Sân golf trống trải yên tĩnh, ba người sóng vai đi chung với nhau, Nhạc Thiên kẹp giữa hai anh đẹp trai, bên cạnh còn có Cố Tùy cầm dù cho, ngoài mặt dù rất hồi hộp im lặng không nói, nhưng trong lòng thì vênh váo sung sướng vô cùng.
Du Hàn Chi mời cho hai người một nhóm caddie đầy người đẹp, song phần mình thì lại chọn vài người caddie tướng tá rất bình thường đi theo sau, nói với Cố Nhạc Thiên bên cạnh mình: “Em trai thích đánh golf không?”
Nhạc Thiên ngước mắt lên, ánh mắt thoáng lập lòe, Du Hàn Chi cười hì hì, lại mang đến cho người ta một loại cảm giác xâm lược rất mãnh liệt, Cố Nhạc Thiên còn đề phòng hắn hơn cả Cố Tùy, thấp giọng trả lời: “Tạm được thôi.”
“Da dẻ em trai trắng thế này, chắc ít vận động ngoài trời lắm nhỉ.” Du Hàn Chi nhướng mày nói.
Cố Nhạc Thiên dường như không ngờ rằng hắn sẽ nói như vậy, ngây cả người, trong lúc cậu còn đang hoảng loạn, thì bỗng một bóng đen bất ngờ chắn đi ánh mắt sâu thẳm của Du Hàn Chi. Nhạc Thiên vừa nhìn sang bên cạnh, là Cố Tùy nghiêng tán dù xuống, trên khuôn mặt hắn là vẻ thận trọng khiến người ta an tâm. Nhạc Thiên ngơ ngác nhìn hắn, nghe Cố Tùy nói: “Em trai tôi tương đối hướng nội, đừng trêu em ấy nữa.”
Du Hàn Chi cười ha ha một tiếng, “Thật sao?”
Cố Tùy dứt khoát kéo Cố Nhạc Thiên qua, thay đổi vị trí với cậu dưới tán dù, để Cố Nhạc Thiên đi qua kế bên, rồi một lần nữa giơ dù lên cười cười với Du Hàn Chi, “Em ấy kiệm lời, hay là để bạn học cũ chúng ta trò chuyện.”
“Nói chuyện với cậu chán lắm, chúng ta đã biết nhau thế còn gì,” Du Hàn Chi dừng bước, caddie sau lưng tiến lên trước dọn bóng xong, Du Hàn Chi mới khom lưng hai tay cầm gậy golf, mắt lại nhìn Cố Nhạc Thiên đang yên lặng đứng đằng sau Cố Tùy, khóe môi hơi cong, toát ra vẻ vô lại, “Kết bạn mới thì mới thú vị chứ.”
Quả bóng màu trắng bị đánh văng ra ngoài, Nhạc Thiên hơi run lên, tưởng như mình đã biến thành quả bóng be bé bị đánh bay đi đó, vui vẻ nói: “Hệ thốn,g đây là NPC mày cố tình xếp riêng để an ủi tao đúng không?”
Hệ thống: “Không phải… cậu đừng làm bậy.”
Nhạc Thiên: “Thiếu niên nhi đồng tự kỷ như tao sao làm bậy được chứ? Tất nhiên là phải trốn sau lưng anh trai mình run rẩy rồi.”
Hệ thống: Sao càng nghe càng thấy mắc ói nhỉ?
Cố Tùy và Nhạc Thiên lên xe golf, Du Hàn Chi ngồi trên một chiếc xe khác, Cố Tùy thu dù lại, hòa nhã nói với Du Hàn Chi: “Có mới nới cũ, người bạn học cũ này sẽ đau lòng đấy.”
Tướng tá hắn cao lớn, che chắn cho Cố Nhạc Thiên từ đầu đến cuối, Du Hàn Chi chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của Cố Nhạc Thiên, mang bao tay trắng, tư thế ngồi rất nghiêm chỉnh. Du Hàn Chi ngả lưng trên tay vịn nghiêng người về trước nhìn Cố Nhạc Thiên, “Em trai, hai ta tâm sự nhiều vào, để anh cưng ghen thêm chút nữa, thấy sao nào?”
