!
Trong đầu Vệ bé con nổ một chùm pháo hoa, tự làm bản thân choáng ngợp.
Sau khi tóc khô, Lục Phong để ý đến khuôn mặt ửng hồng của cậu: “Anh đi lấy trà gừng cho em”
Thể chất đứa nhỏ này kém quá, lần trước do đi bơi, lần này lại vì hứng do, quá dễ bị cảm lạnh.
Vệ Kiêu sợ cái thứ cay cay kia lắm rồi, vội vàng nói: “Không cần đâu, em không bị cảm lạnh!”
Lục Phong kiên trì: “Ngày kia là cuộc chiến giành điểm rồi, em…”
Vệ Kiêu không chờ hắn nói xong, đẩy hắn vào phòng tắm: “Anh đi tắm đi, em đi đun nước, đảm bảo khi anh tắm xong thì không có việc gì hết”
Lục Phong: “….
.
” Cả người hắn toàn là mồ hôi, đúng là đang định đi tắm.
“Em gọi phục vụ phòng đi” Lục Phong dặn dò.
Vệ Kiêu gật đầu: “Ừ ừ ừ!”
Sau khi đẩy được đội trưởng vào phòng tắm, Vệ Kiêu hít một hơi, vỗ vỗ khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Cảm lạnh cái con khỉ, cậu đang phát nực đây nè, cả khuôn mặt như bị thiêu, chỉ có tỏ tình mới làm giảm bớt sức nóng thôi
A a a
Nhưng mà lại không được tỏ tình!
À mà, có tỏ tình thì cũng chẳng có ai tin.
Vệ Kiêu nằm liệt trên giường, giống như con cá mặn không có chí tiến thủ.
Lục Phong lo cho cậu, tắm nhanh nước lạnh rồi lau tóc ra xem Vệ Kiêu.
Mặt Vệ Kiêu đã bớt đỏ, màu sắc trắng nõn dần quay trở lại.
“Gọi trà gừng chưa?”
Vệ Kiêu bật dậy như cá chép: “Em không sao thật mà, không tin thì anh sờ trán em xem”
Cậu vuốt tóc lên, để lộ ra cái trán
Lục Phong: “……”
Vệ Kiêu lúc này mới nhận ra: “……”
Đệt, cậu không có quyến rũ đội trưởng đâu, thật đấy!
Lục Phong nhanh chóng duỗi tay, chạm vào trán cậu: “Ừ, không sao là được”
Vệ Kiêu gật bừa: “Không sao thật mà”
Hai người im lặng một lúc
Lục Phong đột nhiên nói: “Tại sao lúc nãy lại nói thích anh”
Lúc tắm, đội trưởng Lục đã bình tĩnh suy nghĩ lại.
Bé con này thích nói lời đùa cợt, cái gì cũng dám nói, từ thích suốt ngày treo trên miệng, thỉnh thoảng lại nói cho hắn nghe.
Lục Phong nghe nhiều như thế nhưng vẫn không quen nổi.
—— Sợ là cả đời này cũng không quen được.
Lúc nãy bị Bạch Tài bắt gặp, hắn không nghĩ gì nhiều, đến khi vào tắm mới nhận ra câu “thích” lần này không giống các lần trước
Vệ Kiêu lao tới nói một câu như vậy, không có tình huống cụ thể, cũng không phải là muốn đòi hỏi cái gì.
Giống như đang tỏ tình vậy.
Tim Lục Phong đập mạnh một cái, cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi.
Nhưng hắn vẫn không kiềm nén được, hỏi Vệ Kiêu.
Vệ Kiêu nào dám nhìn mặt hắn.
Làm sao bây giờ……
Khiêm tốn?
Bình tĩnh? Đừng bốc đồng?
Đệt!
Khỉ gió, nghe theo con tim mới là chân ái!
Công sức xây dựng tâm lý cho bản thân của Vệ Kiêu nháy mắt sụp đổ: “Muốn nói thì nói thôi”
Lục Phong: “!”
Vệ Kiêu giải thích rất hợp lý: “Em thích anh, muốn nói thì nói, không được ạ?”
Cậu nhìn thẳng vào Lục Phong, không che giấu tình cảm nồng cháy của mình.
Lục Phong chăm chú nhìn cậu, một lúc sau mới đáp: “Ừ”
Vệ Kiêu: “???”
Ý anh là sao!
Vệ Kiêu nhấn mạnh: “Đội trưởng, em thật sự thích anh, là kiểu thích……” Không thể nói là muốn cưới anh về nhà, còn có lý do nào không nhỉ? À có rồi, “Muốn chung hộ khẩu với anh!” Như thế chắc là đủ rõ ràng rồi, đội trưởng kiểu gì cũng hiểu được, nếu hắn mà nói “Ừ” thêm lần nữa, cậu sẽ cầu hôn ngay tại chỗ!