Cố Nhạc Thiên hơi rụt về sau trốn tránh, vẫn không nói lời nào.
Cậu càng không nói, Du Hàn Chi lại càng muốn trêu cậu.
Cố Tùy và Du Hàn Chi từng học chung lớp cấp hai với nhau được một năm, lúc đó Du Hàn Chi từ trường nước ngoài quay về trong nước, vừa nhập học đã nhanh chóng trở thành thủ lĩnh của truồng.
Cố Tùy khi ấy giống như Cố Nhạc Thiên bây giờ vậy, không hề muốn nói chuyện giao lưu với người khác, ngày nào cũng một thân một mình trong trường học, cũng không quan tâm đ ến mấy chuyện trong trường, ấn tượng dành cho Du Hàn Chi cũng chỉ đừng lại ở việc hắn không ngừng đổi bạn gái mà thôi.
Nói chung là một người Cố Nhạc Thiên hoàn toàn không ứng phó được.
Cố Tùy vẫn luôn chặn lời giúp Cố Nhạc Thiên, Du Hàn Chi cũng đầy hứng thú giằng co qua lại với anh em hai người.
“Em trai, em không có anh trai dạy mình, khả năng chơi của em bình thường nhỉ,” Du Hàn Chi xuống xe, cười híp mắt nói với Cố Nhạc Thiên, “Để anh dạy em nha?”
Cố Nhạc Thiên và Cố Tùy cũng đồng thời xuống xe, Cố Nhạc Thiên không trả lời, theo bản năng nhìn về phía Cố Tùy, Cố Tùy bốn lạng bạt ngàn cân, “Hai người ít nhiều gì cũng biết đánh, sao không nghĩ đến việc dạy tôi chơi thử?” Quay mặt lại mỉm cười nói với Nhạc Thiên: “Không bằng Nhạc Thiên dạy anh đi?”
Nhạc Thiên nhìn khuôn mặt tươi cười ấm áp Cố Tùy, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười khe khẽ.
Du Hàn Chi vỗ tay một cái, “Em dạy anh, cũng thú vị đấy.” Rồi chỉ chỉ Nhạc Thiên nói, “Em dạy cậu ta, cậu không học được thì em nhớ cầm gậy đánh cậu ta, để anh giám sát cho.”
Nhạc Thiên thấp thỏm nói với Cố Tùy: “Tôi đánh không hay đâu.”
Cố Tùy: “Học sinh lớp hai dạy học sinh lớp một, vừa hay.”
Du Hàn Chi cười nói: “Vậy tôi ít nhất cũng coi như lớp năm.”
Nhạc Thiên chơi golf cũng rất bình thường, lúc còn Tống Tùng Ức từng tự mình dạy Cố Nhạc Thiên đánh golf, dạy một hai lần rồi không còn kiên trì được nữa, cuối cùng vẫn để thầy dạy cho Cố Nhạc Thiên. Cố Nhạc Thiên là cậu chủ của Cố gia, nên thầy giáo không quá nghiêm khắc, thế là Cố Nhạc Thiên cũng chỉ ở trình độ “biết đánh” mà thôi, Du Hàn Chi thì coi như là cao thủ.
“Hai chân mở ra, rộng bằng vai,” Nhạc Thiên đưa gậy golf cho Cố Tùy, nghiêm túc chỉ dẫn tư thế đứng cho Cố Tùy, “Tay phải đi xuống một chút.”
Cố Tùy làm theo, Du Hàn Chi đứng bên cạnh chống gậy golf xem cuộc vui, dùng ngón trỏ đẩy mũ lên, trêu chọc: “Sao tay cầm gậy lại lạ vậy, Cố Tùy, cậu xào rau hả?”
Cố Tùy nghe lời chọc ghẹo của Du Hàn Chi thì không có quá nhiều phản ứng, Cố Nhạc Thiên trái lại đỏ mặt,, dứt khoát bắt tay vào, một tay nắm tay Cố Tùy, tay cầm tay dạy Cố Tùy, “Bỏ ngón cái xuống.”
Bàn tay Cố Nhạc Thiên lành lạnh, đôi gò má trắng nõn do lo lắng nên lấm tấm mồ hôi mịn, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Cố Tùy. Cố Tùy đang chăm chú nhìn cậu, Nhạc Thiên lại bỗng nhiên như chợt có phản ứng buông tay ra, trên mặt toát ra vẻ luống cuống, biểu cảm đó khiến lòng dạ Cố Tùy thoáng rung rinh.
Du Hàn Chi đầy hứng thú nhìn hai người, “Em trai à, anh đánh cũng không giỏi lắm, qua dạy anh tí đi.”
Nhạc Thiên vẫn luôn không để ý đến hắn, nghe lâu lắm rồi nhưng vẫn không cho một ánh mắt đáp lại, cuối cùng thì cũng lần đầu tiên ngẩng đầu lên liếc nhìn Du Hàn Chi một cái, vẻ mặt rất lạnh nhạt, dường như mất kiên nhẫn. Con mèo con rụt rè nhè ra chút răng nanh, Du Hàn Chi cảm giác như con tim mình bị gãi nhẹ một cái.
Cố Nhạc Thiên ưa nhìn, Du Hàn Chi lần đầu nhìn thấy đã phát hiện rồi.
Ý vị đó không chỉ được ủ cất ra từ một khuôn mặt xinh đẹp, mà còn có một khí chất, mà nhất định phải từ một vị quý công tử có xuất thân cao quý như Cố Nhạc Thiên mới mang đến cảm giác cao ngạo đó được.
Nhất là kiểu dè dặt nhẫn nhịn như Cố Nhạc Thiên, ép lắm cũng chỉ biết lạnh lùng liếc người ta một cái, kiêu ngạo giấu hết trong xương, người bình thường không nếm ra được.
Nụ cười trên mặt Du Hàn Chi tươi hơn nữa, nháy nháy mắt phải với Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: Cái wink này tui cho mười điểm nha, còn trừ chín chục điểm tại mấy người không phải anh tui.
Cố Nhạc Thiên nhíu nhíu mày với vẻ ngả ngớn của Du Hàn Chi, từ từ nép ra sau Cố Tùy.
Cố Tùy cũng thuận thế che cậu lại, rất dứt khoát rút gậy golf lại, nói với Du Hàn Chi: “Trời nóng quá, thôi về nghỉ ngơi đi.”
Du Hàn Chi ngồi dậy, “Không đánh thì đi ra thôi, Cố Tùy, cậu vẫn không hợp với tập thể như lúc đi học nhỉ, tôi với em trai đang chơi vui mà, đúng không, em trai?”
“Không có gì vui cả.” Cuối cùng Cố Nhạc Thiên cũng mở miệng, trốn sau lưng Cố Tùy, giọng điệu rất lạnh lùng.
Đây cũng là lần đầu tiên Cố Tùy thấy Cố Nhạc Thiên nói chuyện có vẻ tức giận như vậy, hơn nữa rất rõ ràng là đang đứng về phía hắn, đối với Cố Nhạc Thiên mà nói thì hẳn cũng tính là một kiểu che chở cho hắn chứ nhỉ? Cố Tùy quay người lại vỗ nhè nhẹ lên vai Cố Nhạc Thiên, không hiểu sao cảm thấy… được thương mà giật mình với sự tức giận của Cố Nhạc Thiên?
Du Hàn Chi cười cười, giơ tay gậy golf cho caddie sau lưng, “Em bảo không vui thì không vui vậy, kết thúc thôi, nghỉ nào.”
Sân golf này xem như là một khu dịch vụ giải trí tổng hợp, ba người đi vào trong nhà, Du Hàn Chi dẫn cả hai đến quán bar ở tầng tiếp theo để nghỉ ngơi.
Ba người ngồi trên ghế sa lon, Du Hàn Chi tự mình rót rượu cho hai anh em.
Cố Tùy đã lên tiếng trước: “Nhạc Thiên không thích uống rượu.”
Du Hàn Chi tiếp tục rót rượu, nói với hai người đang ngồi cạnh nhau: “Nể mặt nhau tí đi?”
Cố Tùy nhấc tay nắm chặt bình rượu, “Em ấy không thích thật, là chỗ bạn bè, nể tình hai bên đi.”
Du Hàn Chi để chai rượu xuống, cầm ly rượu của mình lên lắc lắc, “Cố Tùy, cậu thay đổi nhiều quá.”