Vệ Kiêu vô cùng can đảm!
Lục Phong hơi giật mình, mặt mày giãn ra, nở nụ cười: “Được rồi”
Vệ Kiêu nín thở: Được rồi nghĩa là sao, có giống như cậu nghĩ không
Lục Phong xoa mái tóc đen lộn xộn của cậu: “Anh chỉ lớn hơn em hai tuổi, không làm ba em được đâu”
Vệ Kiêu: “…………………………………………”
Lục Phong sợ cậu muốn hắn làm ba mình thật, đứng dậy nói: “Đi xuống ăn sáng rồi ngủ tiếp, anh có vài việc phải qua phòng họp”
Đến khi cửa phòng đóng lại, Vệ Kiêu hóa đá từ nãy giờ mới hoàn hồn.
Có cùng hộ khẩu ngoài quan hệ người yêu ra thì còn có quan hệ cha con?
Em muốn kết hôn với anh, anh lại coi em thành con trai?
Dù tâm lý của anh Kiêu có vững vàng nào thì giờ phút này cũng không thể trụ nổi.
Khó quá!
Tỏ tình khó hơi chơi game nhiều!
Vệ Kiêu muốn lên weibo xin giúp đỡ
Hỏi: Tôi tỏ tình với crush, ảnh lại coi tôi như con trai thì phải làm sao bây giờ?
Không cần đăng câu hỏi, trước mắt Vệ Kiêu đã hiện ra đáp án
Phụ tử luyến?
Chơi hơi lớn rồi.
Kiêu thần khiến người khác phải gọi ba trong game, ngoài đời lại chịu thua bởi từ ba này.
Vệ Kiêu suy nghĩ nát óc cả ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.
Dùng hành động thay cho lời nói
Chỉ cần cậu hôn một cái, đảm bảo đội trưởng thông suốt luôn.
Chỉ là……
Nếu đội trưởng là trai thẳng thì phải làm sao?
Bị tát chết còn nhẹ, bị đuổi khỏi FTW đi lang thang mới đáng lo!
Chưa kể Vệ Kiêu cảm thấy khả năng đội trưởng thẳng cao tới %
Chỉ cần cong một chút thôi thì làm sao có thể chịu đựng mấy lời cợt nhả của cậu được.
Một ngày nói thích ba lần còn chưa tính, hình như cậu từng nói là mình được gả vào FTW.
Như thế thì làm sao đội trưởng nhịn được?
Lửa tình của Vệ Kiêu bị dập đi một nửa
——Đội trưởng là trai thẳng, không có hứng thú với cậu, còn coi cậu là con trai nữa.
Thiếu niên tuổi, còn chưa thổ lổ cõi lòng đã thất tình.
Đây là cú sốc rất lớn.
Ngay khi đang đắm chìm trong ‘tình cảm đơn phương’ của mình, Vệ Kiêu ngênh đón sự kiện cuối cùng của chuỗi ngày tập huấn —— Trận chiến giành điểm tích lũy.
Buối tối cuối cùng không có trận đấu tập nào, chỉ là sàng lọc những đội không đạt tiêu chuẩn là rút thăm đối thủ.
Có đội đạt tiêu chuẩn.
Tổng giải thưởng lên tới vạn, hội tư bản vì để làm cho cuộc chiến thêm quyết liệt đã làm tròn lên vạn
Mười lăm ngày tập huấn, quán quân cuối cùng có thể rinh vạn tiền thưởng về, mùi thuốc súng lan ra khắp nơi, dự kiến trận chiến năm nay vô cùng ác liệt.
Không chỉ có thể tập luyện, ngoài ra còn có thể làm tăng mức độ nổi tiếng toàn cầu, còn có thể nhận được tiền thưởng, không kém cuộc thi chính thức nhiều lắm!
Việc rút thăm sẽ căn cứ vào điểm tích lũy để chọn ra phương án tối ưu.
L&P và Pro xếp hạng nhất và nhì sẽ được xếp vào nhóm thứ nhất, không gặp nhau ngay từ đầu.
U và FTW thuộc nhóm thứ hai, cũng sẽ bị tách ra, không đụng trúng nhau.
đội còn lại thì tự do rút thăm.
Như vậy sẽ đảm bảo được tính công bằng, nếu đội kém hơn gặp phải đội mạnh rồi bị đào thải ngay vòng đầu tiên thì quá đáng tiếc.
Ngày mai là vòng loại trực tiếp B (chỉ đánh một ván)
đội chia thành sáu nhóm nhỏ, mỗi nhóm hai người đấu với nhau, người thắng sẽ được thăng cấp, kẻ thua bị loại.
Người thắng sẽ lấy hết toàn bộ điểm thưởng của đội thua rồi tiến vào trận chiến thứ hai.
Đến cuối sẽ chỉ có đội đi vào bán kết.