“Tuổi lớn rồi, phải trưởng thành thôi.” Cố Tùy cũng cầm ly rượu của mình lên, dời ly rượu trước mặt Cố Nhạc Thiên qua một bên.
Nhạc Thiên liếc mắt nhìn Cố Tùy, nhỏ giọng nói: “Anh cũng uống ít thôi.”
Cố Tùy đã cầm ly rượu đưa đến bên mép, cụp mắt thoáng nhìn Cố Nhạc Thiên, rồi để ly xuống nói với Du Hàn Chi: “Tôi nghe em trai mình.”
“Trước giờ nghe sợ vợ, chưa từng nghe sợ em trai luôn đấy,” Du Hàn Chi cũng để ly rượu xuống, “Tôi cũng nghe em trai đấy.”
Mặt Nhạc Thiên ưng ửng đo đỏ, “Anh Du, việc thu mua HG chúng tôi rất có thành ý.”
Du Hàn Chi cong môi cười, “Đi chơi đừng bàn công việc.”
Cố Nhạc Thiên lại cúi đầu không nói.
“Anh Du nói phải,” Cố Tùy đưa tay vỗ vỗ vai Cố Nhạc Thiên, dùng giọng điệu khuyên lơn nói, “Chơi trước đi bàn công việc sau.”
Hai tay Cố Nhạc Thiên sau khi tháo găng tay ra càng trông gầy gò trắng nhợt, nắm quần thể thao màu vàng, cúi đầu khẽ “ừm” một tiếng.
Cố Tùy không kiềm được thoáng nảy ra một suy nghĩ với Cố Nhạc Thiên – đó là thương xót.
Cố Nhạc Thiên hoàn toàn không hợp với những chuyện cậu cần làm, cậu vốn không hợp để đi ra thương trường đàm phán, cứng nhắc bảo thủ như vậy, những con cá mập già đời trong thương trường sẽ gặm cậu không còn sót một chút cặn.
Nếu như Cố Nhạc Thiên không sinh ra ở Cố gia, có lẽ có thể lựa chọn làm một người thợ làm vườn, yên lặng sống cùng hoa hồng mà cậu thích, đến buổi chiều thưởng thức một tách cà phê ngọt ngào và bánh ngọt mình yêu thích.
Vậy thì Cố Nhạc Thiên hẳn sẽ không phải sầu não uất ức cả ngày như bây giờ.
Du Hàn Chi và Cố Tùy lại chuyển sang đánh bida, Nhạc Thiên nói gì thì vẫn bất động không chịu nhúc nhích nữa, ngồi trên ghế salon nhìn hai người đó đánh golf từ đằng xa.
Cả người đều có dáng cao chân dài, nhất là Cố Tùy, eo nhỏ mông mẩy, dáng người có thể nói là hoàn hảo, Nhạc Thiên ngồi trên ghế salon nhìn mà ch ảy nước miếng.
Du Hàn Chi vừa đánh bóng vừa hỏi: “Làm cậu cả Cố gia thấy sao?”
Cố Tùy cúi người áp sát bàn, thản nhiên đáp: “Cũng được.”
Du Hàn Chi cười cười, “Trước đây thật sự không nhận ra cậu có lai lịch thế này, biết trước thế đã kết bạn với cậu từ thời đi học rồi.”
Cố Tùy ngẩng đầu cười, “Giờ kết bạn cũng không muộn.”
Du Hàn Chi đứng dậy, thảnh thảnh thơi thơi nói: “Thực không dám giấu diếm, từ lần đầu tiên nhìn thấy em trai cậu, tôi đã quyết định phải làm thân với cậu rồi.”
Nụ cười trên mặt Cố Tùy nhạt đi, Du Hàn Chi thích đùa nên hắn cũng chỉ cười cho qua.
Kiểu xã giao này Cố Tùy quen tay làm nhanh, lúc trở về, Cố Nhạc Thiên nói với hắn: “Cái người Du Hàn Chi đó là lạ.”
“Cậu ta thích nói đùa thôi,” Cố Tùy nói, “Ở HG chị gái của cậu ta mới có thực quyền, trong Du thị cậu ta cũng có thể xem như là người thứ hai, em không muốn quan tâm đ ến cậu ta thì đừng nói chuyện với cậu ta là được.”
Nhạc Thiên gật gật đầu.
Ánh nắng lướt qua ngoài cửa xe, chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của Cố Nhạc Thiên, chiếu từng sợi lông tơ nhỏ vụn trên mặt cậu sáng lên rõ ràng, tinh xảo vô cùng, Cố Tùy bồi thêm một cậu, “Nếu như cậu ta có hẹn riêng em, thì em dẫn anh theo.”
Nhạc Thiên nhíu nhíu mày, “Tôi sẽ không đi.”
Cố Tùy dịu giọng nói: “Lúc từ chối nhớ khách sáo chút nhé, đừng để mối quan hệ trở nên căng thẳng.”
Nhạc Thiên buồn bực nói: “Tôi biết rồi.”
Về tới khách sạn tắm xong đi ra, Nhạc Thiên đã nhận được điện thoại, sau khi Nhạc Thiên hỏi hệ thống xác nhận đối phương là Du Hàn Chi rồi cậu mới vừa lau tóc vừa ấn xuống phím nghe, “A lô?”
“A lô, em trai à, anh đây.” Giọng nói của Du Hàn Chi truyền ra từ trong điện thoại nghe cũng ngả ngớn đến quá đáng.
Nhạc Thiên thì lại rất thích, cơ mà Cố Nhạc Thiên không thích, thế là hạ thấp giọng nói: “Anh Du, có chuyện gì sao?”
Du Hàn Chi cười nói: “Đi ra tâm sự?”
Nhạc Thiên lập lại: “Có chuyện gì sao?”
Giọng nói Du Hàn Chi nhẹ nhàng, song nội dung nói ra lại không được dễ chịu lắm, “Giám đốc Tống giao cho anh nhiệm vụ là phải chiêu đãi em đàng hoàng, lúc nãy có Cố Tùy, anh không tiện nói ra, thực ra chúng ta cùng một chiến tuyến.”
Nhạc Thiên: …thì ra mấy người cũng là một thành viên trong trận doanh tốt thí phản diện bọn tôi, thất kính.
Nhạc Thiên do dự trong chốc lát, nhẹ giọng hỏi: “Gặp ở đâu?”
Du Hàn Chi báo địa chỉ, là địa chỉ của một khu biệt thự.
Nhạc Thiên ngước mắt nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, “Được, anh chờ đi.”
Du Hàn Chi nói: “Nhớ tránh Cố Tùy nha.”
Nhạc Thiên dừng một chút, “Tôi biết rồi.”
Nhạc Thiên nói với hệ thống: “Ồ, thì ra là người của mình.”
Hệ thống: “Cậu đừng đi thì hơn, Cố Tùy nhất định sẽ phát hiện.”
Nhạc Thiên: “Sao có thể không quan tâm đồng đội của mình chứ? Mày mang tư tưởng như thế với tao hả?”
Hệ thống: …thôi được rồi… tự muốn tìm đến cái chết thì chả ai cản được.
Cố Tùy tắm rửa xong, lấy tài liệu kế hoạch cho dự án ra lướt qua một lượt, chủ tịch Hà cố tình dọn Du Hàn Chi ra, hắn cứ cảm giác gì đó không đúng lắm. Bèn gọi điện thoại cho cơ sở ngầm trong Cố thị, bảo người đó điều tra xem có phải đằng sau dự án này gần đây đã có biến cố gì xảy ra hay không.
Đặt tệp kế hoạch xuống, Cố Tùy bóp bóp vầng trán hơi nhăn, đứng dậy định đi hỏi xem Cố Nhạc Thiên có muốn ra ngoài ăn bữa tối không. Đi đến phòng Cố Nhạc Thiên, phát hiện trên giường Cố Nhạc Thiên đã chắp lên một cục.
Cố Tùy thầm nghĩ bụng sớm vậy mà đi ngủ rồi, tiến lên trước vén chăn lên muốn cho Cố Nhạc Thiên mát mẻ chút, kéo chăn xuống lại chỉ nhìn thấy bên trong có hai cái gối dựng thẳng.
Cố Tùy: …