Trận chiến này chỉ có một người thắng, người xếp thứ và không khác gì nhau, cho nên ban tổ chức thi đấu quyết định cho rút thăm
Ba đội, thay phiên đánh nhau: Thua sẽ bị loại, thắng thì đấu với đội cuối cùng, giành ngôi vị quán quân.
Toàn bộ lịch trình thi đấu gói gọn trong ngày, tuy chỉ là B nhưng đánh liên tục cùng đủ mệt
Còn chưa kể vạn là số tiền lớn, ai mà chả muốn đoạt lấy!
Bởi vì không có đấu tập nên các đội về phòng huấn luyện sớm.
Thần Phong nâng cao khí thế cho cả đội: “……Quy tắc của chúng ta là, nếu thắng sẽ chia đều tiền thưởng”
Mắt anh Cải sáng hơn bóng đèn dây tóc.
vạn, chia đều cho người thì mỗi người sẽ được vạn ( vạn xấp xỉ tỷ VND)
Đệt!
Anh Cải hừng hực ý chí chiến đấu: “Các anh em, liều mạng lên!”
Đây là trận thi đấu nghiêm túc đầu tiên của nhóc Ninh sau khi nhập hội, nhóc hơi hồi hộp: “Liều, liều mạng!”
Lão Việt thờ ơ: “Ừ”
Vệ Kiêu tặng cho cậu ta một câu: “ vạn mau được vạn gói snack khoai tây”
Việt Văn Nhạc ngẩn người, giây sau vùng lên: “Làm chết bọn họ!”
Thần Phong: “……”
Về sau cứ giao cho nhóc điên Vệ lên tinh thần cho cả đội đi, hiệu quả gấp mười lần anh luôn.
Ngày mai phải thi đấu, đêm nay mọi người về phòng sớm dưỡng sức.
Vệ Kiêu truyền cảm hứng cho mọi người nhưng trong lòng cậu lại chứa đầy tâm sự
Ở chung với nhau càng lâu, cậu càng cảm thấy đội trưởng tốt
Càng thấy đội trưởng tốt, cậu lại không nhịn được.
Vệ Kiêu có thể chịu nhiều ngày như vậy, sớm đã đến cực hạn.
Nếu không phải sợ đội trưởng không cần cậu nữa thì cậu đã dùng hành động để thổ lộ tình cảm từ lâu rồi
A……
Vệ Kiêu sợ bị đuổi ra khỏi nhà.
Bộ dáng cậu như vậy không thể gạt được Lục Phong.
Chờ mọi người đi hết, Lục Phong ở lại trong phòng huấn luyện với cậu: “Solo không?”
Vệ Kiêu nháy mắt lên tinh thần: “Được ạ!”
Hai người chơi một ván, mọi quên sạch mớ bòng bong trước kia, trong đầu chỉ có việc chiến thắng.
Lục Phong không hề nương tay, chà đạp cậu liên tục, không cho cậu cơ hội đánh trả.
Vệ Kiêu càng đánh càng hăng, càng không thể kiềm chế được trái tim đập rộn ràng của mình.
Trước tuổi, toàn bộ tâm trí của cậu dành hết cho bà nội, chỉ muốn chăm sóc bà, báo đáp bà thật tốt, để bà được hưởng hạnh phúc tuổi già.
Bà nội đi rồi, cậu không nơi nương tựa suốt hai năm, cho đến khi gặp được Lục Phong.
Cậu ngưỡng mộ hắn, thích hắn, ỷ lại hắn
Càng sợ mất đi hắn.
Mọi sợ hãi của Vệ Kiêu đều đến từ Lục Phong.
Bởi vì hắn quá quan trọng, vì thế nên không thể làm được gì.
Lục Phong thấy tâm trạng cậu không ổn, thả chuột ra nhìn cậu: “Làm sao vậy?”
Nhóc điên còn lo lắng trước khi thi đấu sao?
Vệ Kiêu quay đầu lại nhìn hắn: “Đội trưởng…” Giọng nói mang đầy sự tủi thân, oan ức.
Lục Phong nào chịu được, hỏi: “Có tâm sự à?”
Vệ Kiêu: “……”
Lục Phong hít một hơi: “Kể cho anh nghe được không?”
Kể cái gì?
Kể là em thích anh, ngưỡng mộ anh, muốn ở bên anh trọn đời sao?
Nói xong anh sẽ tin sao!
À, anh tin, chỉ là không đúng với những gì em nói!
Vệ Kiêu tựa vào ghế, thở dài nặng nề: “Đội trưởng……”
Cậu gọi hắn, tiếng gọi này khiến lòng Lục Phong ngứa ngáy, giọng nói thêm phần ấm áp: “Em nói đi”
Chỉ là ba từ thôi nhưng giống như đang nói rằng hắn sẽ đồng ý hết mọi yêu cầu của cậu
A a a, tại sao đội trưởng lại tốt như vậy cơ chứ
Tốt đến mức khiến cậu có mưu đồ gây rối hắn.
Tính cách Vệ Kiêu không phải kiểu thích suy nghĩ rối rắm, cậu có thể sợ, nhưng sẽ không bao giờ trốn chạy.
Tình cảm phơi bày ra như thế, không thể nào phớt lờ nữa.
Chết sớm hay chết muộn thì đều phải chết
Cậu không phải là kẻ nhát gan!
Vệ Kiêu có dũng có mưu quay đầu nhìn thẳng vào Lục Phong.
Lục Phong cũng nhìn cậu
Vệ Kiêu hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: “Phần thưởng thi đấu cho ngày mai là vạn”
Lục Phong hơi ngạc nhiên, bé con lo lắng cho ngày mai thật sao?
“Ừ”
Vệ Kiêu nhìn hắn chằm chằm: “Nếu FTW đạt giải quán quân, em nhận được vạn”
Thú vị thật, vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn gặp lại con số này.
Lục Phong gật đầu: “Đúng vậy”
Vệ Kiêu nói ra lời trong lòng: “Em không cần vạn này”
Lục Phong ngẩn ra
Vệ Kiêu tiếp tục nói: “Em không cần vạn này, nhưng thay vào đó anh làm cho em một việc được không?”
Lục Phong lập tức trả lời: “Tiền thưởng là của em……”
Vệ Kiêu bướng bỉnh nói: “Không, vạn em góp lại cho câu lạc bộ, chỉ cần đến lúc đó anh làm ơn đừng tức giận, đừng đuổi em đi, nếu được thì đừng ghét em”
Thiếu niên kiêu ngoại khó thuần nhỏ giọng nói, trông có chút đáng thương.
Lục Phong cau mày: “Em muốn làm gì?”
Tất nhiên Vệ Kiêu sẽ không nói bây giờ, cậu đứng lên hỏi: “Anh có thể đồng ý với em không?”
Lục Phong ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt đen thâm thúy: “Em phải rời khỏi FTW sao?’
Vệ Kiêu lập tức nói: “Tất nhiên là không rồi”
Sắc mặt Lục Phong vẫn không đổi, chăm chú nhìn cậu.
Vệ Kiêu bị hắn nhìn cảm thấy căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Đến lúc đó chỉ cần anh không đuổi em đi, em sẽ không rời khỏi FTW”
Lục Phong thả lỏng mày, ý thức được mình đã lỡ lời
Vệ Kiêu muốn làm cái gì? Việc khiến hắn phải tức giận là gì?
Lục Phong chỉ nghĩ đến việc cậu rời khỏi FTW.
Trừ cái này ra thì không gì có thể làm hắn tức giận nữa.
Vệ Kiêu cảm thấy đội trưởng hiểu lầm, nhanh chóng giải thích: “Chỉ cần anh không chê em, không đuổi em đi, em sẽ không bao giờ rời khỏi FTW”
Lục Phong lại nhíu mày: “Tại sao anh lại chán ghét em được”
Trong lòng Vệ Kiêu ngọt ngào: “Lỡ như em chọc anh giận thì sao”
Lục Phong: “……”
Hắn cạn lời rồi
Hắn không thể nói cho Vệ Kiêu rằng dù cậu có làm gì thì hắn cũng sẽ không ghét cậu.
Vệ Kiêu quyết tâm: “Tóm lại, em không cần vạn đó nữa, anh phải làm cho em một việc!”
Sợ Lục Phong nghĩ nhiều, cậu lại hạn định: “Yên tâm, không phải là việc gì phạm pháp, nhưng có khả năng là anh sẽ rất tức giận”
Lục Phong thật sự tò mò: “Thế rốt cuộc em muốn làm gì?”
Tầm mắt Vệ Kiêu đảo qua môi hắn, trong lòng rạo rực: “Hiện tại không thể nói”
Đôi môi mỏng của Lục Phong khẽ động
‘Đội trưởng,” Vệ Kiêu bắt đầu chơi xấu: “Đồng ý với em đi mà!”
Lục Phong: “…….
Được”
Vệ Kiêu thở phào nhẹ nhõm, nhìn hắn: “Đến lúc đó anh không được tức giận đấy”
Lục Phong: “Ừ”
Vệ Kiêu: “Tức giận cũng được, nhưng không được đuổi em đi”
Lục Phong: “Không có khả năng”
Trong lòng Vệ Kiêu vẫn băn khoăn: “Hứa nhé?”
Lục Phong: “Anh hứa”
Tuy không biết Vệ Kiêu muốn làm gì, nhưng Lục Phong sẽ giúp cậu dù có tiền thưởng hay không.
_________________
Thuyển: Mệt với đôi trẻ quá.